Chap 48: Họ Hàng
Nhìn thấy Liz để tránh nghĩ đến những chuyện không vui, ví dụ như cô ta nghĩ ra cách giúp cậu đi tìm trai gọi, ví dụ như cô ta đưa cậu đi kết giao với một đám bạn xấu, ví dụ như không ngừng khuyên cậu ly hôn, ví dụ như sau khi cậu ly hôn, cô nàng chạy đi quyến rũ Boun Noppanut...
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Prem phát hiện, kiếp trước, Liz lại chiếm một vị trí rất quan trọng trong cuộc sống của cậu, phát hiện này khiến Prem cảm thấy rất khó chịu.
Từ lần gặp mặt trước đó, cậu về sớm cho họ tự thanh toán, sau đó Liz cũng có hẹn cậu vài lần nhưng đều bị cậu lấy lý do công việc để từ chối, nào ngờ hôm nay lại gặp ở đây, gặp nhau chào hỏi là việc không thể nào tránh được.
Vị trí của Sam rất nổi bật, mà Prem ngồi kế chỗ cô ấy, rất nhiều người đều đã chú ý đến sự xuất hiện của cậu, cho nên Liz hẳn cũng rất nhanh nhìn thấy cậu.
Prem dẫu môi, vùi mặt mình vào sâu trong thảm lông một chút, bắt đầu hệt như đà điểu.
Sam thấy Prem sắp đem mình bao thành quả bóng, liền cười nói: "Nếu lạnh quá thì em về đi."
Prem lắc đầu đáp: "Đã nói là đi thăm trường quay, sao có thể đến một chút liền rời đi chứ, em đã bảo tài xế đi mua chút thức ăn nóng về, để mọi người làm ấm dạ dày."
Sam không nhịn được vẹo má cậu: "Hiểu chuyện như vậy, thế chị cảm ơn em trước nhé."
"Cảm ơn gì chứ." Prem xoa xoa gương mặt bị vẹo của mình, nhỏ giọng hỏi cô, "Chị ơi, Liz ở trong đây đóng vai gì thế?" Kiếp trước cậu tham gia đóng《Love secret》, không hề có vai diễn của Liz, lần này cậu không đóng, Liz ngược lại giành được vai diễn rồi.
"Một vai phụ nhỏ, cảnh không nhiều, nhưng không có cảnh diễn cô ấy cũng sẽ đến, cảm thấy khá nghiêm túc." Sam nói lên những lời đánh giá về Liz.
Prem khó hiểu, "Không có cảnh của cô ấy, còn đến đây làm gì?"
Sam đáp: "Nghe nói là đến đây để học hỏi kinh nghiệm."
Không có cảnh còn đến để học hỏi kinh nghiệm? Liz lúc này trở nên hiếu học như thế rồi?
Thời cao trung cậu ngồi cùng bàn với cô ta suốt ba năm, Liz trước giờ chỉ có nghĩ cách trốn học, hoặc là kéo cậu cùng trốn học, nếu không thì chính là lên lớp đọc tạp chí, đọc tiểu thuyết, Prem chưa từng thấy cô ta chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ.
Chẳng lẽ thật sự là đã nghĩ thông suốt, biết được lợi ích của việc học tập rồi sao?
Prem sẵn tiện hỏi Sam, "Chị, ấn tượng của chị đối với cô ta như thế nào?"
Sam lắc đầu, "Chị với cô nàng không tiếp xúc nhiều, cũng không có ấn tượng gì, chẳng qua thấy cô ấy với vài cô gái cùng tuổi chơi khá thân, cũng rất nhiệt tình, à đúng rồi, hình như quan hệ giữa cô nàng với phó đạo diễn Alex khá tốt."
"Phó đạo diễn Alex?"
"Chính là người đó." Sam chỉ về người đàn ông mặc áo gió đỏ: "Alex Will."
Đó là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có chút xuề xòa, trông khá trải đời.
Tám chuyện là yêu thích của tất cả các cô gái, ảnh hậu cũng không ngoại lề, chỉ thấy cô lại thấp giọng nói: "Chị nghe trợ lý nói, thường thấy cô ấy ngồi xe của Alex Will đến trường quay." Sam nói xong, còn tinh nghịch nháy mắt với cậu.
Prem phút chốc chợt hiểu ra, xem ra thật sự là có quan hệ với nhau.
"Quan hệ giữa hai người khá thân ư?' Sam quay đầu hỏi cậu.
Prem cũng không giấu giếm, "Em và cô ta là bạn học cao trung, là em giới thiệu cô ấy tiến vào giới giải trí, chẳng qua bây giờ không còn liên lạc gì nữa."
Sam nhìn cậu cười, "Làm bạn học của em thật tốt, dễ ôm đùi em."
"Làm chị của em càng tốt, em lúc nào cũng có thể đưa đùi đến, không chỉ có đùi, còn có chân gà chân vịt, thịt nguội nữa*." Prem cười hì hì trêu cô.
(*Bởi tiếng Trung, đùi (大腿), chân gà (鸡腿), chân vịt (鸭腿), thịt nguội (火腿), ở đây Prem đang chơi chữ, liệt kê các món thức ăn liên quan đến chữ 腿)
Sam quả nhiên bị cậu chọc cười.
Rất nhanh, tài xế liền mang thức ăn nóng đến, sau khi phân phát cho mọi người, người trong phim trường mới biết Prem đến thăm Sam, đều rất ngạc nhiên về quan hệ thân thiết giữa họ.
Những người quen biết với cậu, đều qua chào hỏi.
"P'Sam thường ngày rất chiếu cố tôi, có thời gian cứ qua tìm chị ấy chơi đi." Prem cười tuyên truyền giao tình giữa cậu với Sam.
"Nghe nói cậu đóng phim bị thương rồi, có nghiêm trọng không?" Người bên cạnh lại hỏi về tình hình vết thương của cậu, vài ngày trước tin tức giải trí truyền ra vô cùng xôn xao, người có chút để ý đều biết được.
Prem chỉ vào cánh tay phải bó thạch cao treo trước ngực mình: "Chỗ này khá nghiêm trọng, những chỗ khác đều không nặng."
"Paopao, thật sự là cậu ư!" Liz từ trong đám người tiến vào, cả mặt vui mừng, "Gia hỏa nhà cậu, sao gần đây không gọi điện cho tớ!"
Liz nói xong câu này, liền rất thân thiết ngồi xuống bên cạnh cậu.
Prem ha ha hai tiếng, lẳng lặng dịch mông ra một chút.
"Tôi đến thăm P'Sam, mới biết cậu cũng ở đây."
Có người bên cạnh hỏi Liz: "Hai người cũng quen biết hả."
"Đương nhiên quen rồi, chúng tôi là nhóm bạn cao trung chơi với nhau, là bạn thân không gì không nói được."
Bạn thân mà đến cả chuyện cô trong đoàn phim cũng không biết, mọi người nghe cô nàng giới thiệu xong cũng chỉ là cười thầm trong lòng.
Liz lại quay đầu nói với Prem: "Trước đây tìm cậu, cậu cứ nói là mình bận, mọi người đều nhớ cậu lắm, lúc nào mới ra ngoài tụ họp đây?"
Prem khẽ nâng tay phải nói: "Tôi đã thành người tàn phế rồi, nào có lòng muốn chơi chứ."
Liz lúc này mới nghĩ ra chuyện Prem bị thương vội đổi thành vẻ mặt lo lắng: "Thế làm sao đây, tay còn đau không?"
Prem lắc đầu, "Chỉ cần không động đến, sẽ không đau."
"Trước đây tớ cũng đọc được tin tức, vốn định đến nhà thăm cậu, nhưng không có thời gian, cậu xem gần đây tớ ở trong đoàn phim, khá bận đấy."
"Không sao,《Love sercrt》là một bộ phim lớn mà, cậu phải cố gắng lên."
"Đúng vậy, tớ cũng không nghĩ đến có cơ hội tốt như thế này, tớ nhất định sẽ trân trọng cơ hội này."
"Nói chuyện lâu như thế, không sao chứ? Cậu đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi." Prem hỏi cô, thật ra là muốn đuổi Liz đi, cậu ứng phó có chút không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Nào ngờ Liz lại không chịu rời đi, "Hôm nay tớ không có cảnh, ở cùng cậu lâu chút cũng không có vấn đề gì, tớ đến đây là để quan sát học hỏi, nơi này rất nhiều diễn viên đều đáng để tớ học hỏi."
Liz hiển nhiên không cảm thấy hành động của mình sẽ khiến người khác chán ghét, cô ta thấy, tình bạn giữa mình với Prem vẫn rất bền chắc, dù sao đi nữa trừ lần trước Prem để bọn họ tự thanh toán ra, bọn họ vẫn chưa trở mặt lần nào cả.
Cậu nào nghĩ đến tình bạn giữa bọn họ như một chiếc thuyền nhỏ, kiếp trước đã sớm lật thuyền rồi.
"Học nhiều chút cũng tốt, có thực lực mới là quan trọng."
"Có thực lực có tác dụng gì chứ, có quan hệ mới quan trọng, nếu cậu không dẫn tớ vào, sao tớ có thể lăn lộn trong giới giải trí chứ."
Sam bên cạnh không xen miệng vào, cầm kịch bản xem, Prem phát hiện ra vội nói với Liz, "Cậu đi học hỏi đi, tôi nói với P'Sam chút cũng phải đi rồi."
Liz dẫu môi, do dự nói với Prem: "Thật ra tớ còn có một chuyện muốn nói với cậu."
Nhìn vẻ mặt của cô ta, chắc chắn là có chuyện nhờ vả cậu, thầm trợn mắt, Prem vẫn hỏi: "Có chuyện gì?"
"Gần đây có một bộ phim truyền hình, kịch bản rất hay, tớ muốn đóng vai nữ phụ đã giành rất lâu, cũng đi thử vai qua, nhưng vẫn không có cách nào tiến vào đoàn phim, cậu biết nhiều người như thế, có thể giúp tớ tìm quan hệ không?" Liz nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn cậu.
Nếu đổi lại là trước đây, Prem nhất định sẽ không nói hai lời liền đồng ý, sau đó nghiêm túc giúp cô tìm quan hệ, nhưng giờ đây đã không giống như trước kia nữa, cậu đã không còn là Prem để mặc bọn họ điều khiển nữa.
"Người trong giới phim truyền hình tớ không quen lắm." Prem khó xử nhíu mày, nhìn vẻ sốt ruột của cô nàng, sau đó cậu lại nói: "Tớ nhờ người nghe ngóng giúp cậu."
"Nhờ vào cậu đấy." Liz chu môi làm nũng hôn lên mặt Prem một cái.
Prem lập tức cảm thấy ớn lạnh, tấm thảm lông cũng không thể nào cứu vớt nhiệt độ trên người cậu.
Liz nói xong chuyện này rất nhanh liền rời đi, Sam nói: "Bên mảng phim truyền hình chị có chút quan hệ, có thể sẽ giúp được chuyện của em."
Prem vội vàng lắc đầu, "Đừng chị ạ, chuyện này làm hay không đều được, thuận theo tự nhiên."
Sam là một người rất khôn khéo, nghe cậu nói thế, biết Prem căn bản không muốn giúp Liz, khó hiểu hỏi, "Không phải cô ấy vừa rồi nói là bạn thân của em sao?"
"Bạn thân cũng chia thành rất nhiều loại." Có một loại chuyên đi đào góc tường của bạn. Câu này cậu không nói ra, dù sao đi nữa cậu và Sam vẫn không thân đến mức có thể nói ra lời trong lòng.
Hai người lại trò chuyện với nhau một hồi, Prem liền đứng dậy chào tạm biệt, cậu nghĩ bây giờ chắc Boun hẳn đã nhận được tin tức rồi, biết cậu chạy ra ngoài chơi, cho nên cậu phải nhân lúc Boun về nhà, quay về diễn vai nam nhân ngoan ngoãn.
Lúc rời trường quay, Liz lại chạy đến tiễn cậu, nhìn thấy chiếc xe của Prem, liền cảm thán cậu thật tốt số. Prem cười hì hì hai tiếng, ngồi vào trong xe, bảo tài xế vội đạp chân ga chạy đi.
Vừa vào đến nhà, Dom quản gia đã chuẩn bị xong bàn thức ăn chờ cậu.
"Cậu chủ, Boun tiên sinh bảo cậu uống chén canh này rồi, cậu ấy sẽ không truy cứu chuyện hôm nay trời lạnh như thế mà cậu chạy ra ngoài chơi nữa."
Prem nhìn thấy chén canh bổ đen sì sì, mếu máo hỏi: "Thế thì bảo Boun tiên sinh đến trừng phạt tôi đi."
"Tiên sinh nói, sự trừng phạt của cậu ấy là: Trước ngày gỡ thạch cao không được phép ra khỏi nhà." Dom quản gia mặt không cảm xúc truyền đạt ý chủ của Boun Noppanut.
"Boun tại sao phải nói với ông nhiều chuyện như thế!"
"Tiên sinh đã biết trước, thật sự là cao nhân." Dom quản gia bắt đầu ra vẻ nghiêm túc nịnh nọt Boun.
Thật sự là không thể nghe tiếp nữa! Prem bĩu môi, tay trái cầm chén, vài ngụm to liền uống sạch, canh bổ có mùi thuốc nồng đậm, hương vị kì quái khiến Prem muốn nôn ra, lập tức nôn khan vài tiếng, khiến Dom quản gia bị dọa đến giật mình, vội bưng ly nước ấm đến để cậu uống.
Prem uống nước sâu, hít sâu vài hơi, mới cảm thấy đỡ hơn.
"Hôm nay canh này thật quá khó uống, gọi là gì thế?"
"Xua đi khí lạnh, đề phòng bị cảm."
Prem trừng mắt, "Tôi đâu có bị cảm!"
Vừa dứt lời, cậu liền ho hai tiếng.
Dom quản gia liền trưng ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
Prem dậm chân nói: "Đây là Boun tiên sinh muốn tôi bị đấy!"
Dom quản gia trưng ra vẻ mặt cậu thắng rồi, sau đó cầm chén xoay người vào trong phòng bếp.
Prem cảm thấy thế này không ổn, cậu phải lập uy, nếu không Dom quản gia sẽ leo lên đầu cậu ngồi mất!
Boun hôm nay về sớm, lúc vừa nghe Prem chạy đến phim trường thăm người, y liền muốn đến, nhưng sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cậu, y lại cố kiềm chế sự xúc động này, ngồi trước bàn tiếp tục làm việc.
Y biết mấy ngày nay mình quản cậu có chút hơi quá, Prem vốn là người năng động, cả ngày bị y nhốt trong nhà, thời gian lâu dần nhất định sẽ buồn chán, nhưng y không thể khống chế được sự độc chiếm cậu trong lòng mình, dù biết như thế là không tốt, lại vẫn mặc kệ cảm xúc ấy sinh sôi nảy nở, muốn trói buộc cậu, khiến cậu lúc nào cũng ở trong nơi y có thể nhìn thấy, như thế cậu mới không chịu bất kì thương tổn nào.
Hôm nay Prem dùng cách tuyệt thực, ép y quay về công ty làm việc, lúc này y mới ý thức được, bản thân hình như có chút hơi quá đáng rồi.
Yêu cậu chứ không phải là giam giữ tự do của cậu, sợ cậu bị thương, thế hẳn nên lập ra kế hoạch chu toàn để bảo vệ cậu, chứ không phải là đem cậu giấu đi, cậu vẫn trẻ như thế, sáng lạn như thế, cậu có sân khấu thuộc về cậu, y không nên quá ích kỉ.
Lúc Boun về nhà, Prem đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí, nhìn thấy y bước vào, vội ném tạp chí sang một bên, nhảy đến chào đón y, "Chồng yêu dấu, anh về rồi à."
Prem phát hiện, vừa tách Boun một ngày cậu lại tự động khôi phục dáng vẻ thích nói lời yêu đương sến sẩm, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn.
Boun tránh tay phải của cậu, cẩn thận ôm lấy cậu, hỏi: "Ngoài trời lạnh như thế, sao còn chạy ra phim trường."
"Ở nhà chán lắm, đi đến chỗ bố, ông ấy còn bắt em uống canh bổ, cho nên đi tìm bạn chơi."
"Hay là chúng ta đến căn nhà ở ngoại ô của bố mẹ ở vài ngày?" Boun đề nghị.
Prem nghĩ một chút, lắc đầu bảo: "Thôi, đến đó anh đi làm không tiện, đừng lo cho em mà, bất quá trong khoảng thời gian này em ở trong nhà là được rồi."
Lời hứa của cậu khiến Boun rất vui, thế là cúi đầu hôn cậu.
Lúc ngủ, Prem nằm bên Boun cọ cọ nửa ngày, Boun vẫn không có động tĩnh gì, anh không từ bỏ dùng chân vuốt ve đùi y, kết quả là đại gia hỏa của y bị vuốt ve đến cứng ngắc, nhưng y vẫn không có phản ứng.
Prem nhỏ giọng thì thầm bên tai y gọi: "Ông xã..."
Boun cuối cùng cũng có phản ứng, đưa một tay bịt miệng cậu lại, bảo: "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Prem bị bịt miệng không nói được, thế là đưa lưỡi liếm lòng bàn tay y, cả người Boun như bị điện giật, vội thu tay lại, bất đắc dĩ giận dỗi nhìn cậu.
Đây thật sự là một yêu tinh.
"Boun tiên sinh, chúng ta đã rất lâu không làm chuyện đó rồi." Prem lại quyến rũ bên tai y.
"Ngoan ngoãn đi ngủ đi, chờ em gỡ thành cao rồi hẳn làm chuyện đó."
Boun cũng là có khổ khó nói, ngày ngày ôm bảo bối trong lòng, lại không dám chạm vào cậu, đây thật sự là một hình phạt tàn khốc, nam nhân nhỏ này không hiểu cho y thì thôi, còn ở bên cạnh liều mạng chà sát y, căn bản là châm dầu vào lửa mà.
"Ông xã..." Prem tiếp tục làm nũng, "Tay em bị thương, lại không phải là chân bị thương, căn bản không liên quan."
Boun không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng bại trận, trực tiếp cố định người xong, cởi quần áo liền ăn sạch cậu.
Prem ban đầu vẫn có thể cố ý rên rỉ trêu y, còn thỉnh thoảng nói ra câu "Ông xã tuyệt lắm" gì đó, nhưng bị Boun giữ chặt làm hai lần, cậu thật sự không còn sức để kêu, chỉ đành dựa vào va chạm của Boun mà thở dốc.
Prem lại tiếp tục ở trong nhà đến mốc, thỉnh thoảng YuYu và Nai cũng sẽ qua đây chơi cùng cậu, nhưng hai người vô lương tâm này, miệng đến nói chơi cùng cậu, nhưng thật ra lại vứt cậu sang một bên, tự chơi.
YuYu phát hiện trong nhà bọn họ có phòng nghe nhìn, mỗi lần đến đây liền trực tiếp vào trong xem phim, Prem vốn nghĩ hai người ngồi xem phim cũng khá thú vị, kết quả là những phim YuYu xem đều là phim cũ, thậm chí là bản trắng đen, khiến Prem hít thở không thông, cậu vẫn thích xem phim hài hơn.
Nai còn khoa trương hơn, mỗi lần đến đây liền dính sát vào ti vi to của nhà cậu, kết nối với máy game chơi không ngừng, một tay của Prem bị thương, căn bản không có cách nào cùng cậu đánh game, kết quả là Nai liền kéo Dom quản gia, hai người vui vẻ cùng nhau đánh máy bay! Prem rốt cuộc trở thành khán giả, bị ép xem "show ân ái" của bọn họ.
Bọn họ chơi game chơi đến vui như thế, sao bọn họ còn không ở bên nhau! Đáng khinh!
Cho nên nói, nếu hai người này đến đây cũng như không đến, cậu vẫn là cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Sáng hôm nay, Nai đến tìm cậu chơi, kết quả lại cùng Dom quản gia ra nhà kính sau vườn chăm sóc vườn rau, ném Prem một mình cô đơn lẻ loi ngồi trong phòng khách.
Prem cảm thấy gần đây giữa Nai và Dom quản gia rất kì lạ, tần suất hai người ở bên nhau tăng lên, hơn nữa còn rất vui nữa, cho dù Nai nói gì đi nữa, Dom quản gia vẫn có thể đáp lời.
Chẳng lẽ bản thân trước kia đùa hơn quá, thành sự thật rồi? Prem thoáng cái bị suy đoán của mình dọa giật mình, nghĩ rằng phải tìm thời gian thẩm vấn Nai mới được, nhóc con này không có tâm cơ, tùy tiện moi chút liền có thể biết được.
Nào ngờ chưa chờ Prem tìm được ngày trò chuyện với Nai, bố Rok đã gọi điện bảo Prem ra ngoài.
Bố Rok trong điện thoại nói với cậu, trong nhà có họ hàng đến, bảo cậu qua đây gặp mặt.
Kiếp trước, giải trí Warut Thị cuối cùng bị đám họ hàng lòng lang dạ sói kia cướp mất, tâm huyết bố Rok vất vả cả đời đến cuối cùng lại rơi vào tay của kẻ khác.
Mà lúc ông mất, cũng không có họ hàng nào đến thăm ông.
Cho nên lúc Prem nghe bố Rok nhắc đến hai chữ họ hàng, trong lòng vô cùng chán ghét, cậu thật sự hận không thể tiêu diệt toàn bộ họ hàng, kiếp này tốt nhất đừng đến làm phiền họ.
Chẳng qua người ta đã tìm đến cửa, Prem cảm thấy vẫn là nên đi xem thử.
Lúc ra ngoài cậu còn rất ngoan ngoãn gọi điện cho Boun báo một tiếng, thậm chí Nai đến tìm cậu chơi, tin rằng cũng sẽ chơi với Dom quản gia rất vui vẻ.
Họ hàng mà bố Rok nói là cả nhà cô hai từ Mỹ về thăm nhà, điều này khiến Prem rất bất ngờ, bởi vì kiếp trước, cả nhà cô hai rất sớm đã ra nước ngoài, vẫn luôn không về, chứ đừng nói đến lúc này đột nhiên về thăm nhà.
Mà họ hàng độc chiếm công ty của bố Rok, là bác cả và cô út của Prem, không phải là cả nhà của cô hai.
Nhưng cả nhà cô hai kiếp trước không tham gia vào việc tranh đoạt gia tài của họ, không có nghĩa là Prem sẽ cho họ sắc mặt tốt, vì lúc bố Rok còn trẻ, sự nghiệp vừa bắt đầu, vốn ít, từng nhờ anh chị em của ông giúp đỡ, nhưng không ai để ý đến ông, thậm chí còn cố tình cách xa ông, trong số đó cũng bao gồm cả nhà cô hai có kinh tế khá nhất, sau đó, bố Rok rất ít qua lại với bọn họ, cuối cùng sự nghiệp của bố Rok càng lúc càng phát triển mới qua qua lại lại với họ hàng, nhưng quan hệ đã vô cùng nhạt nhòa rồi.
Kiếp trước cuối cùng bố Rok nhờ đến bác cả và cô út bọn họ, thật sự cũng là không còn cách nào mà thôi.
Cô hai cùng dượng hai sớm đã du học ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp cũng lập nghiệp ở đó, sau khi có được thẻ xanh cũng chưa từng quay về qua, bọn họ có một đứa con trai gọi là Key, năm nay ba mươi ba tuổi, lớn hơn Boun hai tuổi, nghe nói vẫn chưa kết hôn.
Cho dù là chị ruột của bố Rok, nhưng nhiều năm chưa từng gặp mặt như thế, cũng không lời qua tiếng lại được mấy câu, lúc này đều đang ngồi trên sô pha, cảm thấy không khác gì người lạ cả, hơn nữa còn không biết phải nói gì.
Prem là một người hoạt bát nhưng đối diện với cả nhà này, cậu cũng không có hứng mở miệng, chỉ là ngồi bên bố Rok, yên lặng nghe họ nói chuyện.
"Năm nay Key đã ba mươi ba tuổi rồi, hôn nhân đại sự vẫn chưa có, bọn chị cũng gấp sắp chết rồi, nhưng đối tượng nước ngoài nó lại không thích, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ đành về nước tìm thôi." Mia giải thích mục đích họ đến đây.
Bố Rok gật đầu đáp: "Về nước tìm cũng tốt, dễ dàng giao lưu với nhau hơn."
Prem ngồi nghe, trong lòng thầm buồn cười nghĩ, tiêu chuẩn của Key là ABC, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận văn hóa giáo dục đều rất khác với trong nước, anh ta với đối tượng trong nước giao lưu chỉ có càng thôi khó khăn mà thôi, thật sự không biết Mia đang nghĩ gì.
"Key của bọn chị học thức cao, lại đẹp trai, có quốc tịch Mỹ, cho nên tìm đối tượng cũng không thể sơ sài, chuyện này vẫn phiền Rok giúp đỡ bọn chị nghe ngóng chút."
Bố Rok gật đầu nói: "Em sẽ để ý."
Mia lại dặn dò: "Chỉ là để ý cũng không ổn, chú phải có tâm chút."
"Chuyện duyên phận này không thể gấp được." Bố Rok nói thế.
Prem cũng có chút nghe không lọt tai, cậu chưa từng gặp nhà nào lại kì lạ như thế này.
Từ đầu chí cuối Mia ở đây khen Key nhà bà ta ưu tú như thế nào, thế mà Key được khen ngợi lại không lên tiếng, rõ ràng là vô cùng không nhẫn nại, mà chủ một nhà Williams cũng chỉ mở miệng nói vài câu, sau đó liền hệt như khối gỗ, ngồi bên cạnh lẳng lặng ngây người.
Prem cảm thấy bà già đang lải nhải không ngừng này rất phiền, đã nhiều năm như thế không qua lại rồi, bà ta dựa vào cái gì để chỉ thị bố Rok tìm đối tượng cho con trai bà ta chứ? Ai cho bà ta cái quyền đó?
Chẳng lẽ họ hàng lâu năm không gặp, chuyện gặp mặt đầu tiên không phải là nhớ lại chuyện cũ, giao lưu tình cảm hay sao?
"Đúng rồi, con trai chú Pre..." Mia nhìn Prem, nửa ngày không gọi ra tên, rõ ràng vừa rồi có giới thiệu qua.
"Prem Warut." Bố Rok lại lặp lại lần nữa.
"Đúng, Prem Warut, kết hôn chưa?" Mia lúc này mới nhớ đến chuyện hỏi thăm tình hình của em trai.
"Đã kết hôn rồi."
"Điều kiện của đối phương thế nào?"
Chẳng lẽ bà từ Mỹ về, chỉ muốn nói về việc con trai người ta tìm chồng hay sao? Prem cướp lời bố Rok: "Làm việc trong công ty."
"Dân trí thức à?" Mia tỏ vẻ chê bai, "Thu nhập thế nào, có thể tự mua nhà, hay là bố cháu mua cho cháu?"
Prem chớp mắt, mở miệng nói: "Cô hai, cháu cảm thấy nói chuyện này rất vô vị, cháu vẫn thích nghe chuyện của cô cùng bố cháu trước kia hơn."
Sắc mặt của Mia thoáng trở nên không được tự nhiên, nói: "Đứa nhỏ này, chuyện trước kia qua lâu thế rồi, có gì để nói đâu chứ."
Bố Rok biết Prem muốn mỉa mai, liền mở miệng nói: "Đến giờ ăn rồi, vẫn là ăn cơm trước, ăn xong lại nói."
Prem làm mặt quỷ với bố cậu, nhỏ giọng nói bên tai ông: "Có gì để nói đâu, ăn xong tiễn khách."
Bố Rok cưng chiều vẹo má cậu: "Con đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com