Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: GIÓ VỀ TRÊN MÁI NGÓI NHỎ



Đêm hôm đó, lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh:

— "Anh Cố, em xin nghỉ ngày mai để về chăm bà ngoại một chút."

Chưa đầy một phút sau, anh gọi lại:

— "Tôi đưa cô đi."

— "Không cần đâu ạ."

— "Tôi không hỏi ý kiến."

Giọng anh vẫn bá đạo, nhưng lần này... lại khiến tim cô đau. Cô không hiểu vì sao mỗi lần nghe anh nói vậy, trái tim cô lại nhói đau, như thể có một thứ gì đó lặng lẽ xoáy vào lòng. Cô cố gắng kiềm chế, không muốn để anh nhận ra những cảm xúc lạ lùng trong mình.

Nhưng sau khi tắt máy, cô chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. Anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng chẳng hiểu sao, lần này cô lại không thể xua tan cảm giác khó hiểu ấy.

______

Tiêu Huy nhìn điện thoại, lòng lại thấy nặng trĩu. Dù đã nói dối anh về việc về quê giải quyết giấy tờ học bổng, cô biết điều đó không hoàn toàn là sự thật. Sự thật là bà ngoại cô đang yếu nhiều, mấy hôm nay ho không dứt, và bác sĩ khuyên nên đưa bà đi tái khám. Tuy nhiên, bà lại không muốn làm phiền cháu gái, luôn tỏ ra mạnh mẽ và cố gắng không để Tiêu Huy lo lắng.

Tiêu Huy không muốn làm bà phải bận tâm thêm, nhưng cô lại không thể nào yên lòng khi nhìn thấy bà gầy yếu hơn, và những cơn ho kéo dài khiến bà mệt mỏi. Cô cảm thấy có lỗi vì không thể ở bên cạnh bà trong suốt thời gian qua, bận rộn với công việc và những trách nhiệm mà mình phải gánh vác. Lần này, cô quyết định về quê, dù biết rằng không thể che giấu lý do thực sự.

Bà ngoại luôn là người quan trọng nhất đối với Tiêu Huy. Cô không thể để bà phải chịu đựng một mình trong lúc yếu đuối như thế này.

_____

Tiêu Huy đón chuyến xe khách về quê. Con đường dài hun hút, nỗi nhớ bà lại càng dâng lên trong lòng cô. Ngôi nhà cấp 4 nhỏ trong con hẻm vẫn như trước, chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng cô, cái cảm giác về một mái ấm vẫn luôn vẹn nguyên.

Bà ngoại cô, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ và ánh mắt chất chứa cả ngàn câu chuyện mà Tiêu Huy chưa bao giờ muốn bỏ lỡ. Khi về đến nhà, bà vẫn ngồi đó, mỉm cười nhìn cô:

— "Con về rồi à?"

— "Dạ, con về với bà đây ạ."

Tiêu Huy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay gầy guộc của bà. Trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Dù có những thứ ngoài kia khiến cô bận tâm, thì đây mới chính là nơi cô tìm thấy sự bình yên.

Cả buổi chiều, cô quây quần bên bà, giúp bà làm việc nhà. Những bữa cơm đơn giản nhưng đầy tình thương bà nấu vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức cô. Mỗi lần ngồi ăn cùng bà, Tiêu Huy lại cảm thấy rằng đây chính là khoảnh khắc quý giá nhất, không gì có thể thay thế được.

Bà ngoại nhìn cô, ánh mắt yêu thương nhưng cũng đầy lo lắng:

— "Con khỏe không? Công việc có vất vả không?"

Tiêu Huy mỉm cười, khẽ lắc đầu:

— "Con ổn mà bà. Công việc tuy căng thẳng nhưng con đã quen rồi."

Bà gật đầu, nhưng trong ánh mắt của bà vẫn không giấu được nỗi lo. Dù đã lớn, Tiêu Huy vẫn luôn là đứa cháu ngoan mà bà muốn chăm sóc, muốn bảo vệ.

______

Tối đến, Tiêu Huy ngồi bên bà, trò chuyện về những ngày tháng trước kia. Bà kể lại những kỷ niệm xưa cũ, những ngày Tiêu Huy còn là cô bé nhỏ, chạy nhảy quanh sân nhà. Mỗi lời kể của bà đều khiến cô cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ kỳ.

Đêm muộn, bà đi ngủ, Tiêu Huy ngồi ngoài hiên, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Những ánh sao ấy dường như mờ nhạt, nhưng lại khiến trái tim cô thấy ấm áp. Cô không thể không nghĩ về những gì sắp tới, về công việc, về gia đình. Nhưng dù thế nào, bà vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng cô.

Tiêu Huy thở dài, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ trong con hẻm. Tất cả những gì cô cần lúc này là được bên bà lâu hơn, không phải lo lắng cho những thứ ngoài kia.

Cảnh 5: Cuộc sống quê nhà

Những ngày ở quê, Tiêu Huy dậy từ sáng sớm, nhóm bếp, vo gạo, cắt thuốc bắc cho bà. Cô vẫn như ngày xưa, giản dị và siêng năng. Dân làng thấy cô về đều tấm tắc:

— "Con Huy giờ nhìn khác quá, trưởng thành hẳn ra."

— "Nghe bảo nó làm ở tập đoàn lớn trên thành phố, giỏi ghê."

— "Nhưng vẫn thương bà, vẫn như xưa, chẳng hề thay đổi."

Tiêu Huy chỉ mỉm cười. Cô không nói gì về Cố Huy Bống, về hợp đồng hôn nhân, hay cuộc sống trong biệt thự họ Cố. Ở đây, cô chỉ là một đứa cháu gái nghèo thương bà hết lòng.

Buổi chiều, khi cô đang rửa bát ở giếng sau nhà, bà ngoại gọi vọng ra:

— "Huy à, con tính sao với cuộc sống trên ấy? Có gì... được không?"

Tiêu Huy khựng lại. Cô ngước nhìn bầu trời loang màu hoàng hôn:

— "Con vẫn ổn ạ. Chỉ là... có những thứ mình không dám chắc sẽ giữ được."

— "Con bé ngốc. Có duyên thì phải giữ, không giữ, người ta mất đấy."

Cảnh 6: Những dòng tin nhắn không gửi

Đêm đến, Tiêu Huy ngồi một mình bên bậc hiên nhà, ánh đèn dầu chập chờn soi gương mặt cô mỏi mệt. Trong tay là chiếc điện thoại.

Một loạt tin nhắn đã gõ sẵn nhưng đều không gửi:

"Anh ăn cơm chưa?"
"Hôm nay anh có dị ứng không?"
"Bà em khỏe hơn rồi..."
"Em nhớ anh."

Cô nhấn giữ nút "xóa", rồi thở dài. Anh là tổng tài, là người của ánh sáng, của quyền lực. Còn cô chỉ là cô thư ký tạm thời – người vợ hờ trong một bản hợp đồng. Cô không được phép mơ mộng.

______

Trong khi đó, tại văn phòng tập đoàn Cố Thị, Cố Huy Bống ngồi lặng trước bàn làm việc. Trên màn hình điện thoại là dòng thông báo "Đã xem" cuối cùng từ mấy hôm trước của Tiêu Huy. Kể từ đó, không còn gì nữa.

Thư ký Tần gõ cửa:

— "Tổng tài, cuộc họp với đối tác Nhật lúc 2 giờ chiều..."

— "Dời lại."

— "Nhưng họ đã bay sang từ sáng nay..."

— "Tôi bảo dời lại."

Giọng anh lạnh tanh. Nhưng trái tim lại đang gào thét. Anh không biết vì sao cô lại tránh mặt mình như vậy. Họ đang sống yên bình, Tiêu Huy thậm chí đã chịu nắm tay anh trước mặt mẹ anh... Vậy mà, bỗng nhiên cô biến mất.

Anh nhớ giọng cô, nụ cười nhẹ nhàng mỗi khi làm sai điều gì đó. Anh nhớ cả mùi giấy phảng phất trên tóc cô những chiều cùng nhau đọc sách.

Anh đứng dậy, bước về phía giá sách, rút ra một tập tài liệu cũ. Tay lật mở. Không dị ứng.

Lặng lẽ, anh mỉm cười khổ sở:

— "Tiêu Huy... chỉ có em mới khiến anh là chính mình..."

Cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc, gia đình và những cuộc gọi vẫn diễn ra. Nhưng trong trái tim Tiêu Huy, vẫn có những câu hỏi chưa được giải đáp. Cố Huy Bống là ai? Và liệu cô có thể tiếp tục sống theo cách mà mình mong muốn, không bị ảnh hưởng bởi những điều không chắc chắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com