Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🄳🅄🄾🄽🄶🅁🄷🅈 💙


Hoa phù dung, còn được gọi là "hoa sớm nở tối tàn". Do đặc điểm hoa nở rộ vào buổi sáng và tàn lụi vào chiều tối, hoa phù dung thường được liên tưởng đến sự phù du, ngắn ngủi và mong manh của cuộc sống hay tình yêu.
_______

Một buổi sáng sớm, Quang Anh đứng lặng trước bờ hồ tĩnh lặng. Sương mù giăng phủ khắp mặt nước, những đóa hoa phù dung đang nở rộ bên hồ, tinh khôi, thanh khiết và đẹp đẽ. Quang Anh mỉm cười yếu ớt khi ngắm nhìn những cánh hoa mong manh ấy, như thể chúng sẽ tan biến bất cứ lúc nào dưới ánh nắng mặt trời.

Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên.  Đăng Dương tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Quang Anh. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, lặng lẽ không nói gì.

“Anh Dương, anh có biết không, em luôn thích hoa phù dung” Quang Anh nhẹ nhàng lên tiếng, không quay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn về phía những cánh hoa. “Hoa nở rực rỡ vào buổi sáng, nhưng đến chiều tối thì lại tàn. Đẹp mà ngắn ngủi, phù du... Giống như tình yêu của chúng ta vậy.”

Đăng Dương không trả lời ngay. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Quang Anh, cậu như hòa quyện vào không gian, mong manh và mờ ảo. Trong lòng hắn trào lên một cảm giác xót xa, vì hắn biết, tình yêu của họ cũng như đóa hoa kia, sớm nở nhưng sẽ tàn quá nhanh.

“Anh không tin tình yêu của chúng ta chỉ như đóa phù dung" Đăng Dương cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm ấm. “Chúng ta vẫn có thể vượt qua tất cả, phải không?”

Quang Anh khẽ lắc đầu. “Chúng ta có quá nhiều điều cản trở. Em... không biết liệu mình có thể giữ được tình yêu này hay không.”

---

Tình yêu của Trần Đăng Dương và Nguyễn Quang Anh bắt đầu cách đây không lâu. Họ gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt: Quang Anh là sinh viên mới vào trường, một cậu bé trong sáng, đầy niềm tin và mơ mộng. Đăng Dương, một đàn anh lạnh lùng nhưng quyến rũ, luôn tạo ra sự chú ý mỗi khi xuất hiện.

Ngày Quang Anh gặp Đăng Dương lần đầu tiên là vào lúc cậu đang lạc lối trong khuôn viên trường, không biết làm sao để tìm được giảng đường. Đăng Dương, với phong thái điềm tĩnh, chỉ cười nhạt và bảo:

“Cậu nhóc, lạc đường à?”

Quang Anh ngượng ngùng gật đầu, và từ đó, họ bắt đầu nói chuyện. Mối quan hệ của họ phát triển nhanh chóng. Đăng Dương mạnh mẽ và bảo vệ Quang Anh, trong khi cậu luôn mang lại cho Dương cảm giác ấm áp và hồn nhiên. Họ yêu nhau một cách bất ngờ, như đóa phù dung nở rộ khi bình minh vừa tới.

Nhưng tình yêu ấy cũng không dễ dàng. Gia đình của Đăng Dương phản đối mối quan hệ này, vì họ muốn hắn tập trung vào sự nghiệp, không bị phân tâm bởi chuyện tình cảm. Những áp lực từ xã hội và quan điểm khiến họ phải giữ kín tình yêu, chỉ có thể gặp nhau vào những giờ phút lén lút.

---

“Quang Anh, đừng nghĩ nhiều quá,” Đăng Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, nắm lấy tay Quang Anh, siết chặt. “Anh sẽ không để em rời xa anh đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em.”

Quang Anh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo âu. “Nhưng... em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, Đăng Dương. Gia đình anh, tương lai của anh... tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng nếu anh cứ bên em.”

Đăng Dương thở dài, kéo Quang Anh lại gần. “Em không phải gánh nặng. Em là điều quý giá nhất mà anh có. Anh đã chọn em, và anh sẽ không bao giờ hối hận.”

Quang Anh không nói gì nữa, chỉ dựa đầu vào vai Đăng Dương. Họ ngồi bên nhau trong im lặng, cảm nhận sự mong manh của tình yêu mà họ đang cố gắng níu giữ.

---

Thời gian trôi qua, những áp lực bên ngoài ngày càng lớn. Gia đình của Đăng Dương gây sức ép, ép hắn phải dứt khoát lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp. Đăng Dương, dù kiên quyết giữ Quang Anh, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đang phải đối mặt với quá nhiều rào cản.

Một ngày nọ, sau khi trải qua những tranh cãi với gia đình, Đăng Dương mệt mỏi đến tìm Quang Anh. Cậu đang ngồi ở góc nhỏ quen thuộc trong quán café, đôi mắt ngây thơ vẫn hướng về những cánh hoa phù dung trong góc quán.

“Quang Anh,” Đăng Dương bước vào, giọng khàn khàn. “Chúng ta... có thể dừng lại không?”

Quang Anh giật mình, nhìn lên Đăng Dương với đôi mắt mở to. “Anh... nói gì?”

“Anh... không muốn làm em đau khổ thêm nữa,” Đăng Dương nói khẽ, đôi mắt hắn tối lại. “Những áp lực này, gia đình, tương lai... tất cả khiến anh không thể bảo vệ em trọn vẹn. Anh không muốn em phải chịu đựng.”

Quang Anh im lặng nhìn hắn, trái tim cậu như thắt lại. “Anh... không muốn tiếp tục nữa sao?”

“Không phải anh không muốn, mà là anh không thể,” Đăng Dương nói, giọng đầy đau khổ. “Anh đã cố gắng, nhưng dường như tình yêu này quá mong manh, như đóa phù dung vậy.”

Quang Anh khẽ cười, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết chứ. Từ đầu, em đã biết tình yêu của chúng ta như đóa phù dung, sớm nở tối tàn. Nhưng em vẫn muốn níu kéo nó... chỉ vì em yêu anh quá nhiều.”

Đăng Dương đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, nhưng đôi tay hắn cũng run rẩy. “Anh xin lỗi, Quang Anh. Anh xin lỗi vì không thể ở bên em lâu hơn.”

Quang Anh đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ nhìn Đăng Dương. “Đừng xin lỗi. Anh đã cho em một tình yêu đẹp đẽ, dù ngắn ngủi. Em sẽ luôn nhớ về nó.”

Cậu quay lưng bước đi, rời khỏi quán café mà không ngoái lại. Đăng Dương chỉ biết đứng đó, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu khuất dần trong mưa. Hắn biết rằng, họ đã đi đến đoạn cuối của mối tình này.

---

Thời gian trôi qua, Đăng Dương sống với những ký ức về Quang Anh, những kỷ niệm đẹp nhưng ngắn ngủi như đóa hoa phù dung. Mỗi khi nhìn thấy loài hoa ấy nở, hắn lại nhớ đến Quang Anh, nhớ đến những phút giây hạnh phúc nhưng mong manh mà họ từng có.

Một buổi chiều, khi Đăng Dương quay trở lại quán café quen thuộc, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở góc quán, ánh mắt hướng về những cánh hoa phù dung. Đó là Quang Anh, cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, đôi mắt trầm tư.

Đăng Dương tiến lại gần, tim đập nhanh. “Quang Anh?”

Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, rồi cậu mỉm cười nhẹ nhàng. “Anh Dương... lâu rồi không gặp.”

Đăng Dương ngồi xuống đối diện, cảm giác như thời gian quay ngược lại. “Em... vẫn ổn chứ?”

“Em ổn" Quang Anh đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng xa cách. “Còn anh?”

Đăng Dương không trả lời ngay, hắn nhìn cậu thật lâu rồi nói nhỏ, “Anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”

Quang Anh khẽ cười. “Em cũng vậy, anh Dương. Nhưng... tình yêu của chúng ta như đóa phù dung đó,đẹp nhưng mong manh. Có lẽ, tốt nhất là chúng ta để nó mãi mãi trong ký ức.”

Đăng Dương im lặng, không phản đối. Họ ngồi đối diện nhau, nhìn những cánh hoa phù dung tàn dần theo thời gian. Tình yêu của họ, dù ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp trong lòng cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com