Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

26

.

Thành An thức dậy vào một sáng mùa thu, không vội vàng, không bận rộn.

Mọi thứ xung quanh cậu đều yên bình như chính tâm trạng của cậu lúc này.

Không còn những bóng ma của quá khứ, không còn nỗi sợ hãi về những điều chưa đến.

Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhõm, như thể mỗi hơi thở đều trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

Minh đang làm bữa sáng, những chiếc bánh mỳ nướng thơm lừng, mùi cà phê lan tỏa trong không gian. An bước vào bếp, nhìn thấy Minh đang bận rộn xào rau, nhưng khi thấy cậu đến, anh chỉ mỉm cười dịu dàng.

– Em thức dậy rồi à? Đợi anh chút nhé, bữa sáng sắp xong rồi.

An ngồi xuống bàn, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Minh. Cậu không còn cảm giác lo lắng về bất cứ điều gì nữa. Mọi thứ dường như đã vào đúng chỗ của nó, và An biết mình không còn cần phải chạy theo hay đuổi bắt bất kỳ điều gì. Chỉ cần ở đây, trong khoảnh khắc này, là đủ.

Bữa sáng đơn giản, nhưng lại tràn ngập tiếng cười và sự yên bình. Minh ngồi đối diện An, không vội vàng ăn mà cứ nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. Không cần nói gì nhiều, chỉ là một cái nhìn đủ để hiểu rằng, họ đang chia sẻ một không gian đầy ấm áp.

An đặt đũa xuống, cầm ly nước, rồi ngẩng lên nhìn Minh.

– Em cảm thấy như mọi thứ đều đúng.
– Không còn lo lắng, không còn sợ hãi. Chỉ là bình yên.

Minh nở nụ cười, ánh mắt anh ấm áp như mùa thu, đầy sự thấu hiểu.

– Anh cũng vậy. Chúng ta không cần phải tìm kiếm sự hoàn hảo. Chỉ cần sống thật với nhau là đủ.

An khẽ mỉm cười. Đó là những gì cậu cần – sự thật, sự thấu hiểu và bình yên. Không có sự giả dối, không có áp lực, chỉ là một tình yêu tự nhiên, không cần lý giải.

Ngày hôm đó, hai người cùng đi dạo trong công viên gần nhà, không có mục đích, chỉ là muốn tận hưởng không gian yên tĩnh và không khí trong lành. Minh thỉnh thoảng quay sang nhìn An, như thể muốn chắc chắn rằng cậu vẫn ổn, vẫn hạnh phúc.

– Em có hối hận vì những gì đã xảy ra không?
Minh hỏi một câu bất ngờ, nhưng giọng anh nhẹ nhàng, không ép buộc.

An dừng lại, nhìn ra xa. Cậu nghĩ một chút rồi trả lời:

– Không. Em không hối hận.
– Em đã học được rất nhiều, và giờ em không còn sợ nữa. Không sợ yêu, không sợ mất mát.
– Em chỉ cần sống như thế này, không phải vì điều gì khác, mà vì chính bản thân mình.

Minh im lặng, nắm lấy tay An, siết nhẹ. Anh không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào. Anh hiểu. Cả hai họ đều đã học cách không chờ đợi, không sợ hãi, mà chỉ là sống trọn vẹn với những gì mình có.

Chuyến đi bộ kết thúc khi mặt trời bắt đầu lặn, và không khí buổi chiều se lạnh. Hai người về nhà, cùng nhau làm bữa tối. An không vội vã, không còn cảm giác rằng mọi thứ đều phải hoàn hảo. Cậu chỉ đơn giản là sống, và được sống thật.

Tối hôm ấy, Minh đưa An ra ban công, ngồi cùng nhau dưới bầu trời đầy sao. Không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, cùng chia sẻ không gian. Minh tựa vào vai An, cảm nhận hơi thở của cậu, và An tựa đầu vào anh, cảm giác bình yên tràn ngập trong tim.

Đây là lúc họ biết rằng, dù có đi qua bao nhiêu giông bão, dù có phải đối mặt với những điều không thể thay đổi, thì chỉ cần họ có nhau, cuộc sống sẽ luôn đủ đầy. Không cần phải tìm kiếm những gì quá xa vời, chỉ cần là một người, một nơi để về.

An quay sang Minh, cười nhẹ.

– Cảm ơn anh.
– Cảm ơn vì đã không buông tay em.
– Cảm ơn vì đã cho em biết rằng, yêu một người không phải là sự lo lắng hay sợ hãi, mà là sự chọn lựa từ trái tim.

Minh chỉ khẽ mỉm cười, ôm An thật chặt. Không cần nói gì, chỉ là sự hiện diện của nhau đã là đủ.

Và từ giây phút ấy, cả hai biết rằng tình yêu của họ, không phải là để lấp đầy khoảng trống, mà là để sống trọn vẹn với nhau. Một ngày không còn sợ hãi, không còn lo lắng – chỉ là bình yên trong lòng nhau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com