𝙆𝙪𝙧𝙤𝙠𝙖𝙬𝙖 𝙄𝙯𝙖𝙣𝙖
"Anh trai nhỏ, rất yêu anh"
"Tao cũng vậy, lần tới gặp lại sẽ không bỏ lỡ nữa"
___❖___
Izana bước đi một cách không có chủ đích, giữa cơn mưa hắn muốn gào lên để nói hết ra tâm tư của hắn lúc bấy giờ. Thật đáng buồn cười làm sao, khi cuộc đời đã nhóm lên cho hắn những hi vọng để rồi khi hắn đang cảm thấy hạnh phúc thì những hi vọng đó lại vụt đi mất, chẳng còn lại gì, biến mất như tro bụi bay theo gió về phương xa.
Hi vọng đầu tiên của Izana là người mẹ và em gái của hắn - Emma, nhưng để rồi Chúa lại tước đi hạnh phúc của hắn, tước đi chính thứ ngài đã ban. Hắn không phải con ruột và cũng không có chung huyết thống với em gái của mình, hóa ra hắn từ đầu chỉ có một mình, thật đáng cười. Lần hi vọng thứ hai, Izana gặp một anh trai kì lạ khi hắn còn trong trại trẻ mồ côi, anh trai tên là Shinichirou, một người kì lạ lại nói hắn chính là em trai của mình.
Nhưng Izana không ghét điều đó, hắn đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe tin mình có anh trai, lúc ấy hắn vui vẻ bao nhiêu thì giờ đây lại căm hận bấy nhiêu. Hắn với Shinichirou không hề có một chút gì về quan hệ huyết thống, lại lần nữa, Chúa lại chơi đùa với cuộc sống của hắn, kẻ từ đầu đã phải cô độc. Tại sao cứ thắp lên cho hắn hi vọng để rồi lại vùi dập nó đi, sao không để nó chết đi cho hắn hết hi vọng, đừng để hắn bám víu lấy niềm vui nhỏ ấy? Những câu hỏi tại sao cứ như thế tua đi tua lại trong đầu hắn, một cách vô tận như không có hồi kết nào....
Và khi cãi nhau với Shinichirou, hắn đã tự mình lang thang dưới cơn mưa. Nước mưa rơi xuống, thấm ào trong lớp áo của hắn có chút lạnh. Nhưng không thể lạnh bằng trái tim hắn bây giờ, trái tim đã sớm đau nhói. Chẳng biết từ lúc nào bên tai lại vang lên âm thanh nhỏ, ấm áp như ánh ban mai đang chiếu xuống.
- Này anh trai sao anh lại đi dưới trời mưa mà không đi tìm chỗ trú đi, như thế sẽ bị cảm đấy.
Trước mắt hắn lúc này là một thiếu nữa nhỏ tuổi, tay cầm một cái ô, trên miệng ngậm một chiếc kẹo mút nhìn xuống hắn. Ô trên tay cũng che cùng cho hắn, Izana khẽ nhíu mày trước cảnh ấy.
- 'Con nhóc phiền phức....'
Đó là lần đầu tiên Izana gặp em, một người con gái ngây thơ và ngốc nghếch. Hôm ấy hắn còn nghĩ em là một con nhóc phiền phức biết bao nhiêu, không quen không biết tự động lại nói chuyện và che ô cùng. Izana còn nghĩ nếu em gặp không phải là hắn mà tên ất ơ nào đó thì có lẽ em đã đi toang rồi, nhưng vì hôm ấy tâm trạng cũng có chút buồn nên hắn chẳng thèm để ý đến em. Nhưng Izana nào có thể ngờ được từ hôm ấy em và hắn lại có duyên gặp lại nhau đến vậy.
Hôm hắn đang đi đến họp bang thì bắt gặp em, con nhóc ở trong cơn mưa mà che ô cho hắn hơn hai tiếng đồng hồ. Cứ nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp nên hắn không để tâm, còn em sau khi thấy hắn thì nhanh chân bước đến chào hỏi hắn.
- Chào nhé anh trai hôm trước
- Mày....
- Em là ___ không phải mày, còn anh tên gì thế anh trai?
- Izana, Kurokawa Izana
Ừ thì hắn cũng không biết lúc ấy tại sao lại nói tên của mình ra cho em, dù đây chỉ mới là lần gặp thứ hai của hai người. Hắn là một người ghét sự phiền phức, nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy vì con nhỏ này cũng có chút thu hút hắn, đúng là khó hiểu....
- Bây giờ anh sẽ là bạn của ___
Nhìn cô gái đang nở nụ cười trước mặt mình làm tim hắn có chút khựng lại một nhịp, dù cho thiếu nữ còn ngang nói hắn là bạn của em nhưng Izana lại chẳng phản bác, mặc cho em nghĩ. Cứ như vậy em đã trở thành người của hắn, bởi có lẽ em đã bước vào trong thế giới của hắn của cơn mưa ấy rồi.
Em cười rất ngây ngô, một nụ cười trong sáng khiến cho tim hắn cứ đập lên rộn ràng. Em lúc ấy thật đẹp làm sao, hình ảnh nụ cười của em đọng lại sâu trong tâm trí của hắn. Hắn biết hắn lỡ tương tư em rồi, tương tư một cô gái dù cho có chút phiền phức nhưng lại đáng yêu đến nhường nào.
- Ran, anh nhìn xem có phải Izana ăn trúng cái gì đâm ra bị khùng không? Chứ em thấy tổng trưởng cứ nhìn vào điện thoại rồi cười như mấy thằng tâm thần ấy
- Mày hỏi anh cũng không biết được, đi mà hỏi Kakuchou ấy. Cút ra cho anh mày đi rửa mắt!
Cứ như thế có một chàng trai tương tư một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ cũng tương tư về chàng trai. Hai kẻ si tình tương tư về nhau nhưng nào có thể nói ra, họ sợ nói ra thì liệu đối phương có thích họ không? Cứ như thời lời nói yêu được dấu nhẹm đi, họ sợ nếu nói ra đối phương sẽ không thích mình.
Hai con người đã bỏ lỡ nhau một lần, mà lần bỏ lỡ nhau này có thể khiến chàng trai phải ân hận cả đời.....
___❖___
Lần ấy hắn đã đi thăm mộ anh trai của mình và bắt gặp đứa em trai và em gái của hắn. Nhưng hắn có thể nhận ra rằng cô gái nhỏ đi bên cạnh Emma là em, người con gái hắn thương. Tại sao em lại ở đây? Em có quen Emma sao? Những câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu hắn, từng câu hỏi làm cho sự căng thẳng trong hắn tăng nhanh hơn.
Chút bất an trong lòng dâng lên như thủy triều, như muốn nhấn chìm hắn.
Em vậy là biết hắn là con người như thế nào rồi, một tên bất lương của một băng nhóm đã làm bao nhiêu việc xấu? Gạt bỏ chuyện em ở đây, hắn cần phải thực hiện kế hoạch của mình. Nên, một chút thôi hắn thật sự vẫn mong em đừng tham gia vào việc ở đây.
- Anh em thân thiết tới thăm mộ sao?
Izana nói, giọng mang chút cảm xúc kì lạ, nhìn vào những người trước mặt, có lẽ bây giờ em cũng đang bất ngờ về việc tại sao hắn lại ở đây. Nhưng điều đó không quan trọng, việc hắn cần làm bây giờ là khiến cho Mikey suy sụp.
- Này Takemichi đưa ___ và Ema ra khỏi đây đi
Tiếng nói của Mikey làm Izana nhướng mày, đưa em ra khỏi đây sao? Hắn có cảm giác không ổn về điều này như thể chỉ cần hắn để em đi ra đó thì em sẽ mãi mãi biến mất trước mắt hắn, như cánh hoa còn đang vương trên cành sẽ héo tàn. Hắn không thích cảm giác này một chút nào cả, như thể giống với trước kia. Hi vọng một lần nữa sẽ biến mất ngay trước mắt hắn...
Nhưng hình ảnh hiện ra trước mắt Izana làm hắn khựng lại, em ngã xuống nền đất lạnh lẽo ấy. Máu chảy ra từ đầu em khiến hắn chết lặng, em vậy mà đỡ lấy cho Emma? Mikey đã cõng em trên lưng để đi đến bệnh viện, Izana muốn chạy lại nhưng hắn đã nhúng tay vào việc này mà? Chính hắn đã gián tiếp hại em, liệu hắn còn tư cách gì để quan tâm đến em không?
___❖___
-___ nói cậu ấy rất yêu anh....
- Vậy à......
A, nếu như được nghe những lời này từ em thốt ra thì tốt biết mấy. Izana cảm thấy cơ thể của mình dường như không có một chút sức lực nào nữa, hắn bị bắn khi đỡ cho Kakuchou mà nhỉ?Liệu em có tha thứ cho những hành động của hắn không?
Nhưng cho dù có bị em ghét thì hắn cũng chỉ muốn nói với em rằng là hắn rất yêu em. Chỉ cần nghĩ tới từng cử chỉ, hành động của em đã làm cho hắn si mê biết bao nhiêu. Nhưng chính hắn là người đã gián tiếp giết em rồi....
Hắn hối hận không?
Có
Izana muốn giống như trước kia, những lần đi chơi hắn bị sự phiền phức của em làm cho tức giận nhưng lại không nỡ mắng em. Nở một nụ cười nhìn lên bầu trời kia lần cuối, hình như em đến đón hắn rồi. Em không trách móc hắn mà còn mỉm cười chào đón hắn, Izana cảm thấy bản thân thật thanh thản làm sao.....
- Hãy yên nghỉ nhé anh trai....
Hai con người cứ như thế bỏ qua nhau ở một kiếp, kiếp sau mong họ có thể đến nhau một cách hạnh phúc.
___❖___
- Mikey, mày trả bánh Emma làm cho tao coi!
- Lêu lêu anh còn lâu mới bắt được em!!
- Cái thằng này!
Nhìn vào khung cảnh này Emma chỉ muốn lấy chảo phang cho hai con người này một phát để mà tỉnh, lúc nào cũng như chó với mèo khiến cho cô lúc nào cũng phải can ngăn đấy.
- Tí nữa bạn em sang chơi nên mấy anh đừng có mà...
'Rầm'
- A, xin lỗi anh!
Thiếu nữ bị va phải liền rối rít nói xin lỗi, hắn giữ thăng bằng tốt nên sẵn tiện cầm tay cô gái kia. Suýt thì ngã.
- Không sao...
Hắn nhẹ giọng nói, chẳng hiểu sao lại bất giác nói dịu lại. Cứ như đã từng quen ấy, mà còn là đã quen thuộc trong thời gian dài.
- Em là bạn của Emma tên ___, cậu ấy có nói em sang chơi nên anh có biết cậu ấy ở đâu không ạ?
Hắn nhìn vào cô bé trước mặt như bị hút hồn trước những cử chỉ ấy, tự dưng cảm nhận rằng có chút đáng yêu. Hắn hình như thấy bản thân nên lấy thuốc ra để uống, tự nhiên trái tim hắn đập lên nhanh hơn khi nhìn thấy em, lại còn thấy em đáng yêu. Izana cảm thấy bản thân có lẽ đã bệnh rồi.
- Tao tên Kurokawa Izana, còn Emma thì nó đang ở trong bếp làm bánh.
- Cảm ơn anh.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt nở nụ cười ngại ngùng rồi bối rối chạy vào tìm Emma làm cho hắn nghĩ vu vơ, đa số là tưởng bản thân bị bệnh. Nghĩ người ta đáng yêu, lại còn đỏ mặt nữa, Izana cần một bác sĩ để chuẩn đoán tình trạng bênh này của hắn.
Izana còn đang ngẩn người:"Chết tiệt."
Hắn khẽ chửi thầm, đặt tay lên trái tim còn đang loạn. Chẳng ai biết cả, kể cả hắn. Izana này bệnh rồi, lại là căn bệnh rất khó chữa.
Bệnh tương tư, bệnh yêu, bệnh nhớ tới em.
--------------------------------------------
Hello!
Theo ý kiến của riêng mình thì gọi y/n quá nhiều nó sẽ thành không hay lắm nên thay bằng mình đã thay bằng ___
Mong mấy bà ủng hộ tôi nhó
bey bey~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com