Khởi đầu mới
Đằng đông dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi, màn sương dần tan, những tia sáng yếu ớt len lỏi vào căn phòng, một ngày mới bắt đầu với biết bao nhựa sống. Hôm nay cô thức sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị quần áo tươm tất, không để mình bị một bất kỳ lỗi nào trong ngày đâu tiên đi làm, thực sự như một giấc mơ khi cô đã được nhận vào ASUKA group, công ty không lớn nhưng chất lượng dịch vụ mà công ty mang lại rất có hiệu quả. Tất cả xảy ra quá nhanh chóng khiến cô cũng không thể tin được sự thật ngay trước mắt.
Vội vàng ăn sáng, cô bước từng bước trên con đường quen thuộc, nhưng sao cô cảm thấy thật lạ lẫm, ánh ban mai chiếu gọi khắp không gian, tràn ngập cả lòng đường, dòng người tấp nập, cây cối đâm chồi nảy lộc, đâu đó trên cành cây những giọt sương đêm còn sót lại trên những chóp lá càng thêm lấp lánh dưới ánh bình minh. Xa xa có tiếng của những chú chim hót líu lo làm cảnh vật hôm nay vui tươi, sôi động hẳn lên. Có phải khi con người ta vui nên cảnh vật tưởng chừng như bình dị hằng ngày lại càng thêm đặc biệt.
_Cô, lấy cho tôi ly cafe.
_Photo tài liệu này cho tôi
_Đánh máy cái này ngay
_Đi mua cái này mau
_Làm gì vậy hả? Chậm chạp quá, lau dọn nhanh lên.
Công việc mới của cô, sự mong đợi của cô, tất cả chỉ là hàng ngàn lời nói ra lệnh, hàng ngàn công việc vặt vãnh chờ cô xử lý. Những tưởng tìm được công việc tốt, đúng chuyên ngành có thể tự do thể hiện bản thân nhưng không ngờ cô chỉ là một đứa sai vặt không hơn không kém. Cứ nghĩ việc chèn ép nhân viên mới không có ở những công ty chú trọng chất lượng như thế này không ngờ nó khác xa suy nghĩ của cô, diễn ra một cách mạnh mẽ, không chút kiêng nể. Một ngày làm việc quá mệt mỏi, đâu phải cô chưa từng chịu cực khổ nhưng mà so với làm công việc của một đứa sai vặt quả là quá sức chịu đựng. Bỗng một cô nhân viên nào đó trong công ty mà cô chưa biết tên lấy sắp tài liệu dày cộm đập vào vai cô vang lên một tiếng: Bốp!
_Đánh máy tài liệu này cho tôi, ngay trong hôm nay – Cô ta ra lệnh
_Nhưng...bây giờ sắp hết giờ làm việc mà tài liệu này dày như vậy sao tôi có thể.....– Cô lo lắng hỏi lại
_Tôi không quan tâm cô làm như thế nào, ngày mai phải để ở bàn làm việc của tôi – Cô ta lạnh lùng nói và tiến về bàn làm việc.
Cô đau khổ ngồi xuống đánh máy, cô đã làm gì sai sao, hay là truyền thống của công ty này là chèn ép người mới, tài liệu này dày tận hai mươi trang làm sao có thể đánh trong khi một giờ nữa tan làm, cố tình ép người ta đây mà. Dù trong lòng có buồn bực, khó chịu tới đâu thì cô cũng không thể từ bỏ, nếu làm vậy thì chỉ càng khó sống hơn. Cô cọc cạch gõ từng chữ, từng chữ đi qua, dòng người trong công ty cũng thưa thớt dần, đến khi cô dừng lại thì công ty không còn bóng người. Mệt mỏi ngả lưng vào ghế, định bụng thư giãn một lúc, cô hốt hoảng nhận ra đã 9h tối. Công ty lớn như thế này mà chỉ còn một mình cô, cô rất sợ, nhỡ có gì đó thì sao, nghe nói công ty, bệnh viện là những nơi hay xuất hiện thứ đó, chỉ nghĩ thôi mà cô thân nhiệt cô đã lạnh toát, nhanh chóng dọn đồ và chạy nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo.
-----------------------
Gió ùa qua khe cửa mang theo những âm thanh kì lạ, hù..hù...réo rắc như âm thanh phẫn uất của lòng đất, ai oán của oan hồn, không nghe, cô không nghe gì hết, chỉ là cô tưởng tượng thôi, mặc kệ những tiếng xì xào, rên rỉ cô nhanh chóng bước đi nhưng có tiếng bước chân đằng sau, hoảng sợ quay người lại cô chẳng thấy ai cả, kinh hoảng, cô tiếp tục bước đi, không để những âm thanh lạ phân tâm, cô toan chạy nhưng không vì thế mà nó buông tha cho cô, tiếng bước chân ngày càng dồn dập và rõ ràng hơn, âm thanh của bóng đêm như tiếng gọi của quỷ dữ, lòng cô hồi hộp, trái tim rung lên liên tục, cô không thể nghe được nhịp tim của mình.
Cạch
Một bóng người xuất hiện.
Trái tim đập mạnh một cái như muốn vỡ lồng ngực chạy ra ngoài, cô hốt hoảng nhắm mắt, chẳng dám bước đi, cơ thể đứng yên tại chỗ lại như chờ đợi quỷ dữ đến vung lưỡi hái tử thần vào người cô bằng những móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.
Một giây
Hai giây
Ba giây
..
..
..
Ầm
..
..
Á á á á á – Một tiếng hét thất thanh vang lên như chấn động cả màn đêm u tối
Một bóng người ngã chạm vào người cô, cô choàng mở mắt và phát hiện ra.....
------------------
6h trước – Tập đoàn Yeon
9h ngày mai gặp gỡ bộ phận marketing của ASUKA group
11h ăn trưa cùng tập đoàn Azama
13h đi gặp đối tác ở nhà hàng Satomi
14h đi ký hợp đồng với công ty Utada
Cô thư ký đang luyên thuyên về kế hoạch ngày mai của giám đốc tập đoàn Yeon nhưng hắn chẳng mãi mai để ý, hắn đang yên vị trên chiếc ghế, xoay từng vòng từng vòng trong khi mắt vẫn cứ chăm chú nhìn vào chiếc vòng.
_K.E sao? Tên người? Hay địa danh? Là gì nhỉ? Chẳng thể nghĩ ra? Không biết khi nào mới gặp lại cô ấy? Thật là mình bị cái gì vậy, sao cứ suy nghĩ về cô ấy, về cái này hoài nhỉ? Con người của hắn, trái tim của hắn, đầu óc của hắn, tất cả đều thuộc về hắn nhưng cớ sao hắn lại không thể điều khiển được vậy, sao vẫn cứ suy nghĩ về hình bóng một người chẳng biết mặt thế này.
Cậu bạn thân hắn đi vào, vẫy tay ra hiệu cho cô thư ký đi ra ngoài thế nhưng hắn chẳng biết chi cả, chỉ lo chăm chú nhìn sợi dây, đến khi Taehyung kề sát mặt quan sát chiếc vòng trên tay hắn
_Cậu đang làm gì vậy? Cái vòng này của ai đây?
Chợt hắn giật mình, khuôn mặt đỏ bừng kèm chút ngại ngùng, nhanh chóng bỏ sợi dây vào túi hắn lảng sang chuyện khác.
_Câu có lịch sự không vậy, vào phòng người khác mà không rõ cửa gì cả!
Teahyung cười gian, ánh mắt kiểu như tớ đi guốc trong bụng cậu rồi, đừng có mà đánh trống lảng.
_Đi ăn không, tớ khao – Không thèm trả lời câu hỏi của cậu bạn, hắn nhanh chóng choàng vai cậu bạn lôi thẳng ra ngoài thầm nghĩ đối phó với tên gian manh này chỉ cần lảng sang chuyện khác và kiếm món gì đó nhét đầy miệng hắn thì sẽ an toàn mà về. Nhưng hắn đâu biết rằng phía ngoài cửa đã có một người âm thầm nghe hết toàn bộ câu chuyện của hai người.
_Sẵn sàng
-----------------------
Trên giường bệnh là người phụ nữ tầm 70, tóc búi cao trông rất phúc hậu nhưng cũng không kém phần sang trọng. Có vẻ như bà ấy trẻ hơn so với tuổi, da mặt chỉ có vài nét chân chim nơi cuối mắt, một cách duy trì sắc đẹp đáng được mọi người ngưỡng mộ. Đôi mắt nhắm nghiền đang từ từ hé mở.
_Chủ tịch tỉnh rồi ạ
Sở dĩ cô biết bà ấy là chủ tịch do hôm trước người phỏng vấn cô không ai khác chính là bà, cô ấn tượng với vẻ điềm đạm, lịch thiệp cùng với những câu hỏi hóc búa mà bà đưa ra khi phỏng vấn. Làm sao cô có thể quên được một người thành công như vậy chứ.
_Ta đang ở đâu –Bà chủ tịch hỏi khẽ
_Bệnh viện ạ, lúc cháu ở công ty định về thì gặp chủ tịch ngất xỉu ở sảnh, suýt chút cháu còn tưởng bà là....
_Ma sao? Người phụ nữ cười hiền hậu. Nhanh chóng lấy vẻ nghiêm nghị bà thắc mắc – Sao cháu về trễ thế?
Cô ngập ngừng, nếu bây giờ cô nói ra toàn bộ sự việc cô bị chèn ép thì có lẽ chủ tịch xử lý triệt để vấn đề này nhưng làm sao sống nổi trong khi mọi ánh mắt ghen ghét, đố kị dồn vào cô cơ chứ.
_Dạ, tại cháu có chuyện cần làm ạ
Không cần phải nghe câu trả lời chính xác từ cô bà cũng hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra, thấy thái độ cô ngập ngừng bà cũng đủ biết, bà đã bao lần bảo bọn họ không được làm vậy mà họ chẳng buồn để ý đến lời nói của bà, nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng đau khổ và ngây thơ của cô, bà không khỏi động lòng, chợt tim bà loé lên một ngọn lửa muốn bảo vệ cô gái chẳng biết ngọn lửa bắt đầu từ đâu. Phải chăng từ những sai lầm trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com