27
.
Mùa thu không còn chỉ là những chiếc lá vàng rơi rụng, mà là những ngày nhẹ nhàng, trôi qua trong sự thấu hiểu. Thành An và Minh không còn vội vã, không còn những câu hỏi không lời đáp, mà là những khoảnh khắc im lặng, nhưng đầy đủ. Cả hai chỉ đơn giản sống, chọn lựa nhau, và không cần phải lý giải điều gì.
Một buổi tối, khi hai người ngồi bên nhau trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu dàng chiếu xuống, Minh khẽ nhìn về phía An. Anh không cần phải hỏi về tương lai, không cần phải nói những lời ngọt ngào. Anh chỉ muốn hiểu rằng, sự hiện diện của mình trong cuộc sống An đã là điều quan trọng nhất.
– Em có bao giờ tự hỏi, mình sẽ đi đâu sau này không?
Minh hỏi, nhưng giọng nói nhẹ nhàng, không có sự lo lắng.
An lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời đêm mờ ảo, ánh sáng của thành phố lấp lánh phía xa.
– Em không biết. Nhưng em biết rằng mình không sợ nữa.
– Em không sợ đi vào tương lai một mình, không sợ sẽ phải đối mặt với mọi thứ một mình.
– Vì em biết rằng, dù có đi đâu, chúng ta sẽ luôn có nhau.
Minh không nói gì. Anh chỉ nắm tay An, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy. Không cần nói thêm lời nào, anh hiểu rằng, trong tình yêu này, không có sự ràng buộc hay điều kiện. Chỉ là sự chọn lựa. Và lần này, cả hai đã chọn nhau.
Ngày hôm sau, Minh và An cùng đi ra ngoài, đi dạo quanh những con phố cũ, những góc phố mà họ đã đi qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay, mọi thứ đều khác. Mọi thứ đều có một ý nghĩa mới. Những con đường quen thuộc giờ đây không chỉ là nơi để đi qua, mà là nơi họ sẽ xây dựng những kỷ niệm cùng nhau.
– Em không biết sau này sẽ thế nào.
An nói, giọng bình thản nhưng kiên định.
– Nhưng em biết mình muốn gì.
– Em muốn đi qua tất cả, cùng với anh.
Minh quay sang nhìn An, một ánh mắt đầy sự quyết tâm. Anh không hứa sẽ không có những khó khăn, không có thử thách. Nhưng anh hứa rằng sẽ không bao giờ rời đi.
– Anh cũng vậy. Anh muốn đi cùng em. Dù tương lai có thế nào, chúng ta vẫn sẽ về nhà cùng nhau.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sẽ có những thử thách, những khoảnh khắc nghi ngờ, nhưng tình yêu của Minh và An không phải là thứ dễ vỡ. Họ đã xây dựng mối quan hệ này từ sự thấu hiểu, từ sự chia sẻ, và từ việc không cần phải chứng minh bất kỳ điều gì.
Khi họ trở về nhà, sau một ngày dài, không có sự mệt mỏi, không có cảm giác muốn thoát khỏi nhau. Chỉ có những giây phút bên nhau, yên bình và ấm áp. Minh làm bữa tối, An giúp một tay, và không gian ấy lại trở nên ấm cúng như chưa bao giờ có gì thiếu vắng.
Một đêm, khi cả hai ngồi trên sofa, ánh đèn mờ ảo, và những bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, Minh quay sang nhìn An với ánh mắt đầy tình cảm.
– Em có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không?
An cười nhẹ, gật đầu.
– Em nhớ, nhưng em không cần phải nhớ mãi.
– Em không cần phải giữ lại quá khứ, chỉ cần sống trong hiện tại là đủ.
Minh ôm lấy An, siết chặt một chút, như để khẳng định rằng, dù có gì xảy ra, họ vẫn sẽ là của nhau.
– Và anh sẽ không bao giờ để em phải bước đi một mình.
Đó là lúc An nhận ra rằng, không phải tình yêu là những lời hứa hẹn lớn lao, mà là sự lựa chọn hàng ngày. Một tình yêu thật sự không phải là thứ gì đó quá hoàn hảo, mà là những khoảnh khắc bình dị, những ngày trôi qua trong sự thấu hiểu và không còn sợ hãi.
Tối đó, khi hai người nằm bên nhau, không có lời nói nào thêm. Chỉ có sự yên tĩnh, sự hiện diện của nhau. An nhắm mắt, cảm nhận Minh bên cạnh, và không còn lo lắng về điều gì. Cậu biết rằng, dù có gì xảy ra, tình yêu này vẫn sẽ là sự chọn lựa từ trái tim, và họ sẽ luôn được về nhà cùng nhau.
Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu rằng, tình yêu thật sự không cần lý giải, chỉ cần là sự lựa chọn từ trái tim, là sự chia sẻ không cần yêu cầu, và là nơi họ sẽ luôn trở về, dù có bất kỳ thử thách nào trên con đường phía trước.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com