Chương XV. Giờ xanh
"Hả... chẳng lẽ phải có lý do mới được ở đây sao?" – anh đỏ mặt, quay đi nơi khác để tránh ánh nhìn của hắn.
"Xin lỗi, tôi không có ý đó." – Soobin bật cười khẽ khi thấy phản ứng lúng túng của anh.
"Ngài Soobin thấy cáo nhỏ thế nào? Đáng yêu lắm đúng không ạ?" – cậu nhóc Ida bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
"Ừ, đáng yêu lắm."
"Vậy thì chúng ta đi vườn giải trí thôi!"
Ida nắm lấy tay hắn và Yeonjun, kéo cả hai tiến về phía những trò chơi đang chờ đón cậu. Trên đường đi, nhóc con không ngừng lải nhải về mấy trò mới mở, nhưng hai người lớn lại chẳng chú ý đến lời nói đó. Thứ thu hút họ lúc này là đối phương.
Không hiểu sao, trước đó chính anh là người chủ động muốn làm bạn với hắn, vậy mà bây giờ một từ cũng không thể thốt ra. Cứ ấp a ấp úng, muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Còn về phần hắn, suốt từ nãy đến giờ Soobin chỉ biết bất lực nhìn anh mà cười. Tính cách ngông cuồng của Yeonjun trước kia đâu rồi? Ai đã khiến anh trở nên như thế này chứ? Thật sự... rất xinh đẹp.
"Cậu đến đây vì bài tập nhóm sao?"
"Sao ngài biết?" – Yeonjun nhăn mày nhìn hắn.
"Tôi chỉ đoán thôi." – Soobin lỡ lời.
"Mệt chết đi được! Tại sao người làm lại là tôi chứ? Ngài có biết không, đến cả người bạn thân nhất cũng hùa với bọn kia để bắt nạt tôi..."
Bây giờ, thay vì là cậu nhóc lải nhải, thì chính Yeonjun lại là người thao thao bất tuyệt, bức xúc kể hết câu chuyện cho Ida và Soobin nghe. Anh vừa nói vừa huơ tay múa chân, suýt chút nữa thì va phải người bên đường. Không ồn ào, không khó chịu, Soobin chỉ cảm thấy... chẳng ai khác có thể khiến hắn thấy thoải mái như anh.
"Giận họ không?" – Soobin hỏi.
"Không thèm." – câu trả lời đã đủ cho thấy anh giận đến mức nào.
"Nói dối!" – Ida vạch trần ngay.
"Cho cậu nói lại đó!" – Soobin và cậu nhóc phá lên cười.
"Đáng ghét! Hai người cũng hùa nhau bắt nạt tôi à? Vậy thì... không giận được chưa!"
Nói xong, anh giận dỗi bỏ đi trước. Nói vậy thôi, chứ dù sao họ cũng là bạn bè với nhau, chẳng lẽ chỉ vì một chuyện cỏn con mà sinh ra xích mích sao? Điều đó là không thể và cũng chẳng giống với tính cách của anh chút nào.
"Wow... rộng quá! Em muốn chơi tất cả." – nhóc Ida háo hức reo lên, đôi mắt long lanh nhìn khắp khu vườn rực rỡ ánh đèn.
"Cậu đứng đây trông nhóc, đợi tôi qua bên kia mua vé." – Soobin nói rồi rảo bước về phía quầy thu ngân, nơi dòng người đang xếp hàng mua những tấm vé in hoa văn cầu kỳ.
Hắn đi rồi, chỉ còn lại anh và nhóc. Yeonjun vẫn đứng lặng, ánh mắt chẳng tập trung vào đâu, cứ nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Anh Yeonjun, anh bị sao vậy? Em xin lỗi mà, đừng giận em nữa." – Ida kéo tay anh, giọng lí nhí, đôi mắt như sắp khóc đến nơi.
"Hả, gì cơ? Xin lỗi cái gì?" – anh giật mình, rồi bật cười, nụ cười ngốc nghếch khiến nhóc con càng thêm bối rối.
"Chuyện lúc nãy..."
"Đồ ngốc! Im đi." – Yeonjun khẽ cốc đầu cậu bé một cái, nụ cười vẫn chưa tắt hẳn trên môi.
Đúng lúc ấy, Soobin chạy tới, trên tay cầm vài tấm vé vào cổng.
"Đi thôi."
Ba người bước vào trong, chẳng mấy chốc tiếng cười đã vang khắp khu vườn giải trí. Hết trò cưỡi ngựa gỗ, ném vòng rồi đến chèo thuyền nhỏ trên hồ, trò nào Yeonjun và Ida cũng tham gia nhiệt tình.
Từ trông một đứa trẻ con, Soobin giờ phải coi chừng đến hai – một lớn, một nhỏ – cùng nhau nhí nha nhí nhảnh, reo hò khắp nơi. Anh chỉ biết thở dài bất lực; không ngờ trông trẻ lại mệt đến thế này.
"Anh Yeonjun, anh Soobin, chúng ta đến kia chơi tàu lượn đi!"
Hai người đưa mắt nhìn theo hướng Ida chỉ. Ở đó là một chiếc tàu trượt bằng gỗ, uốn quanh sườn đồi nhỏ, vừa cổ điển vừa mạo hiểm đủ để khiến ai nhìn cũng muốn thử.
"Thú vị đấy." – Soobin nói, khóe môi khẽ cong lên.
"Đến đó thôi!" – Yeonjun háo hức kéo hắn và Ida chạy lại.
Họ kịp xếp vào hàng đầu tiên. Soobin và Yeonjun ngồi hai bên, còn Ida ngồi giữa. Khi người điều khiển kéo cần gạt, bánh xe rít lên trên đường ray gỗ, rồi chiếc tàu bắt đầu trượt xuống dốc. Tiếng gió rít qua tai, tiếng cười vang vọng khắp khu vườn giải trí, hòa cùng âm thanh gỗ kẽo kẹt – vừa sợ vừa vui đến lạ.
"Áaa!"
Tiếng hét – chẳng rõ là vì sợ hay vì háo hức – hòa lẫn vào nhau, vang vọng khắp không trung. Mọi buồn vui, muộn phiền dường như đều bị vận tốc của chuyến tàu cuốn trôi đi xa. Thật thoải mái! Không, đúng hơn là... thật tuyệt vời.
Những cơn gió mát lướt qua mang theo hương cỏ cây thoang thoảng, khiến không khí trở nên trong lành, nhẹ nhõm đến lạ. Tựa như cả thế giới đang cùng họ phiêu du theo nhịp trượt lên xuống của đường ray gỗ.
Thế nhưng, cũng trên chuyến tàu ấy, lại có một trường hợp hoàn toàn trái ngược.
"Áaa... cứu tôi với! Huhu, không chơi nữa, sợ quá!" – nhóc Ida khóc lóc om sòm, mặt tái mét bấu chặt vào thanh chắn gỗ, trông vừa tội vừa buồn cười.
Đến lúc xuống tàu, cậu nhóc vẫn còn thút thít, chỉ cần liếc thấy trò chơi vừa rồi là lập tức quay mặt đi, chẳng dám bén mảng lại gần.
"Nín đi, nhóc sao vậy? Lúc nãy hăng hái lắm cơ mà?" – Yeonjun vừa nói vừa khẽ cúi xuống nhìn.
"Không vui chút nào hết." – Ida phụng phịu đáp, giọng lạc đi vì còn sụt sùi.
"Ai nói là vui đâu." – Soobin cười nhạt, khoanh tay nói.
"Nhìn mặt hai anh là biết rồi! Chơi cái thứ cảm giác mạnh mà như đi dạo công viên, huhu..." – cậu nhóc bị chọc ngược lại, chỉ còn biết vừa càm ràm vừa dụi mắt.
"Này, hai anh đi đâu thế! Chờ em với!"
Khi Ida thôi không khóc nữa, ngẩng đầu lên thì đã thấy Soobin và Yeonjun vừa đi vừa cười nói rôm rả ở đằng xa.
"Khóc mệt rồi chứ gì? Mau đi ăn trưa thôi." – Soobin khẽ cười, giọng nửa trêu nửa thật.
Giận thì có giận đấy, nhưng rồi được gì? Với tính khí của hai người kia, dù có doạ đi chết chắc họ cũng chẳng mảy may bận tâm. Nghĩ thế, cậu đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong, quyết định lấp đầy cái bụng đói vẫn là khôn ngoan hơn cả.
"Ngon không, Yeonjun?"
"Cũng tạm. Mà sao ngài ăn ít thế? Món này dở lắm à?"
"Không đâu, chỉ là tôi không quen ăn nhiều."
Thực ra, với một ma cà rồng như hắn, chỉ cần máu là đủ. Mà con mồi ngồi đối diện kia... trông cũng hấp dẫn chẳng kém.
Soobin vội lắc đầu thật mạnh, xua tan những ý nghĩ đen tối đang dấy lên trong đầu. Dù có kiểm soát tốt đến đâu, bản năng thỉnh thoảng vẫn nhói lên đầy nguy hiểm. Hắn cố dằn lòng, song ánh nhìn vẫn cứ bị hút về phía Yeonjun. Đôi môi kia mải nhai, đôi má phồng lên, mọi cử chỉ đều khiến hắn thấy đáng yêu đến mức chẳng dứt ra nổi.
"Anh Soobin, không ăn à? Cứ nhìn cáo nhỏ hoài vậy?" – Ida nheo mắt, giọng đầy ẩn ý.
"Ăn đi, đừng nói bậy." – hắn liếc cậu nhóc một cái, giọng khẽ mà vẫn mang chút đe dọa.
"Hửm, gì vậy?" – Yeonjun ngẩng lên.
"Không có gì cả, ăn tiếp đi." – Soobin đáp nhanh, rồi vội cúi đầu xuống, giả vờ tập trung vào phần ăn của mình, chỉ có vành tai đỏ hồng là tố cáo hết mọi chuyện.
Dùng xong bữa trưa, cuộc hành trình khám phá khu vui chơi của Ida và cặp đôi "gà bông" lại tiếp tục.
Họ ghé qua khu hồ trong veo, nơi những loài cá lạ bơi lượn dưới làn nước phản chiếu ánh sáng lung linh; đi ngang những bức tượng khổng lồ biết "làm ảo thuật" phun nước từ khắp cơ thể; rồi dừng chân ở vòng quay ngựa gỗ, nơi tiếng nhạc vui tươi hòa cùng tiếng cười giòn tan của cả ba. Niềm vui kéo dài đến tận chạng vạng. Khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, mặt trời cũng dần lặn sau dãy nhà phía xa.
Ba người cùng bước lên khinh khí cầu chuẩn bị cất cánh. Cả khu vườn giải trí dần thu nhỏ bên dưới, những ngọn đèn dầu bắt đầu được thắp sáng khắp nơi, phản chiếu lên nền trời màu cam nhạt. Gió thổi nhẹ qua, mang theo tiếng cười của họ hòa tan vào không gian yên bình đến lạ.
Đến khi Thái Dương ẩn hẳn mình dưới đường chân trời, bầu trời dần nhuộm sắc lam pha cam, anh khẽ cảm thán.
"Giờ xanh... đẹp thật."
"Anh Yeonjun, em nghe nói nếu có đôi nào ngỏ lời thương khi đang ở giữa không trung, họ sẽ hạnh phúc trọn đời trọn kiếp. Có đúng không ạ?" – cậu nhóc tò mò hỏi, mắt vẫn dán ra ngoài nơi mây đang đổi màu.
"Nhảm nhí." – Yeonjun đáp, giọng pha chút bối rối.
"Nhưng không phải điều đó cũng rất lãng mạn sao?" – Soobin cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh phản chiếu sắc trời chiều.
"Thứ mang đến hạnh phúc không phải là chờ đúng thời khắc hay chọn nơi thật đặc biệt, mà là cảm xúc thật, từ trái tim đến trái tim."
5:53 – khoảng thời gian tuyệt vời, nơi bầu trời và trái đất chỉ còn một màu, và trái tim ai đó lỡ đập sai một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com