Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

part 2

Tôi đó giờ không tin vào định mệnh

Nhưng hiện tại thì tôi tin rồi...

Gặp được em, là định mệnh đời tôi. Tôi cùng em nói những câu chuyện về nghệ thuật và văn hóa của từng nước, em là người rất hiểu biết, em biết tất cả những kiến thức mà tôi nắm được.

Nhưng có điều em không biết, tôi từ giây phút gặp em, tôi đã đem cả linh hồn này trao cho em rồi.

Em nói chuyện nhẹ nhàng, lại còn là một người tinh tế. Nói chuyện với em tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi muốn cùng em nói nhiều điều, nói đúng ra là tôi muốn hiểu thêm về con người của em, em thích số mười ba, tôi cũng thích con số đó. Em nói em thích màu xanh, tôi đem lòng yêu cả vùng biển và vùng trời.

Chỉ vì đó là em nên tôi yêu thích vô điều kiện.

Tôi còn biết thêm, em quê ở Busan

Thật là làm sao khi tôi cũng ở Busan, tôi ngay từ đầu đã xác định rồi. Mối quan hệ này chính là định mệnh.

Em học nhảy đương đại ở trường trung học nghệ thuật Busan và còn là học sinh đứng đầu chuyên ngành đương đại.

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe những thành tích về em, em nhỏ bé như vậy nhưng mang tất cả những hoài bão lớn lao, em không chạy theo ngành đương đại mà em lại chạy theo đam mê giống như tôi.

Chúng ta tương đồng mọi thứ, vì chúng ta vốn thuộc về nhau.

Và điều bất ngờ nhất, em ở cùng khách sạn với tôi. Phòng của em đối diện phòng của tôi.

Tôi sướng điên người, đúng là vũ trụ đã kết nối chúng ta đến với nhau.

Tôi tắm rửa mà cả ngày cứ nhớ đến em, nhớ nụ cười và gương mặt rạng rỡ đó của em, tôi hất nước lên mặt mình tôi phải giữ tỉnh táo lại cho bản thân để còn đối diện với em chứ.

Tôi điên mất, ngồi ăn cơm mà tâm trí tôi lại lang thang ở chỗ của em rồi

Suốt hai mươi bảy năm cuộc đời tôi chưa từng phải lòng một người con trai hay yêu ai sâu đậm như hiện tại.

Tôi vốn cho rằng tình yêu là thứ nhạt nhẽo và không cần thiết, nhưng hình như có một cái tát vô hình đã tát thật mạnh vào mặt tôi.

Tôi nhìn vào cánh cửa đối diện rồi tự vấn lòng mình

Em bây giờ đang làm gì?

Tôi muốn gặp em... Rồi tôi tự tát vô mặt mình.

Sao bây giờ tôi trông như thằng biến thái rình mò em ấy thế này.

Tôi nuốt không trôi cơm, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đứng trước cửa em ấy. Tôi vốn định gõ cửa rồi đấy chứ, nhưng em bất ngờ mở ra, chào đón tôi bằng nụ cười tươi rói đó.

Tôi lúng túng ngay, có lẽ tôi loạn nhịp vì em mất rồi...

Em nhìn tôi rồi hỏi:

"Anh tìm em có việc gì đấy?"

Tôi nhất thời không biết viện lý do gì...

Thật lòng, thật lòng muốn nói cho em biết là...

Tôi nhớ em...

Nhưng ai lại đi nói thẳng như vậy bao giờ, kẻo em sợ tôi thì sao?

"Ừm... Thì là, nhà tôi hết nước mắm để làm cơm, vốn định hỏi em để mượn ấy mà"

Em vẫn giữ nụ cười của em trên môi.

Tôi nhìn...

Thật sự muốn hôn môi em một cái...

Tỉnh táo lại, Jungkook. Tôi đã niệm trong đầu mình như vậy đó.

"Anh jungkook, nếu anh không phiền... Có thể vào nhà ăn cùng với em, dù gì em cũng làm món ăn cả rồi, vốn định rủ anh ăn cùng."

Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Em mời tôi ăn cơm sao?

Mời tôi ăn cơm

Mời tôi ăn cơm...

Điều quan trọng nhắc lại ba lần, cảm giác sung sướng này lần đầu tiên tôi có được.

Tôi sẽ ăn cơm cùng em, nhìn ngắm em ở vị trí gần nhất.

Tôi sẽ ngất mất thôi.

Tôi nhanh chóng gật đầu
"Phiền em quá"

Thật ra là tôi khoái gần chết.

Em bảo tôi vào phòng, mọi thứ của em được xếp rất gọn gàng. Cho thấy em là người rất sạch sẽ và kĩ lưỡng.

Em gắp đồ ăn bỏ vào chén của tôi, tôi run tay không cầm nỗi đũa, em lo lắng hỏi tôi:

"Anh làm sao thế?"

Tôi có lẽ bị tai biến rồi sao?

Làm gì có, tôi chỉ là... Hưng phấn

"Không sao, đồ ăn em nấu ngon lắm"

"Thật tốt, em sợ là không hợp khẩu vị của anh cơ"

"Không, rất hợp là đằng khác, ừm...
Ngày nào tôi cũng được ăn ngon như vậy thì thật tốt"

Em nhìn tôi rồi im lặng không nói gì thêm.

Jungkook! Mày vừa nói điên cái gì thế...

Thế nhưng em lại bật cười.

"Nếu anh muốn, em mỗi ngày sẽ nấu cho anh. Em rất thích người khác khen đồ ăn của mình, đặc biệt là anh đó"

Thôi em, van em đừng nói những lời ngọt ngào như vậy nữa

Mật ngọt sẽ chết ruồi, mà tôi lại tình nguyện chết trong đống mật ngọt này của em ban phát.

Ăn xong, tôi phụ em dọn chén đũa.

Hoàn tất hết tất cả, em ngồi cùng tôi xem những bức ảnh tôi đã chụp

Em cảm thán và dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tôi, em nói rằng tôi chụp mọi thứ đều rất có hồn

Tôi nói rằng, tôi có thể chụp em không?

Em vui mừng hơn lúc nãy, gật đầu thật nhanh

Tôi canh góc chụp cho em, tách một cái. Trông em xinh đẹp biết bao, thường tôi chụp một tấm ảnh, tôi phải canh đủ ánh sáng và góc để cho ra một nghệ thuật, nhưng với em thì tôi không cần làm điều đó

Bởi em chính là nghệ thuật.

Em hát cho tôi nghe bài hát em mới viết, tên là ' Serendipity '

Giọng em ngọt và trong lắm, một tone giọng lạ mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Giọng hát của em khiến tôi sững người hồi lâu, tôi kết luận được rồi... em chính là thiên thần

Không phải của ai, chỉ của riêng tôi.

Tôi thả mình vào bài nhạc của em, từng giai điệu và từng lời em hát.

Tôi không muốn bỏ sót một âm điệu nào, như thể em đang chữa lành cho tâm hồn của tôi, một tâm hồn tựa mảnh đất khô cằn không có sức sống lại một lần nữa tái sinh...

"Giống như em, tôi rất sợ

Khi em thấy tôi

Khi em chạm vào tôi

Vũ trụ vì ta mà nao lòng

Đây thậm chí không phải là mỗi lỗi lầm nhỏ

Hạnh phúc của chúng ta trở nên có ý nghĩa

Bởi vì em yêu tôi

Và tôi cũng yêu em

Em là liều kháng sinh của tôi

Cứu lấy tôi

Thiên thần của tôi

Thế giới của tôi

Tôi là chú mèo tam thể của em

Tới nơi đây để gặp em

Lúc này đây hãy yêu tôi

Chạm vào tôi ngay nào

Chỉ để tôi yêu em

Chỉ để tôi yêu em

Khi vũ trụ này được tạo ra

Mọi chuyện vốn đã được định sẵn

Chỉ để tôi yêu em

Để tôi yêu..."

Tôi với những câu hát của em như đang chìm sâu vào thế giới riêng vậy, tôi nhìn em, em đang say sưa với những câu hát của mình...

Tôi thì lại say sưa ngắm em...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com