Năng Lượng Mặt Trời
“Zoro” Nami rên lên, âm thanh trượt khỏi cổ họng, nghe vừa run rẩy vừa đầy sự van nài.
“Dễ chịu chứ?” hắn khẽ hỏi, giọng trầm đến mức nó giống như chạm vào một chỗ sâu thẳm trong cô.
Hắn không đợi câu trả lời. Môi hắn áp mạnh lên môi cô, nuốt trọn từng hơi thở đứt quãng, từng tiếng nức nở không kìm nổi của cô. Nụ hôn ấy thật mãnh liệt, như đang muốn chiếm lấy tất cả, bàn tay thô ráp của hắn vẫn không rời khỏi giữa hai chân cô. Ngón tay hắn di chuyển chậm rãi, miết đều qua lại, tỉ mỉ đến mức như đang khắc ghi lại trong tâm trí từng đường cong gợi cảm của cô.
Cơ thể cô giật khẽ, hai đùi dang rộng hơn một chút, chẳng còn quan tâm đến bất kỳ sự ngượng ngùng nào. Cô chỉ muốn hắn đến gần cô hơn nữa, thâm nhập sâu hơn nữa.
“Zoro…” lần này tiếng cô thốt ra mềm mại như nhung lụa, vừa như gọi vừa như cầu xin.
Hắn khẽ nhếch cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc xen lẫn sự hài lòng khi cảm nhận rõ cơ thể của người con gái trong lòng, còn run lên dưới những ngón tay mình. Hắn tăng tốc, ngón tay xoa xoa tròn quanh điểm nhạy cảm nhất, từng chuyển động đều như có chủ đích khiến cô nghẹn ngào thở gấp, bàn tay đẹp như ngọc không chịu nổi kích thích liền bấu vào bờ vai rộng của người đàn ông đang chế ngự mình.
“Ngồi yên nào” hắn thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rực lướt qua làn da nhạy cảm khiến cô thêm rùng mình.
“Em… không thể…” cô cố đáp, giọng run lên như vỡ vụn, đầu gục xuống vai hắn. Làn da rám nắng ấm áp ấy khiến cô thấy mình giống như đang tan chảy, từng dây thần kinh đều căng lên như dây đàn.
Hắn hôn dọc từ quai hàm mềm mại, rồi trượt xuống cổ rồi đến xương quai xanh, mỗi nụ hôn đều khiến cô nghẹn ngào, phải cắn môi để không bật ra tiếng rên rỉ quá lớn. Nhưng thật khó để kìm nén khi ngón tay hắn cứ ấn mạnh hơn, di chuyển nhanh và sâu hơn, như thể hắn biết chính xác mọi điểm nhạy cảm và giới hạn của cô ở đâu.
“Zoro… Em sắp…!” cô không thể nói hết câu, thân dưới siết chặt, áp lực trong bụng cuộn trào từng đợt như sóng.
“Cứ để nó ra” hắn đáp khẽ, môi chạm nhẹ lên vành tai cô, giọng đầy an ủi nhưng cũng sắc bén giống một mệnh lệnh.
Cô không còn đủ sức phản kháng nữa. Một tiếng rên nghẹn ngào bật ra khi cả người cô cong lên trong vòng tay hắn, cơn khoái cảm như xé toạc từng mạch máu trong người, dâng trào khắp thân thể. Ngón tay hắn vẫn di chuyển cho đến khi cô run lẩy bẩy, hơi thở đứt quãng và yếu ớt dựa hẳn vào người hắn.
Cuối cùng cô cũng khẽ mở mắt, Zoro đang nhìn cô đầy dịu dàng, ánh mắt mà ít ai trên đời này có thể nhìn thấy ở hắn. Ánh mắt ấy khiến trái tim cô đập nhanh hơn, mềm nhũn và ấm áp đến khó tả.
Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, đôi môi lành lạnh vì gió biển chạm vào da nóng bừng của cô khiến cô khẽ rùng mình, nhưng lại cảm thấy dễ chịu đến lạ thường.
“Em ổn chứ?” hắn hỏi, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài đùi cô, như thể đanh trấn an.
“Hơn cả ổn” cô thì thầm, đôi môi cong lên một nụ cười mệt mỏi lại đầy thỏa mãn.
Tựa đầu vào vai hắn, cô cảm nhận từng nhịp tim vững chãi vang lên nơi lồng ngực rộng lớn kia. Và khi giọng cô khe khẽ cất lên, có một tia nghịch ngợm khó giấu: “Giờ… anh muốn gì?”
Bàn tay cô trượt nhẹ lên ngực hắn, chạm vào vết sẹo lồi lõm ngay trái tim, nơi từng bao lần khiến cô xót xa.
“Để lần sau” hắn đáp, siết nhẹ vòng tay ôm cô rồi ngả đầu tựa vào lan can, hình như hắn không muốn buông cô ra.
“Thật sao?” cô hỏi lại, khóe môi cong lên khi cảm nhận được sự cứng rắn của hắn đang áp sát lưng mình.
“Ừ. Giờ lộn xộn quá… mà anh cũng không muốn đứng dậy” giọng hắn thấp và khàn, chẳng giấu nổi chút bất lực trong lời nói.
Cô khẽ thở ra, cặp đùi vẫn còn run bần bật nên hoàn toàn đồng ý với câu nói ấy. Thật lòng mà nói, chuyện vừa rồi vẫn còn… ít “lộn xộn” hơn nhiều so với những dấu ấn mà hắn đã để lại trên cơ thể cô, và cô biết là mình vẫn có thể chịu đựng được hắn nhất là khi lúc này cô đang được ôm trọn trong vòng tay vững chãi ấy, cơ bắp hắn thư giãn dưới ánh nắng ấm áp như đang che chở cho cô khỏi cả thế giới.
Thật lòng mà nói, cô cũng chẳng muốn rời khỏi vòng tay to lớn mà lại ấm áp này, nơi có mùi nắng, mùi muối biển và cả mùi của riêng hắn
Hắn ngáp một cái, đầu lại tựa nhẹ vào hõm cổ cô, hơi thở phả đều trên làn da mẫn cảm. Cô vươn vai đầy mãn nguyện, để mặc ánh nắng ấm áp ôm lấy cả hai. Tựa đầu vào cổ hắn, cô nghe rõ tiếng trò chuyện rộn ràng xa xa của cả băng cùng tiếng sóng vỗ đều đặn vào mạn tàu. Tất cả hòa lại thành một bản nhạc ru cô vào giấc ngủ sâu, không mộng mị, để cơ thể mệt nhoài hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay anh.
Có lẽ… cả hai bọn họ thực sự đều giống như loài mèo đều ấm áp, bướng bỉnh, và chỉ dành cho nhau.
HẾT ── .✦
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com