Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 019: Tông môn phong vân

Câu truyền âm này của Bạch Nguyệt Ly làm Phục Nhan đứng ở trên quảng trường cân nhắc hồi lâu, tuy rằng có chút không hiểu ra sao, bất quá nàng biết, sự tình khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.

Phục Nhan cũng không cho rằng Bạch Nguyệt Ly nửa đêm kêu nàng đi qua chỉ để cùng nàng kết giao bằng hữu.

Trên đường trở về nội môn, Phục Nhan cảm thấy Bạch Nguyệt Ly hẳn là đoán được cái gì, bằng không nàng cũng sẽ không đột nhiên chú ý tới mình.

Cho nên đêm nay, một chuyến này có đi hay không liền thành một vấn đề, nhưng nếu Bạch Nguyệt Ly thật sự đoán được cái gì đó, lại không ở đây minh bạch rõ ràng, đại khái cũng sẽ không làm gì Phục Nhan.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phục Nhan vẫn quyết định đi một chuyến, nói như thế nào đối phương cũng đã từng cứu nàng một mạng.

Quyết định chủ ý xong, Phục Nhan cũng lười rối rắm vấn đề này, nguyên nhân gọi nàng đến, đêm nay đi thì biết thôi, không biết vì sao nội tâm của nàng lại phi thường tin tưởng vị Bạch Nguyệt Ly đại sư tỷ này.

Về tới nội môn, Phục Nhan đi đến nội môn vũ khí một chuyến, đoạn kiếm của nàng tuy rằng dúng khá tốt, nhưng đến nay còn không có một cái vỏ kiếm thích hợp, dùng nó cũng thật không thuận tiện lắm, cho nên Phục Nhan liền chuẩn bị làm cho nó một cái vỏ kiếm.

"Gì? Ngươi vì một phen đoạn kiếm rèn vỏ kiếm cho nó?" Lão bản nghe xong Phục Nhan nói, nhìn chằm chằm đoạn kiếm trong tay nàng, vẻ mặt rất không thể tưởng tượng nổi.

Phục Nhan gật gật đầu: "Ân."

Lão bản thực khó hiểu, kiến nghị nói: "Ai, ta nói tiểu sư muội, ngươi lấy một phen đoạn kiếm có ích lợi gì, không bằng ta làm một phen tinh thiết kiếm cho ngươi, đảm bảo so với đoạn kiếm của ngươi dùng tốt hơn nhiều."

"Cảm ơn, ta vẫn thích dùng thanh kiếm này." Phục Nhan có thể nói là dầu muối không ăn.

Lão bản bất đắc dĩ cũng lười đi quản nàng, hắn dựng thẳng một ngón tay ra giá: "Đây là dùng chất liệu tốt nhất của ta, giá một ngàn linh thạch."

Nói xong lão bản tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại hỏi xếp hạng của nàng, Phục Nhan tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn đúng sự thật nói.

"Bổn tiệm sẽ chế tạo miễn phí cho xếp hạng top 10 danh, trước một trăm danh giảm giá 50%, trước hai trăm danh giảm giá 20%, nếu ngươi trước hai trăm danh, vậy thu ngươi 800 cái hạ phẩm linh thạch." Lão bản tinh tế nói.

Phục Nhan: "......" Nàng cũng mới vừa biết được nguyên lai nội môn xếp hạng còn có thể dùng như vậy.

800 cái hạ phẩm linh thạch đối với Phục Nhan mà nói đã rất nhiều rồi, lúc trước nàng cướp đoạt linh thạch của hai người Tử Lan tông, toàn thân gia cũng mới hơn 3000, tu luyện mấy ngày nay cũng dùng hơn một ngàn, lại trừ bỏ 800 nữa đã không còn bao nhiêu.

Phục Nhan lại một lần cảm nhận được cảnh ngộ nghèo đến không xu dính túi của nàng, tu tiên không yêu cầu thiên phú và nỗ lực, còn cần khái kim a!

Còn có chưa tới một tháng nữa đã đến đại hội xếp hạng nội môn được tổ chức, lúc này cũng không có biện pháp xuống núi làm nhiệm vụ kiếm thêm khoản thu nhập, Phục Nhan thanh toán linh thạch xong nháy mắt cảm thấy túng quẫn.

"Ngày mai tới lấy a." Lão bản cười ha hả thu linh thạch, sau đó xua xua tay nói.

Đem đoạn kiếm để lại xong Phục Nhan lúc này mới xoay người rời đi.

Sự việc tại chính phong hôm nay tuy rằng may mắn bình an không có việc gì, nhưng là Chu Võ Nam lại làm cho Phục Nhan có áp lực rất lớn, tu vi hiện tại của nàng ở trong mắt Hợp Đạo kỳ phỏng chừng còn không bằng một con kiến.

Vì bảo toàn sinh mệnh, Phục Nhan bức thiết muốn nhanh chóng trở thành cường giả.

Cho nên khi vừa đến sân nhà, Phục Nhan cũng không chậm trễ nhanh chóng đắm chìm trong tu luyện, thẳng đến nhìn trời đêm ánh trăng cao cao treo lên, nàng mới nhớ tới ước hẹn của Bạch Nguyệt Ly.

Dừng một chút, Phục Nhan thay đổi một bộ quần áo, liền bay thẳng đến sân Bạch Nguyệt Ly.

Bạch Nguyệt Ly là đệ nhất đệ tử nội môn, lại là lô đỉnh Thủy Linh Tông cố ý bồi dưỡng, cho nên nơi ở của nàng cũng sẽ không bình thường.

Bốn phía thực an tĩnh, trong rừng cây ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng vang, Phục Nhan cũng không để ý, nàng lập tức đi tới nơi ở của Bạch Nguyệt Ly, ánh vào mi mắt là nhà gỗ xa hoa rất khác so với nhà ở của đệ tử bình thường gấp vài lần, Phục Nhan nhìn xem đều không khỏi chép chép lưỡi.

Vừa bước tới sân, Phục Nhan liền cảm giác mình giống như đang xuyên qua một tầng gì đó, nàng có hơi sửng sốt, lúc này nàng mới ý thức được nơi này có một tầng kết giới bảo hộ.

Ý thức được điểm này, Phục Nhan cũng chưa lên tiếng gọi, bởi vì nàng biết Bạch Nguyệt Ly trong phòng đã biết được nàng tới.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ trước mặt bị mở ra, một đạo thân ảnh chậm rãi từ bên trong đi ra, dưới ánh trăng Phục Nhan nhận ra đúng là Bạch Nguyệt Ly.

Áo khoác và áo trong đều là váy lụa màu trắng, tóc đen thật dài được vãn lên, nàng không điểm xuyết gì chỉ mang theo mặt mộc đi ra, rõ ràng là hình ảnh thực bình thường nhưng Phục Nhan lại cảm giác tim đập lỡ một nhịp không rõ nguyên do.

Đều do người này quá đẹp, nàng đã nghĩ như thế.

"Bạch sư tỷ." Nhìn Bạch Nguyệt Ly đi tới, Phục Nhan nhanh chóng thu hồi tâm tư, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi.

Bạch Nguyệt Ly hơi gật đầu, nhìn Phục Nhan trước mặt, nửa ngày mới mở miệng: "Ngươi đã biết?"

Thanh âm của nàng cũng thực thanh lãnh, luôn mang lại một loại cảm giác cự tuyệt người khác, Phục Nhan ngẫm lại cũng đúng, chuyện này cũng phù hợp với hình tượng Bạch Nguyệt Ly được xây dựng ở trong sách, từ trước đến nay tính tình của nàng đều thanh lãnh, chắc nàng cũng chỉ hiển lộ nhu tình trước mặt ái nhân.

Nghĩ đến chỗ này nàng lại nhìn bóng người trước mặt, Phục Nhan luôn có cảm giác Bạch Nguyệt Ly tuyệt đối là mỹ nhân hảo thanh lãnh, hẳn là người khác phải hảo hảo yêu thương nàng, như thế nào lại đáp làm loại ngựa giống này cho nam chủ.

"Đúng vậy, bởi vì ta nhìn thấy kiếm của sư tỷ." Phục Nhan đem các loại ý tưởng đó lỗi thời vứt ra sau đầu, thẳng thắn nói.

Tuy rằng Bạch Nguyệt Ly có hỏi chuyện này thật hay không, nhưng là Phục Nhan hiểu được ý nàng, cũng đúng sự thật nói ra nguyên nhân nhận ra nàng.

Cuối cùng Phục Nhan lại nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Bạch sư tỷ, còn có cơ duyên ở tẩy luyện trì."

Cứ việc hiện tại Phục Nhan kiếm không ra vật chu đáo để tạ lễ, bất quá mặt đối mặt chân thành nói lời cảm tạ cũng coi như phi thường cần thiết.

"Không sao." Bạch Nguyệt Ly cũng không ngoài ý muốn, lúc ấy nàng cứu Phục Nhan xác thật đã tùy ý cầm Nguyệt Diêu kiếm, Phục Nhan nhận ra cũng là điều bình thường, "Ta cũng vừa lúc đi ngang qua mà thôi, nếu đã là đồng môn, kia liền không có gì."

Nghe vậy, Phục Nhan cũng không nói gì nữa, nếu tiếp tục nói lời cảm tạ như vậy có vẻ làm kiêu.

Bạch Nguyệt Ly xác thật không thèm để ý chuyện này, lúc trước nàng cứu Phục Nhan vốn là thuận tay mà thôi, không nghĩ tới lần gặp lại này Phục Nhan lần nữa làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

Hôm nay ở quảng trường chính phong, sau khi thấy thần sắc Phục Nhan có chút kỳ lạ lướt qua, có thứ gì liền từ trong đầu nàng hiện ra, nàng cũng cảm thấy suy đoán của mình quá mức hoang đường, nhưng...... Rồi lại không hoang đường như vậy.

Bạch Nguyệt Ly bình thường đối với sự tình ở nội môn Thủy Linh Tông không để ở trong lòng, đến nỗi nội môn xếp hạng nàng cũng rất ít chú ý, cho nên sau khi phát hiện xếp hạng của Phục Nhan, nàng xác thật có chút ngoài ý muốn.

Dựa theo thời gian Phục Nhan từ Xích Hắc sơn mạch trở về mới tiến vào Khai Quang kỳ, sau đó tiến nội môn nhật tử, tính toán đâu đấy cũng mới nửa tháng trôi qua.

Thời gian nửa tháng, nàng đã có thể vượt qua nửa năm hoặc là một năm nỗ lực của người khác.

Vì thế Bạch Nguyệt Ly đột nhiên liền đối với vị tiểu sư muội có một ít tò mò, thực mau Phục Nhan hành động vĩ đại sau khi tiến vào nội môn của nàng cũng nhất nhất lọt vào bên tai.

Khai quang lúc đầu tu vi đi sinh tử khiêu chiến khai quang trung kỳ tu vi Chu Trấn Liệt, còn nhất cử đánh nát khí hải của đối thủ.

Cho nên, ý niệm trong đầu trong nàng giống như trở nên không hề hoang đường.

"Ngươi...... Lĩnh ngộ hiểu ý nhất kiếm?" Bạch Nguyệt Ly bình tĩnh nhìn Phục Nhan trước mặt, từng câu từng chữ hỏi.

Dứt lời, Phục Nhan hơi sửng sốt một chút, nàng tuy rằng biết Bạch Nguyệt Ly đại khái đoán được cái gì nhưng cũng không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp hỏi.

"Không có." Phục Nhan cười cười, sau đó lại đúng sự thật nói: "Bất quá hai người Tử Lan tông kia, xác thật là do ta giết."

Cùng người thông minh nói chuyện, không cần thiết giấu giếm.

"Là các nàng hãm hại ta trước, rồi sau đó lại tới giết ta......" Vì thế thực mau Phục Nhan liền dăm ba câu đem sự việc ngày ấy toàn bộ nói ra.

Đương nhiên, sự tình đoạn kiếm Phục Nhan tự nhiên không kể nửa câu, cũng không phải sợ Bạch Nguyệt Ly ham muốn kỳ ngộ này mà là không cần thiết, thế giới to lớn mỗi người tu tiên đều có kỳ ngộ cùng bí mật của mình, không có khả năng sẽ có người nói ra toàn bộ cho người khác nghe.

"Cho nên nói, ta cũng không xem như lĩnh ngộ hiểu ý nhất kiếm, bất quả lúc hơi thở tử vong trước mặt kích phát ra tiềm năng lớn nhất mà thôi."

Nghe thấy Phục Nhan không chút nào sợ hãi nói xong những việc này, Bạch Nguyệt Ly rõ ràng bất ngờ, nàng đã chuẩn bị trước tâm thế Phục Nhan sẽ không chịu nhiều lời, sau đó mình lại nói bóng nói gió, không ngờ đối phương so với nàng còn muốn thẳng thắn thành khẩn hơn.

"Sư tỷ còn có cái gì muốn hỏi sao?" Thấy Bạch Nguyệt Ly nửa ngày cũng không lên tiếng, Phục Nhan còn cười ra tiếng hỏi.

Nghe vậy Bạch Nguyệt Ly lúc này mới ngước mắt nhìn Phục Nhan, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một quả ngọc giản, sau đó ở trước ánh mắt không rõ nguyên do của Phục Nhan, ném cho nàng.

"Đây là phần giới thiệu và phần tâm đắc của hiểu ý nhất kiếm." Bạch Nguyệt Ly nhàn nhạt mở miệng giải thích nói, "Hẳn là sẽ có ích đối với ngươi."

Nắm ngọc giản trong tay, Phục Nhan khó có được chút kinh ngạc, hiểu ý nhất kiếm tâm đắc, nàng không nghĩ tới Bạch Nguyệt Ly sẽ đem đồ vật trân quý đưa cho mình.

"Sư tỷ, đây là......" Phục Nhan ngước mắt, khó hiểu nhìn người trước mặt.

"Đúng rồi, sắp đến xếp hạng đại tái, ngươi tận lực không cần xuống núi, Chu trưởng lão hẳn là sẽ thời khắc nhìn chằm chằm ngươi." Bạch Nguyệt Ly vẫn chưa trả lời Phục Nhan, mà là đột nhiên nói đến cái này đề tài.

Phục Nhan hơi ngưng trọng, biết Bạch Nguyệt Ly đang cảnh báo cho chính mình, dừng một chút nàng mới đáp: "Hảo."

"Sư tỷ vì sao giúp ta?" Phục Nhan vẫn đúng sự thật lắm miệng hỏi một câu, ở trong thế giới này mỗi người đều sẽ có khả năng sẽ là đối thủ, Phục Nhan có chút không rõ dụng ý của Bạch Nguyệt Ly.

Nghe vậy, tầm mắt Bạch Nguyệt Ly dừng ở bên ngoài, nàng có chút lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói: "Bắc Vực bất quá là một góc thông huyền đại lục băng sơn, phải có người đi ra khỏi chỗ này."

Phục Nhan giống như đã hiểu, rồi lại giống như không hiểu.

Sau khi rời đi, Phục Nhan lại giơ ngọc giản trong tay lên, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Ly cười rạng rỡ: "Mặc kệ như thế nào, cảm tạ Bạch sư tỷ!"

Dưới ánh trăng thanh lãnh, nhìn bóng dáng trước mặt rời đi, mạc danh khóe miệng Bạch Nguyệt Ly cũng nhợt nhạt cong lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com