𝙃𝙞𝙣𝙬𝙚𝙞𝙨 - 𝙀𝙞𝙣𝙡𝙚𝙞𝙩𝙪𝙣𝙜 .
[❗❗] đọc kĩ phần này và phần đề cập lưu ý của truyện . ném gạch đá hay kiếm cớ gây sự ở đây thì chẳng ngại war – var . chắc rằng là không người mù nên banh mắt và đọc kĩ giúp tớ .
– không thích , không ưa – có thành kiến . biến khuất mắt khỏi bài này , tớ không rảnh tiếp hải sản biển , như tôm / sứa.
───
tập văn này được hình thành không phải từ cảm hứng nhất thời , mà là kết quả của một quá trình tích tụ dài lâu của những trải nghiệm cá nhân — những điều đã và đang xảy ra , đôi khi không thể gọi tên , đôi khi không thể giãi bày bằng lời nói thông thường . không được viết ra để làm hài lòng người đọc . nó không mưu cầu sự yêu thích , cảm thông hay ngợi khen . mọi trang giấy đều chỉ tồn tại vì một mục đích duy nhất : chứa đựng những gì đã xảy ra với tôi — những điều tôi không còn đủ kiên nhẫn để giữ lại trong đầu, nhưng cũng không đủ can đảm để nói thành lời . trong trạng thái tỉnh táo lẫn mỏi mệt , tôi lựa chọn viết như một phương tiện duy nhất để đối thoại với chính mình . viết để phân tích , để mổ xẻ , để lột trần cảm xúc và lý trí . tập văn là nơi tôi giải phóng những suy nghĩ bị dồn nén , những mảnh vỡ nội tâm , và cả những điều không cần ai thấu hiểu . không có ý định tô vẽ hay làm dịu nhẹ hiện thực , các bài viết trong đây không có sự dịu dàng trong những gì tôi để lại ở đây . tôi đã viết những đoạn văn bằng cái nhìn tỉnh táo nhất , thậm chí tàn nhẫn . cảm xúc , nếu có chỉ là phần dư sót , không được ưu tiên nhiều . tôi giới hạn chúng lại để không làm lệch đi giá trị cốt lõi của từng câu chữ . trong quá khứ và ngay cả hiện tại , có quá nhiều thứ buộc tôi phải im lặng , phải chịu đựng , phải nuốt vào trong . viết với tôi , không phải là một hành vi sáng tạo . nó là hành vi sống còn . tôi viết để tự cứu lấy mình.
tập văn này không phải là nhật ký . cũng không phải là lời thú tội . với hàng nghìn bản thảo được chấp bút theo những chủ đề khác nhau — từ đời sống thường nhật , tình yêu đôi lứa , cho tới tâm lý cá nhân , các hiện tượng xã hội , và những đoạn văn viết riêng cho chính tôi — tập văn này không hướng đến sự đồng cảm . nó được cấu trúc như một hành trình đơn phương , nơi người viết đóng vai trò là kẻ quan sát , phán xét , và không cần hồi đáp . nó giống một cuộc phẫu thuật lạnh lẽo , nơi người viết vừa là bệnh nhân , vừa là bác sĩ . mỗi bài viết là một vết rạch — sạch sẽ , không khoan nhượng , không dùng thuốc tê . văn phong xuyên suốt không thân thiện , không tìm cách tạo cảm giác dễ chịu thay vì sự dịu dàng hay an ủi , các đoạn văn được xây dựng bằng những lát cắt sắc bén , lối diễn đạt giàu tính ẩn dụ , và thái độ ngôn ngữ đôi khi gay gắt , thậm chí tuyệt đối khước từ lòng nhân từ . tôi chọn lối viết sắc lạnh , giàu ẩn dụ , đôi khi là phán xét , đôi khi là phủ định hoàn toàn . không có ai được miễn trừ , kể cả chính tôi.
nếu có ai đó vẫn muốn đọc , tôi không ngăn cản . nhưng tôi cũng không chào đón . bởi lẽ , những gì nằm trong tập văn này không được tạo ra để truyền cảm hứng , để xoa dịu hay để an ủi bất kỳ ai . tôi không kêu gọi sự thấu hiểu , cũng không mong cầu chia sẻ . nếu tập văn này có giá trị nào đó , thì có lẽ chỉ nằm ở việc nó đã được viết ra một cách trung thực , không màu mè , không nương tay — như cách một cái gương soi vào thực tại mà không cần thêm ánh sáng . chỉ đơn thuần là một chứng tích , một thứ bằng chứng cho thấy tôi đã từng hiện diện trong thế giới này bằng tất cả những gì mình đã nghĩ , đã thấy , đã chịu đựng — và đã im lặng quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com