Chương 60 Chuyện cũ
Nơi mà Mẫn Chính Quốc dẫn Phác Thái Hanh đi, cũng không có gì đặc biệt cả.
Nhìn lướt qua những nữ tử ăn mặc quần áo tươi đẹp thiết kế lộ liễu, Phác Thái Hanh vô cùng hờ hững đi theo Mẫn Chính Quốc, đi vào trong một cánh cửa lớn đỏ thẫm treo đèn lồng đỏ, xuyên qua tiền viện rộng lớn, náo nhiệt. Bước lên một đình viện nhỏ vắng vẻ.
Gã sai vặt dẫn đường đưa hai người tới bên ngoài một căn phòng ở lầu hai, sau đó hành lễ lui xuống.
"Mời Phác tướng quân mau vào." Mẫn Chính Quốc trực tiếp đẩy cánh cửa vào trong, quay đầu gọi Phác Thái Hanh.
Phác Thái Hanh đi theo vào trong phòng. Nhìn xung quanh, phát hiện nơi này tương tự như nhã gian bên ngoài tửu lâu. Chẳng qua hoàn cảnh nơi này càng thêm đẹp đẽ yên tĩnh, trong phòng cũng bài trí vô cùng thoải mái.
Khắp phòng treo những tấm rèm nửa trong suốt, ở giữa đặt một chiếc bàn cao tầm ba thước. Xung quanh không có ghế, mà được thay thế bằng mấy chiếc tháp mềm thấp cùng với chỗ tựa lưng.
Trước mặt là cánh cửa sổ gỗ đang được mở lớn, bên ngoài vừa vặn đối diện với đình viện ban nãy vừa đi qua. Có thể thấy được đình viện đã được người chú ý quét dọn qua, những hoa cỏ được trồng cũng đã được chọn lựa cẩn thận. Vào thời tiết này vẫn xanh mơn mởn, không thấy một chút tiêu điều.
Dưới cửa sổ là mấy chiếc tháp mềm rộng lớn, hai bên tháp mềm cũng đặt đầy đủ bàn trà cùng trà cụ. Có lẽ là chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi sau khi ăn xong.
Không thể không nói, nơi mà Mẫn Chính Quốc tìm, tuy rằng có chút... đặc biệt, nhưng nhã gian này quả thực bài trí vô cùng lịch sự, tao nhã và thoải mái, làm cho người ta vừa đi vào nơi này có một loại cảm giác thả lỏng.
Lúc này Mẫn Chính Quốc đã tự tìm chỗ ngồi xuống, ngoắc tay với Phác Thái Hanh. Phác Thái Hanh thấy vậy cũng không đa lễ nữa, ngồi xuống theo Mẫn Chính Quốc.
Trên bàn thấp đã bày mấy đĩa bánh ngọt được làm khéo léo cùng hai chén trà. Mẫn Chính Quốc đẩy một đĩa bánh ngọt hình hoa mai tới trước mặt Phác Thái Hanh, nói như hiến dâng vật quý:
"Ngươi nếm thử xem, đây là món bánh ngọt nổi tiếng của Xuân Ý Lâu, người bình thường tới còn không ăn được đâu."
Phác Thái Hanh rất phối hợp cầm lấy một miếng bánh ngọt nhỏ tinh xảo đưa vào trong miệng. Còn chưa nhai kỹ, Mẫn Chính Quốc bên cạnh đã vội vàng hỏi: "Thế nào? Ngươi có thích không?"
Nói thật, một đại nam nhân, còn thường trú ở nơi biên quan Thông Châu, Phác Thái Hanh lấy đâu ra khả năng nhận xét loại đồ ăn tinh xảo thế này.
Nhưng miếng bánh này quả thực ngọt mà không ngấy, vừa cho vào miệng đã tan, vị rất ngon.
Phác Thái Hanh cũng cười gật gật đầu, "Rất ngon, cảm tạ Vương gia."
Mẫn Chính Quốc thấy Phác Thái Hanh cười, đột nhiên càng thêm ân cần. Lần lượt đẩy bánh ngọt tới trước mặt hắn, quả thực hận không thể tự tay đút cho đối phương ăn.
Phác Thái Hanh có chút dở khóc dở cười nhìn Mẫn Chính Quốc một mình bận rộn ở nơi đó. Thấy Mẫn Chính Quốc biểu hiện hành động vô cùng thân thiết, trong lòng hắn khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng còn chưa đợi Phác Thái Hanh suy nghĩ sâu xa, bên ngoài đã có nhóm thị nữ bưng rượu và thức ăn lên, cũng thuận tiện làm đứt dòng suy nghĩ của Phác Thái Hanh.
Xuân Ý Lâu này quả nhiên là một nơi tốt, trên bàn bày đủ loại thức ăn tinh xảo, rất nhiều thứ mà căn bản Phác Thái Hanh chẳng nhận ra đó là gì. Nhóm thị nữ mang đồ ăn từng người, từng người đều xinh đẹp, yêu kiều, dáng vẻ nhanh nhẹn linh hoạt khom người đặt thức ăn vô cùng vui mắt.
Sắp xếp ổn cả rượu và đồ ăn rồi, nhóm thị nữ lại im lặng nối đuôi nhau ra ngoài. Toàn bộ quá trình dường như không hề phát ra âm thanh nào.
Ban đầu Phác Thái Hanh còn tưởng rằng Mẫn Chính Quốc mang hắn tới nơi này, chắc chắn là muốn phong nhã, ít nhất cũng phải mời mỹ nhân tới bên cạnh. Kết quả mỹ nhân chỉ mang đồ ăn lên, cuối cùng Dụ vương thực sự chỉ mời hắn uống rượu mà thôi.
Nhưng cũng chính vì như vậy, tâm lí Phác Thái Hanh lại thoải mái vài phần.
Tuy rằng hắn không nhất định là dạng chính nhân quân tử cứng nhắc, trong đám bạn bè cũng có người ngẫu nhiên mời hắn tới những nơi yên hoa phong lưu một đêm.
Nhưng tính cách Phác Thái Hanh lại giống như cha mình Phác Hạ Uyên, chặt chẽ cẩn thận lại có chút lãnh đạm. Cũng không thích tiếp xúc nhiều với người xa lạ. Đương nhiên cũng đã từng tới những nơi yên hoa, nhưng đa phần chỉ uống rượu mà thôi.
Hôm nay Mẫn Chính Quốc mời hắn tới đây, chỉ uống rượu, không phong nhã. Quả thực làm cho Phác Thái Hanh càng thêm cảm giác thả lỏng.
Có rượu có đồ ăn, Mẫn Chính Quốc lại bắt đầu nhiệt tình chủ động chia thức ăn cho Phác Thái Hanh.
Ban đầu Phác Thái Hanh còn hơi từ chối, nhưng cũng may là hắn không phải kiểu người ngại ngùng. Thấy ngôn ngữ và động tác của Mẫn Chính Quốc chân thành, hắn cũng nhanh nới lỏng bó buộc. Bắt đầu cùng uống rượu, ăn cơm, nói chuyện với Mẫn Chính Quốc.
Hai người một người ở nơi Kinh Thành phồn hoa, một người thường xuyên đóng giữ ở nơi biên quan xa xôi. Thực sự cũng không có nhiều chủ đề có thể cùng nói. Cứ nói chuyện liên miên, tự nhiên lại chuyển sang chuyện khi còn nhỏ.
Khi Phác Thái Hanh còn bé làm thư đồng của Mẫn Chính Quốc, khi đó Mẫn Chính Quốc còn chưa tới tám tuổi. Lúc ấy tiên đế nói với Phác Hạ Uyên, muốn đổi thư đồng cho Mẫn Chính Quốc, muốn chọn một người ở phủ Trấn Quốc Công.
Phác Hạ Uyên vốn muốn đưa Phác Hạo Tích đi. Dù sao Phác Hạo Tích và Mẫn Chính Quốc cũng chỉ cách biệt một tuổi, mà Phác Thái Hanh lại lớn hơn Mẫn Chính Quốc năm tuổi. Không nói tới việc tuổi tác cách biệt lớn, tiến độ học tập của hai người còn không giống nhau.
Nhưng tiên đế không biết suy nghĩ từ phương diện nào, cuối cùng lại chọn trúng Phác Thái Hanh. Phác Hạ Uyên thề sống chết tuân theo thánh mệnh, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm lời nào lập tức đưa con trưởng vào cung.
Sau khi Phác Thái Hanh vào cung, mới phát hiện tiên đế nói rằng muốn tìm một bạn đọc với Mẫn Chính Quốc, không bằng nói tìm một người trung thành, có năng lực nhất định để bảo vệ hắn thì đúng hơn.
Năm ấy, đúng là năm tiên hậu mất đi, Thái tử và Tứ hoàng tử mất mẹ.
Mẫn Chính Quốc từ nhỏ đã được Hoàng đế, Hoàng hậu cùng với huynh trưởng Thái tử cưng chiều mọi cách lớn lên. Cũng coi như là hoàng tử ngây thơ nhất trong cung.
Tiên hậu đột nhiên mất đi, hậu cung tất nhiên sẽ có hỗn loạn. Mà tiên đế ưu thương, thái tử bận rộn, khó tránh khỏi có thời điểm không chú ý tới Mẫn Chính Quốc. Nên khi đó tiên đế mới gọi Phác Thái Hanh người lớn tuổi hơn Mẫn Chính Quốc, bình thường cũng bình tĩnh ổn trọng, quan trọng nhất là Phác Thái Hanh lại là con trai của Trấn Quốc Công mà tiên đế tín nhiệm, vào cung đảm đương vị trí thư đồng này.
Bây giờ Phác Thái Hanh nhớ lại, Mẫn Chính Quốc khi đó quả thật không dễ hầu hạ.
Hắn vốn là đích hoàng tử ngông cuồng tự đại nhất trong hoàng cung, đột nhiên mất mẹ, còn phụ thân và huynh trưởng đều bận rộn, cảm xúc vô cùng nóng nảy, vui giận thất thường. Khi Phác Thái Hanh vừa mới vào cung, còn bị hắn bài xích.
Lúc ấy dù sao Phác Thái Hanh cũng đã mười ba tuổi rồi, trong nhà lại có hai đệ đệ. Đối phó với dạng người như Mẫn Chính Quốc cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Mẫn Chính Quốc đang ở trong thời kỳ thiếu cảm giác an toàn nhất, tiên hoàng và đương kim thánh thượng thực sự quá bận, căn bản không có thời gian ở bên hắn. Phác Thái Hanh đột nhiên xuất hiện, đúng lúc bù đắp lại khoảng trống này.
Mẫn Chính Quốc cũng rất nhanh bị phương thức đối đãi vừa bao dung lại thành thục như huynh trưởng của Phác Thái Hanh mềm hóa.
Trọng điểm chính là, so với Thái tử huynh trưởng thì Phác Thái Hanh có một điểm tốt mà Thái tử không có: Đó chính là tùy thời điểm gọi đều sẽ tới, lúc nào cũng có thể chơi với hắn. Điều này làm cho Mẫn Chính Quốc nhanh chóng có một loại ỷ lại, đi tới đâu đều phải có Phác Thái Hanh đi cùng.
Thời gian mà Phác Thái Hanh vào cung làm thư đồng, trước sau không quá hai năm.
Khi Phác Thái Hanh vừa tròn mười lăm tuổi, Trấn Quốc công bị phái đi trấn thủ biên quan xa xôi, cả nhà chuyển tới Thông Châu. Phác Thái Hanh là thế tử của Trấn Quốc Công, đương nhiên cũng phải đi cùng.
Hai người cứ thế tạm biệt, đã được mười năm rồi. Chuyện hồi còn nhỏ, ngay cả Phác Thái Hanh lớn tuổi hơn cũng đã dần trở nên mơ hồ, chứ đừng nói tới Mẫn Chính Quốc nhỏ tuổi.
Cộng thêm tính cách của Phác Thái Hanh vốn lạnh nhạt, khi hai người gặp lại nhau ở Thông Châu, Phác Thái Hanh cũng không lấy tình cảm còn nhỏ ra để làm thân. Đối xử với Mẫn Chính Quốc như người xa lạ lần đầu gặp, cung kính nhưng lại xa cách.
Nhưng mà Phác Thái Hanh không ngờ rằng từ khi Mẫn Chính Quốc gặp hắn, vẫn luôn nhiệt tình. Dụ thân vương trong lời đồn dường như rất khó ở chung này đối xử với hắn lại vô cùng thân cận.
Lẽ nào Mẫn Chính Quốc vẫn còn nhớ rõ chuyện hồi còn nhỏ sao?
Phác Thái Hanh nâng chén rượu lên, ý thức mơ hồ nhìn Mẫn Chính Quốc đang dào dạt ý cười phía đối diện.
"Phác tướng quân cảm thấy rượu này thế nào?" Mẫn Chính Quốc nâng ấm bạch ngọc lên, lại rót đầy chén rượu cho Phác Thái Hanh, "Đây là rượu mà ta khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ hoàng huynh. Rượu hoa quế ủ ba mươi năm."
Phác Thái Hanh nhìn ly rượu đầy sóng sánh, nâng tay lên đỡ trán, "Rượu của điện hạ đương nhiên là tốt, chẳng qua sợ rằng hạ quan không thể uống thêm nữa."
"Sao thế? Chóng mặt hả?" Mẫn Chính Quốc vội vàng đặt ấm rượu xuống, "Có cần tới tháp nghỉ ngơi một chút không?"
Phác Thái Hanh ngước mắt lên nhìn, thấy Mẫn Chính Quốc lo lắng nhìn mình. Không biết tại sao tim đột nhiên mềm nhũn, mơ màng gật đầu đồng ý.
Phác Thái Hanh chống bàn đứng dậy, Phác Thái Hanh nháy mắt cảm thấy được cảnh tượng trước mắt có chút lệch. Cơ thể thoáng lảo đảo, người bên cạnh đã đưa hay tay đỡ được hắn.
"Cẩn thận chút, đi bên này." Mẫn Chính Quốc đỡ Phác Thái Hanh vòng qua bàn thấp, để hắn dựa vào tháp mềm bên cửa sổ.
Phác Thái Hanh muốn nói cảm ơn, nhưng đã bị Mẫn Chính Quốc trực tiếp ấn người nằm xuống. Thậm chí sau đó còn được đắp một chiếc chăn mềm cẩn thận.
"Được rồi, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, không cần chú ý tới lễ tiết kia. Yên tâm nghỉ ngơi một lát đi."
Cũng không biết có phải vì khoảng thời gian trước chuẩn bị cho đại hôn của đế hậu thực sự quá mệt hay không. Cũng có lẽ là vừa mới nói chuyện khi còn nhỏ với Mẫn Chính Quốc, nhớ lại chuyện đã qua, đột nhiên hắn lại bớt đi vài phần cảnh giác với người trước mắt này, lại thêm vài phần yên tâm.
Tóm lại, Phác Thái Hanh trước giờ rất đề cao cảnh giác, hôm nay lại hiếm khi không thể khống chế nổi bản thân mình, uống nhiều rồi. Nhưng Mẫn Chính Quốc bên người lại tạo cho hắn một không khí thoải mái, an tâm. Phác Thái Hanh cũng không từ chối nữa, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng nhẹ nhàng hít thở quen thuộc bên tai, nhìn thấy dáng vẻ say ngủ trên tháp mềm. Mẫn Chính Quốc ngồi trên tháp mềm khẽ cười một tiếng, đưa tay gỡ búi tóc của Phác Thái Hanh ra.
Nhìn nhan sắc khi ngủ của người đàn ông bình thường luôn sắc bén và lạnh lung này, xõa tóc ra lại càng thêm phần dịu dàng. Mẫn Chính Quốc không nhịn được cầm một lọn tóc đen của đối phương lên, đưa lên bên mũi khẽ ngửi, lại đặt lên bên miệng hôn.
"Cống phẩm rượu hoa quế ủ ba mươi năm tác dụng có chút chậm phải không?" Mẫn Chính Quốc sung sướng dùng đuôi tóc cọ cọ lên hai má Phác Thái Hanh, "Người đã quen uống Thiêu Đao Tử như ngươi có lẽ sẽ không quen uống loai rượu này nhỉ?"
Phác Thái Hanh đã ngủ say đương nhiên không có phản ứng gì, Mẫn Chính Quốc lại càng thêm vui vẻ.
Buông tóc Phác Thái Hanh ra, nắm lấy tay trái đối phương. Kéo tay áo bào rộng thùng thình và trung y màu trắng xuống, để lộ ra khuỷu tay.
Phác Thái Hanh hằng năm đều rèn luyện ở trong quân đội, làn da đương nhiên sẽ không trắng nõn như Mẫn Chính Quốc sống an nhàn sung sướng. Nhưng màu sắc mang theo ánh sáng dường như ẩn chứa cơ bắp sức mạnh lại làm cho Mẫn Chính Quốc càng thêm yêu thích không rời tay.
Mẫn Chính Quốc dùng ngón cái khẽ cọ lên mu bàn tay Phác Thái Hanh, lại lật cổ tay hắn lên. Bên trong cánh tay Phác Thái Hanh là một vết sẹo rất dài.
Màu sắc của vết sẹo này đã rất nhạt rồi, có lẽ là vết thương từ rất nhiều năm trước. Nhưng miệng vết thương lại từ cổ tay Phác Thái Hanh tới thẳng khuỷu tay. Cho dù đã qua lâu rồi nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được sự đáng sợ của vết thương ấy qua những dấu vết không có quy tắc kia.
Mẫn Chính Quốc nhìn vết sẹo mờ kia, thậm chí còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật lâu sau, hắn mới thở khẽ một tiếng. Nâng cổ tay Phác Thái Hanh lên, dán vào trên trán mình.
"Nhiều năm như vậy rồi, quả nhiên vẫn còn... cũng tốt, xem ra cả đời này ngươi đều phải mang theo dấu vết mà ta để lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com