Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


_ 'Kim Taehyung, đừng nhìn tôi. Cái này không liên quan đến tôi.' Bác sĩ Song hung dữ trừng lại.

"Được rồi, học sinh Min, về nhà với mẹ, đừng có quấy rầy anh Songwol nữa, nếu con thích thì ở đây luôn đi, mẹ sẽ không quản nữa." - Mẹ Min kéo Min Yoongi đang chôn trong chăn ra, nhưng lời nói thực ra là muốn cho Songwol nghe, ý tứ chính là mau lấy Yoongi nhà dì đi, đừng có kéo dài nữa.

"A, dì, cháu đưa dì với em về." - Kim Taehyung liền bước đến bên giường, ngồi xổm, giúp bạn nhỏ đi giày. Sau đó lại mặc áo cho bé con. Ý muốn thể hiện cho mẹ Min thấy hắn luôn đặt tâm tư vào Yoonie.

"Taehyung, dì nghe Hyuk Jae nói, hôm qua cháu đi với Songwol đến đón Yoongi, dì còn chưa cảm ơn cháu đấy. Taehyung thật tốt bụng, lúc nào cũng làm phiền cháu, dì với ba nó đều ngại lắm." - Mẹ Min thấy Kim Taehyung dịu dàng đi giày, mặc áo cho Yoongi, vui mừng nói.

"Dì đừng nói thế, không phải dì đã nói không coi cháu là người ngoài sao."

"Đúng, đúng! Dì thích cháu với Songwol còn hơn thằng Yoon ngố nhà dì ấy." - Mẹ Min nhìn Taehyung trìu mến, hai mắt bà phải nói đều sáng lấp lánh lên.

"Yoon ngốc! Mau tự mặc đồ đi! Ba con ở dưới lầu chờ đấy. Con đừng có ngồi ngẩn ra đó." - Nói xong, mẹ Min liền kéo Yoongi đi.

Từ lúc mẹ Min đưa Yoongi về nhà cho tới giờ, Taehyung cũng không được gặp lại cậu nhóc ấy, bởi vì Yoongi đã bị cấm cửa. Bị cấm đến mức Songwol còn không được gặp chứ đừng nói người không danh không phận như hắn. Viện trưởng Kim ngày qua ngày không chút hình tượng dựa ghế, thở dài - "Haiz..."

"Haiz..."

"Haiz..."

"Kim Taehyung! Cậu đừng có đần thối ở đây chứ. Bây giờ tôi sẽ tới gặp dì Min, bảo mai cưới Yoonie về làm vợ." - Bác sĩ Song nhìn không nổi mà, mới thực hiện một ca phẫu thuật xong, liền đến phòng viện trưởng nghỉ một chút, ai ngờ thấy được tạo hình thiếu thẩm mỹ này của viện trưởng Kim.

"Cậu dám!" - Cuối cùng thì viện trưởng Kim cũng phản ứng.

"Không phải đã giải thích với cậu rồi sao? Cậu còn muốn thế nào nữa? Tôi nói sẽ không lấy Yoonie mà! Sao cậu vẫn ngồi chết ở đây vậy?" - Thật ra, ngày hôm đó, sau khi mẹ Min đón Yoongi về, bác sĩ Song liền báo cáo hết tình huống cho viện trưởng Kim, nhưng hình như không có hiệu quả.

"Songwol, tôi tin cậu, nhưng vấn đề là dì muốn cậu lấy đứa nhỏ mà."

"Kim Taehyung! Cậu có chút tiền đồ được không? Cậu là ai? Tình thánh đấy. Sao không biết chinh phục Yoongi, rồi đến chinh phục mẹ vợ." - Songwol dùng sức vỗ lên cái trán rộng của Taehyung.

"A! Phiền chết. Ông nội tôi mới kêu lão quản gia gọi tới, bảo tối nay phải đến chỗ ổng. Ông nội cũng thật là, lúc quan trọng lại quấy rầy tôi." - Taehyung đứng lên, duỗi chân, duỗi tay, nói.

"Giáo sư? Lâu rồi không thấy thầy ấy, mà bảo cậu về làm gì?"

"Còn làm gì? Không phải sợ tâm huyết của ổng bị đóng cửa sao, chắc bảo tôi đến báo cáo tình hình công tác thôi." - Viện trưởng Kim mới đúng là lười như heo.

"Không phải tôi đã bảo cậu, đôi khi phải đến thăm hỏi người lớn à. Người nhà rất quan trọng, có mà không biết hưởng. Đừng suốt ngày chỉ lo đi tán gái." - Tuy giọng điệu của Songwol rất tệ, nhưng trong lòng y thật ra có chút chua xót, y rất hâm mộ Taehyung, đã chừng này tuổi, mà ông nội trong nhà vẫn còn khỏe mạnh vậy.

"Tán gái? Giờ tôi có tán gái đâu. Tôi đang lo chuyện của Yoonie mà. Tôi còn đi tán gái, chắc đã chết sớm rồi." - Lần này Kim Taehyung nói thật. Tuy chẳng ai chứng minh được cả. Từ ngày hắn gặp Yoonie, hắn đã không đến quán bar rồi, đừng nói là tán gái. Trái tim hắn giờ đều bị một cậu bé ngốc nghếch tên là Min Yoongi chiếm lấy. Tuy rất hạnh phúc nhưng lại thật vất vả.

Vào bảy giờ tối, viện trưởng Kim lái xe tới nhà chính của Kim gia, mấy năm trước, sau khi từ Mỹ về, hắn đã dọn ra khỏi tòa nhà này. Ông nội vốn không nỡ để hắn ra ngoài ở, nhưng tư tưởng của ông nội Kim cũng rất tiến bộ, không nỡ nhưng vẫn cười nói - "Thôi bỏ đi. Lớn rồi thì tùy cháu, không ảnh hưởng đến việc chính là được rồi."

"Cậu chủ! Cậu chủ về rồi."

"Chú Yongwan! Gần đây chú khỏe không?" - Quản gia Kim năm nay năm mươi tuổi, đã làm việc ở Kim gia mấy chục năm rồi. Ông nhìn Kim Taehyung lớn lên, nên rất gần gũi với hắn.

"Ừ, tôi khỏe lắm. Cậu chủ, cậu mau vào đi, ông chủ đang chờ cậu." - Quản gia Kim thân thiết nhận cái túi trong tay Taehyung, nói với hắn.

Kim Taehyung đi dọc hành lang, thấy ông nội hắn đang ngồi trên sô pha đọc sách, Taehyung vội vàng đi qua - "Ông ơi, cháu đã về."

"Taehyung, về rồi à? Mau ngồi xuống đây, Yong Wan, mau lấy ly nước trái cây cho Taehyung đi." - Ông nội Kim thấy Taehyung dường như rất vui mừng, nhanh chóng kêu quản gia Kim lấy nước cho hắn. Chú Yong Wan đưa nước trái cây cho Taehyung xong thì đứng qua một bên.

"Ông đọc sách à? Sách gì vậy?"

"A, không... không có gì. Ha ha, ông chỉ tùy tiện xem thôi." - Ông nội Kim có vẻ chột dạ, nhanh chóng giấu quyển truyện "Nhóc Maruko" ra sau lưng.

"Ông lại đọc truyện tranh à? Ha ha. Ông nói đi! Bảo cháu về làm gì?" - Taehyung đưa hai tay gối đầu, ngả ra ghế, bộ dạng rất thư thái.

"Khụ khụ, Taehyung à. Hôm nay gọi cháu về là muốn nói... năm nay cháu hai mươi bảy rồi. Việc quản lý bệnh viện đã đi vào trật tự, lại sắp đến ba mươi, cũng nên lấy vợ đi." - Ông nội Kim chỉnh trang lại nét mặt, nghiêm túc nói.

"Ông à, ông lại nghĩ đến cái gì rồi ạ?"

"Chỉ nghĩ cháu đã đến tuổi lập gia đình rồi thôi! Cháu phải lo lắng chuyện nối dõi tông đường chứ. Còn phải làm tấm gương tốt cho Yuhwan nữa, cũng bảo nó bớt phóng túng đi."

"Nối dõi tông đường? Ông ơi, từ này ở thập niên nào vậy? Bây giờ Yuhwan đang ở Mỹ chơi, cháu làm sao kêu nó về được. Nó về lại nổi giận với cháu. Cháu làm thế có lợi gì."

"Thằng nhóc này, cháu nói cái gì vậy? Nhớ năm đó, ông bằng tuổi cháu, đã lấy bà cháu được nhiều năm rồi. Ba cháu suốt ngày chạy loạn khắp nơi, bây giờ lại là cháu. Suốt ngày chỉ biết chơi bời, nhăng nhít, cũng không kiếm lấy một cô bạn gái đứng đắn."

"Ông à! Ông làm như cháu không biết ấy, nếu không phải ngày đó ông nội với bà nội lỡ có ba cháu, thì làm gì kết hôn sớm vậy."

"Cháu, cháu... Thằng ranh con này! Ông bảo cháu mau kết hôn, sinh con đi, đừng có sống một mình thế mãi. Lại đây! Ông cho cháu xem ông đã chuẩn bị cái gì." - Nói xong, chú Yong Wan đưa cho ông nội Kim một xấp tài liệu dày cui.

"Cái gì vậy?" - Taehyung nghĩ cái xấp đó chẳng tối đẹp gì, nhưng hắn không dám nghĩ đến vấn đề đó.

"Cháu xem thử đi, đây đều là tài liệu về con gái nhà quyền quý cả, quan trọng là khả năng sinh con rất tốt. Cháu mau chóng xem thử đi." - Ông nội Kim cười, cầm một đống tài liệu quơ quơ trước mặt Taehyung.

Taehyung chuyển tầm mắt qua chú Yong Wan đang đứng một bên: 'Chú Yong Wan, trong này còn có chuyện chú phải làm đấy?'

Chú Yong Wan lập tức nhìn lên trần nhà. Hình như trần nhà hơi dơ, phải gọi người đi lau sạch mới được:)))

"Taehyung! Mau cầm, nhìn xem có thích ai không?" - Ông nội Kim vội vàng bắt Taehyung chọn vợ.

"Ông nội, cháu không xem đâu, chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng mà cháu thấy mấy cô tiểu thư này nhìn rất được, rất quyến rũ. Ông để tài liệu bảo bối này cho Yuhwan đi." - Taehyung không chịu nhận, lập tức đổ qua thằng em trai của mình.

"A, thằng cháu này, muốn làm ông tức chết à. Cháu làm như thế không phải là làm ba mẹ cháu thất vọng sao? Ba mẹ cháu gặp chuyện không may, qua đời năm cháu mới mười tuổi, Yuhwan nó mới có bốn tuổi, ông nội là người xi tè, đút cơm nuôi lớn hai đứa. Cháu nghĩ ông sung sướng lắm sao? Bây giờ mọc cánh rồi, lời ông nội cũng không muốn nghe. Ông chỉ muốn cháu sinh một chắt trai cho ông đỡ buồn, yêu cầu của ông có cái gì quá đáng sao? Ông còn sống được mấy năm hả? Không thấy cháu kết hôn, sinh con, sau này ông nội gặp ba mẹ cháu thế nào đây? Cái thằng con đoản mệnh của tôi, cả con dâu của tôi, Taehyung nó không nghe lời ba nữa, các con đưa ba đi đi, ba không muốn sống nữa."- Ông nội Kim thấy Taehyung không chịu xem liền bắt đầu vừa khóc vừa nói, quản gia Kim Yong Wan bên cạnh cũng rất biết phối hợp mà đưa khăn tay cho ông chủ.

"Yong Wan, tôi không có mặt mũi đi gặp ba của Taehyung nữa. Đứa nhỏ này nhất định là muốn tức chết ông nội của nó mà. Yong Wan, mấy năm nay hai chúng ta nuôi ra hai đứa bất hiếu rồi. Làm sao mà sống tiếp được." - Ông nội Kim tiếp tục lau nước mắt, còn không ngừng nháy mắt với quản gia Yong Wan.

"Ông chủ, ngài đừng đau buồn, cậu chủ là người rất hiếu thuận, chỉ cần khuyên bảo là được, ngài đừng đau lòng nữa." - Quản gia Kim Yong Wan ở một bên phụ diễn.

"Ông nội, cháu thật sự không thích loại phụ nữ chỉ biết nhìn vào vẻ ngoài và túi tiền của đàn ông đâu. Loại ham phú quý thế, không lẽ ông muốn cháu sống cùng cả đời sao?"

"Haiz, bỏ đi. Cháu về trước đi, cháu không thích thì ông không ép nữa, mọi chuyện nói sau, ông đau đầu quá. Cháu đi đi, nhìn cháu ông lại phiền lòng." - Ông nội ôm cái trán rộng của mình. Xem ra trán cũng di truyền.

"Dạ, vậy cháu về. Ông nội phải chú ý thân thể đấy, cháu về trước, mấy ngày nữa lại đến thăm ông." - Kim Taehyung nghe thấy vậy, lập tức đứng lên chào ông nội, bước nhanh ra ngoài.

"Cút, cút đi. Thằng này, tức chết ông rồi."

________________________
_ Mình mới đưa ra thông báo có đổi tên nhân vật một chút rồi nha!!! Xin lỗi vì sự bất tiện này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ💜💜💜 Mong mọi người thứ lỗi💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com