#21
Một buổi chiều muộn ngày đầu tháng mười hai, máy bay đáp xuống phi trường Hyosan giữa những cơn gió lạnh đem mùa đông tới. Sự chênh lệch lớn của thời tiết giữa hai bán cầu lẽ ra phải đem đến cho người ta cảm giác rùng mình, nhưng Nam Ra thì chỉ cảm thấy thật ấm áp khi lần trở về này có Su Hyeok nắm chặt tay đi bên cạnh. Xếp hàng chờ làm thủ tục nhập cảnh, Su Hyeok luôn miệng hỏi han chăm sóc cô, hết vuốt tóc hỏi cô có mệt sau chuyến bay dài không, đến lo cho cô từng ngụm nước miếng bánh. Nam Ra thì đến ngại với những người xung quanh, cô chỉ lấm lét mỉm cười, thi thoảng từ chối sự ân cần nọ. Những lúc như vậy, Su Hyeok phì cười rồi tiếp tục vuốt nhẹ mái tóc cô dịu dàng.
"À, em đã gọi cho mẹ chưa? Báo hôm nay sẽ về ấy?"
Su Hyeok vừa đặt hành lý lên xe đẩy vừa hỏi Nam Ra vẫn đang đứng đợi.
"Vẫn chưa. Em muốn gây bất ngờ mà. Vả lại trước giờ có khi nào em trở về mà báo trước đâu."
Nam Ra khoanh tay bình thản, khoé môi cong lên. Tấm bưu thiếp cô gửi về nhà cách đây một tuần chắc đã đến tay mẹ rồi, nhưng hẳn là bà sẽ không nghĩ rằng cô lại quay về mà chẳng gọi điện thông báo như thế này đâu.
"À, anh sẽ đưa em về nhà chứ?"
Nam Ra hơi nghiêng đầu nhìn Su Hyeok mỉm cười. Cách xưng hô giữa hai người thay đổi đến nay đã được một tuần. Lần đầu tiên mở miệng gọi "anh", Nam Ra còn nghĩ chắc mình sẽ chẳng bao giờ quen được với việc này. Vậy mà giờ đây sao nó tự nhiên, dễ dàng và thân thương kinh khủng. Bất luận là thế nào, Nam Ra cũng không nghĩ Su Hyeok lại có thể đạt được điểm số tuyệt đối ở tất cả các môn học, còn cô thì có hai môn không được điểm tối đa. Lúc đó Nam Ra còn tự thấy kinh ngạc về chính mình bởi lẽ cô không hề cảm thấy khó tin hay ấm ức khi thua cuộc, mà chỉ thấy tự hào về Su Hyeok thôi.
"Tất nhiên rồi, chúng ta đi thôi."
Chiếc taxi đỗ trước cửa căn nhà quen thuộc. Dù mẹ Nam Ra giờ đây đã chuyển sang kinh doanh cửa hàng hoa, bà vẫn muốn giữ lại căn nhà gắn liền với nhiều kỉ niệm. Nam Ra mơ màng nhìn khung cảnh quen thuộc qua cửa sổ xe, hàng vạn cảm xúc trào lên trong lòng cô. Nhớ nhung khắc khoải trở thành sự nóng lòng háo hức được trở về.
Dúi tay cầm của chiếc vali vào tay Nam Ra, Su Hyeok tiến tới ôm cô vào lòng. Khi đã nghe thấy tiếng cô thở đều đặn, Su Hyeok mỉm cười lùi lại một bước rồi ngước lên nhìn căn nhà của cô.
"Vào nhà đi. Khi nào về tới Yangdo anh sẽ gọi cho em."
"Uhm, nhớ nhé."
Su Hyeok đưa tay lên vẫy vẫy, nháy mắt với Nam Ra. Đáp lại, Nam Ra chỉ mỉm cười nhìn cậu thật lâu.
Su Hyeok gật đầu. Cậu chờ cho Nam Ra mở cánh cửa màu trắng bước vào nhà rồi mới nói chú tài xế hướng đến trạm xe để đi về Yangdo. Su Hyeok muốn về quê thăm mộ mẹ và thăm một số người quen cũ, ngoài ra cậu cũng muốn Nam Ra có một khoảng thời gian hoàn toàn dành cho gia đình mà không phải vướng bận gì cả.
Như một thói quen cũ, chạm vào chuông rồi mới bấm mật khẩu và đẩy cánh cửa vào nhà, Nam Ra lại một phen nữa làm cho mẹ ngạc nhiên khi bà đang cất bước ra để mở cửa.
"Mẹ à."
Nam Ra lên tiếng chào mẹ, môi mỉm cười với ánh mắt rạng ngời.
"Nam Ra à! Con về lúc nào? Sao không gọi mẹ ra đón? Một mình mang nhiều đồ đạc thế này thì phải làm sao chứ?"
"Mẹ à! Không sao đâu mà. Con nhớ mẹ quá."
Sự bất ngờ hiện rõ lên khuôn mặt hiền từ của bà. Nam Ra nhìn mẹ không chớp mắt, không nói với bà rằng cô về không chỉ có một mình, còn hành lý thì được ai kia xách cho đến tận cửa nhà. Nói rồi Nam Ra tiến tới ôm bà thật chặt.
Bà lại kinh ngạc lần hai, trước giờ có bao giờ con bé Nam Ra của bà lại thể hiện tình cảm như thế này đâu chứ. Bà khẽ trách yêu cô con gái cưng rồi cũng ôm cô thật chặt.
"Gì thế này? Hôm nay có bão hay sao thế? Mẹ cũng nhớ con lắm. Nhưng mà lần sau nhớ phải gọi mẹ ra đón đấy nhé."
Lần đầu tiên cả hai mẹ con ôm nhau thắm thiết như thế.
Buổi tối đoàn tụ hôm đấy của hai mẹ con rộn rã tiếng cười cùng những câu chuyện dài. Mẹ của Nam Ra cảm thấy hạnh phúc vì đứa con nhỏ của bà đã trở về. Trông Nam Ra vui vẻ và đầy sức sống. Bà mừng rỡ và thầm nghĩ sự thay đổi tích cực này hẳn là đến từ nước Úc diệu kỳ rồi.
Nam On Jo và Lee Na Yeon sau khi nghe được thông tin Nam Ra về nước thì đã tức tốc phi sang nhà cô bạn thân với tốc độ ánh sáng, hai cô nàng chắc hẳn là đã phải rất nhớ Nam Ra rồi đây. Mặc cho Nam Ra phũ phàng một mực từ chối, On Jo vẫn nằng nặc đòi ở lại mở tiệc ngủ với cô bạn lâu nay vẫn luôn ở nơi phương xa, về phần Na Yeon thì cô nàng chợt nhớ ra bản thân đang bận bịu phải chuẩn bị học thuộc kịch bản cho chiếc CF vừa mới nhận nên đành phải cáo lỗi về trước. Thế là chỉ còn lại mỗi mình On Jo và Nam Ra.
Trước khi đi ngủ, On Jo ở bên cạnh không ngừng luyên thuyên về những chuyện đã xảy ra ở Hyosan khi Nam Ra đang không ở đây. Còn Nam Ra chỉ im lặng chăm chú lắng nghe, lâu lâu lại phì cười vì sự đáng yêu của cô bạn thân.
Từ lần tâm sự qua điện thoại trước, Nam Ra vẫn chưa nói thêm gì về tiến triển tình cảm giữa mình và Lee Su Hyeok, về chuyện hai người đã hẹn hò được một thời gian rồi. Không phải là vì không muốn nói ra, chỉ là vấp phải bận rộn rồi mọi chuyện cứ thế trôi đi, đến lúc thật sự có thời gian thì lại chẳng biết phải bắt đầu kể từ đâu nữa.
Nhưng cú điện thoại lưng chừng cuộc nói chuyện của hai cô bạn từ Lee Su Hyeok đã giúp cô ngừng phân vân về việc đó. Màn hình điện thoại Nam Ra bật sáng, nhạc chuông vang lên bài "Say Yes", cô với ngay lấy chiếc điện thoại vì biết người đang gọi là ai rồi. Nam On Jo chỉ loáng thoáng thấy hình nền điện thoại không còn là tấm hình cũ kỹ mà cô bạn thân của cô vẫn hay để nữa.
"Uhm em nghe!"
Nam Ra quẹt ngang màn hình và đáp, ẩn sâu trong chất giọng bình tĩnh là sự nhẹ nhõm vui mừng.
"Bây giờ anh vừa tới nơi rồi. Em chưa ngủ sao?"
Lee Su Hyeok mỉm cười khi nghe thấy giọng Nam Ra, cậu vừa xốc lại chiếc balo cỡ lớn trên lưng vừa bước xuống khỏi chiếc xe khách.
"Uhm em đang nói chuyện với On Jo. Giờ anh đi đâu?"
Nam Ra thắc mắc, nhớ ra rằng cô chưa hỏi xem Su Hyeok sẽ ở lại nhà ai tại Yangdo giờ không một bóng người thân. Còn On Jo thì tròn mắt tò mò khi nghe thấy Choi Nam Ra đang nhắc đến mình với một người nào đó.
"À, nhà trọ. Chỗ đó gần nhà anh lúc xưa. Wow... nhớ nơi này thật. Mọi thứ chẳng thay đổi gì cả. Mai anh sẽ đi thăm thầy ở trường cũ, và thăm một số người quen ở đây. Em thế nào? Cả nhà khoẻ chứ?"
Su Hyeok đáp, giọng nói trầm lắng phảng phất sự cô đơn trên chính quê hương của mình, cậu vừa tản bộ vừa thốt lên đầy cảm xúc.
"Uhm..."
Nam Ra ậm ừ trong áy náy vì phần nào cảm nhận được nỗi chạnh lòng và sự buồn bã mà Su Hyeok phải trải qua bây giờ.
"Giọng điệu gì thế? Anh không sao đâu, thật đấy! Mà muộn rồi đấy, em mau ngủ đi nhé, mai anh sẽ nhắn tin cho em."
Su Hyeok thở hắt ra rồi mỉm cười, biết là thế nào Nam Ra cũng sẽ lo lắng cho mình mà. Đáp lại, Nam Ra vừa định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng.
"Anh..."
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu, anh cúp máy đi."
"Chà... hôm nay Nam Ra của anh có tâm sự gì thế này... nói đi em?"
Cậu vẫn tiếp tục bước đi, chỉ còn vài chục mét nữa là đến dãi nhà trọ ở đầu xóm cũ.
"Em nhớ anh lắm!"
Cô mím môi rồi bật ra những lời từ sâu trong suy nghĩ nãy giờ, hoàn toàn quên mất việc On Jo đang nằm bên cạnh đầy ngạc nhiên.
Lee Su Hyeok cũng bất ngờ đến mức bước chân cậu vô thức ngừng lại. Su Hyeok chớp mắt hít thật sâu rồi thở ra thật khẽ khàng. Gương mặt cậu hiện lên sự bình yên trong hạnh phúc.
"Ừ, anh cũng vậy. Anh nhớ em nhiều lắm!"
Nam Ra cúp máy ngay sau khi nghe Su Hyeok nói vậy. Cô lóng ngóng vì nhận ra mình vừa nói những lời rất không giống với tính cách của Choi Nam Ra và tự dỗi mình sao mà thật bất cẩn. Nam Ra nhắm mắt cắn chặt môi thở dài. Trong lúc đó, khoé môi của Su Hyeok ở đầu dây bên kia cong lên. Cậu bấm tin nhắn [Ngủ ngon nhé, Nam Ra!] rồi chạm vào nút gửi đến số của cô.
"Sao vậy? Ai thế?"
On Jo mở to mắt nhìn phản ứng của Nam Ra thay đổi suốt từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
Nam Ra cắn môi nhìn sang On Jo rồi một vài giây sau mới bắt đầu mở miệng.
"Uhm. Chuyện dài lắm... còn nhớ chuyện lần trước tớ kể về người mình thích chứ?"
Nam Ra dựa người vào gối và nhẹ nhàng khoanh tay lại.
"Uhm, sao?"
"Bọn tớ hẹn hò được một thời gian rồi."
Nam Ra quay sang phía On Jo để cô và cô bạn có thể nhìn mặt nhau. Lúc này, tin nhắn chúc ngủ ngon của Su Hyeok đến. Nam Ra chẳng cần quẹt mở điện thoại cũng đọc được trọn vẹn dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng ngọt ngào đấy hiện trên màn hình.
"Wow... thật đấy hả Choi Nam Ra? Cậu hẹn hò với anh chàng đó rồi sao? Nghe cậu gọi cậu ta là "anh", chắc lớn tuổi hơn nhỉ? Mà chắc cậu ta phải đẹp trai lắm phải không?"
Vẻ mặt On Jo chuyển từ nét ngạc nhiên sang chút tinh nghịch cười trêu Nam Ra.
Đáp lại, Nam Ra chỉ khẽ gật đầu cong môi bật sáng điện thoại và đưa cho On Jo xem hình nền, ảnh cô và Su Hyeok tự chụp với nhau trên cây cầu bắt qua sông trong ánh chiều tà.
"Ồ đúng là đẹp trai thật."
"Hôm nào anh ấy trở lại Hyosan thì cậu sẽ gặp được thôi. À hay là chúng ta tổ chức họp mặt bạn bè luôn nhé? Cũng sắp nghỉ đông rồi còn gì?"
Nam Ra mỉm cười không giấu được nét tự hào hiện hữu lên trên gương mặt mình. Đột nhiên một ý tưởng bật ra trong đầu, đã rất lâu rồi cô không được gặp những người bạn học ở Hyosan và cả Hwang Min Hyun.
"Uhm. Chắc là vui lắm đấy!"
"Thôi ngủ đi, mai cậu phải đi học còn gì?"
Nam Ra với tay tắt đi chiếc đèn ngủ sau khi On Jo mỉm cười gật đầu.
On Jo chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, còn Nam Ra thì cứ trằn trọc mãi. Một phần là vì cô đã ngủ suốt trên chuyến bay dài, phần còn lại là vì cứ lo cho cảm xúc của Su Hyeok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com