Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48


Trên ghế sô pha, làn váy của Trần Miên bị xốc lên, viền quần lót bị kéo xuống, tình hình trở nên hỗn loạn, nửa thân trên trần trụi, bộ ngực nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, làn váy che kín phần bụng dưới, giữa hai đùi cô là đầu gối của Thẩm Vực đang đè lên không cho phép cô khép chân lại, miệng huyệt căng thẳng đến mức hơi hé mở, trở nên ướt át bởi cơn khoái cảm khi hôn môi và vuốt ve ngực.

Dường như biết được rằng mình đang bị nhìn chằm chằm, bắp đùi cô cũng run rẩy.

Thẩm Vực nhìn cơ thể cô tỏ ra xấu hổ, cố cưỡng lại dục vọng muốn đi vào bên trong cô, anh nghiêng người xuống, dịu dàng hôn lên gò má cô, rồi chạy dọc một đường từ phía dưới mắt cô đến bên môi, như là đang cố ý tránh vị trí môi cô ra, ôm lấy cô, chạm vào như có như không, nghe tiếng hô hấp bật ra từ môi cô, và cả bộ ngực cô dán vào áo anh đang phập phồng lên xuống theo nhịp tim đập.

Như là có người cầm một chiếc lông vũ vuốt ve nhẹ nhàng trên người, khiến cho người ta ngứa ngáy từng cơn, nhưng lại không chịu cho một chút khoái cảm nào.

Lúc đầu trong đầu Trần Miên còn thấy hơi khó chịu, nhưng rồi chẳng bao lâu sau cô đã bị thủ đoạn trêu chọc của Thẩm Vực làm chi ý chí tiêu biến.

Cô lập tức đắm chìm trong vùng quê hiền hòa mà Thẩm Vực dựng nên, thậm chí còn chủ động giơ chân lên, bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn quấn lấy hông anh, một nốt ruồi nhỏ màu đỏ thẫm trên mắt cá chân phải được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu sáng, như là một quả mận đỏ rơi trên nền tuyết mềm.

Thẩm Vực vừa liếc nhìn đã không kìm được mà đưa tay nắm lấy, anh nắm mắt cá chân cô trong tay, thấy cô căng thẳng đến nỗi ngón chân căng lên, mu bàn chân cong lên giống như một con cá đang vùng vẫy để sinh tồn, anh nắm lấy đưa lên trước mắt mình, khi anh cúi đầu xuống, ánh mắt bất chợt nhìn về phía cô.

Không có một câu nói nào được cất lên giữa hai người họ.

Bài nhạc đã đi đến hồi kết và tự động chuyển tiếp sang bài tiếp theo.

Khi tiếng một giọng nam cất lên từ loa phóng thanh "Let the moonshine through the blinds, I can see fine" (Ánh trăng chiếu qua rèm cửa, anh có thể nhìn rõ em), cũng đúng lúc ánh trăng xuyên qua đỉnh tòa nhà cao tầng, ngó qua ô cửa sổ, lén lút chiếu xuống người bọn họ.

Lông mi của Trần Miên trở nên nặng trĩu, cơ thể mất đi quyền tự kiểm soát, bàn tay cô muốn ngăn cản nhưng rồi lại mềm nhũn bởi đầu gối Thẩm Vực đẩy vào giữa hai chân cô, đè lên tấm vải thô ráp trên miệng huyệt, anh cứ cọ sát bên cái lỗ mềm mại mỏng manh, giống như đang khai thông một nhánh kênh rạch bên dòng suối nhỏ, dòng nước được dẫn chảy vào, nước dính hết lên trên quần anh.

Hơi thở của Trần Miên dồn dập, cô vô thức muốn khép hai chân lại bởi cơn khoái cảm, nhưng lại bị người kia kiểm soát không cho phép.

Viền mắt cô cũng đỏ bừng lên, cô gọi tên anh bằng giọng nói nhẹ nhàng.

Thẩm Vực.

Giọng điệu giữa đôi môi cô cũng bị thay đổi đi bởi cơn khoái cảm.

Nó bị mất đi âm tiết gốc, trở thành một từ ngữ khác.

Cô nói.

Thần, Dụ.

Thẩm Vực dừng động tác lại, siết chặt ngón tay đang nắm mắt cá chân của cô, như là vị thần cuối cùng trong ngày tận thế đang thương xót cho tín đồ duy nhất của mình, anh cúi đầu, giữa những tiếng rên rỉ trong hơi thở của Trần Miên.

Anh quỳ gối trước mặt cô, môi anh áp lên nốt ruồi trên mắt cá chân cô.

Tấm lưng thẳng cong lên, đôi mắt ướt đẫm dục vọng, hàng lông mi như lông quạ đang cụp xuống, cứ như động tác dùng đầu gối ma sát lên chỗ giữa chân cô không liên quan tới anh vậy, cứ như mọi điều quan trọng trên đời đều không quan trọng bằng một nụ hôn đặt lên mắt cá chân cô lúc này.

"Cục cưng, có hơi khó, cậu giúp tôi một chút trước đi."

Giọng nói của anh khàn khàn, hai chữ "cục cưng" bị ép giọng xuống rất thấp, nói xong, anh không đợi Trần Miên đáp lại đã kéo mắt cá chân của cô vào giữa hai chân mình.

"Cậu..." Trần Miên cắn môi dưới, từ động tác của anh cô có thể nhận ra được chuyện mà anh muốn làm, cô muốn tránh đi, nhưng lại bị anh giữ lại chặt hơn, kết quả là, gót chân cô cảm nhận được thứ đang gắng gượng dưới lớp vải.

Cái kiểu chơi tục tĩu này khiến cho mặt Trần Miên đỏ hơn cả so với việc tiến vào thẳng luôn, cơ thể tiếp xúc từng chút một, hết lần này đến lần khác khiến Trần Miên không ngừng dùng cơ thể mình để ghi nhớ kích thước và chiều dài chỗ ấy của anh.

Khi cọ xát qua lại trên mu bàn chân và mắt cá chân, dần dần, Trần miên cũng cảm thấy ướt át, chất lỏng dính dính liên tục bao phủ hết lên mu bàn chân và xương mắt cá chân của cô.

Cô nhắm mắt lại để tự lừa dối bản thân, bỗng dưng lại bị Thẩm Vực đẩy một cái, cắn môi dưới của cô.

Anh không cho phép cô được nhắm mắt.

Anh cứ muốn để cô mở mắt ra nhìn anh quỳ gối trước mặt cô, dùng tư thế thành kính này để trút hết dục vọng của mình lên người cô.

"Sao bất cứ chỗ nào của cậu cũng đều hợp ý tôi hết vậy? Hả?"

Thẩm Vực không hề che giấu dục vọng trong giọng nói của mình, giọng nói trầm khàn khàn lại vô cùng gợi cảm, đọng lại bên tai như có lông chim đang vờn qua lại.

Trần Miên cắn môi, đôi mắt mù mờ, bật ra những tiếng rên rỉ: "Ư..."

Thẩm Vực bật cười, thả lỏng mắt cá chân của cô ra, làm cô ôm lấy eo mình một lần nữa, cả đầu gối anh cũng rời đi, thay vào đó là chỗ đó của anh tiến tới, để cô cảm nhận được dục vọng đã sẵn sàng xuất phát của mình, toàn bộ hơi thở của anh đều phả lên cổ cô: "Tôi muốn chơi cậu, muốn đến phát điên rồi."

Màn dạo đầu kéo dài vô cùng khiến toàn thân Trần Miên đều mềm nhũn, cô có hơi ngây ngô mà nghĩ rằng, chẳng thà Thẩm Vực dứt khoát một lần cho cô luôn đi.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này, khoái cảm bị kéo dài tới vô tận, cứ như là nhìn thấy một chiếc bánh ga-tô qua ô cửa sổ, ngửi được mùi thơm nhưng vẫn cứ mãi không chịu cho cô một miếng, cứ chầm chậm lề mề như thế, khiến những màn pháo hoa trong đầu cô nở rộ từ những lần hôn môi và rồi bị dập tắt, chỉ để lại mùi thuốc súng lan tỏa khiến lý trí và sự kiềm chế đều bị làm xáo trộn, biến thành sự buông thả.

Cô giơ tay xoa lên yết hầu rịn những lớp mồ hôi của anh: "Vậy cậu còn chờ gì nữa?"

Thẩm Vực nhìn cô, trả lại những gì mà Trần Miên đã nói khi cô ôm quyển sách luật hình sự ở trên xe, anh nói: "Tôi cũng đang kiềm chế."

Lúc anh nói chuyện, yết hầu trên đầu ngón tay cô cũng rung lên, đôi mắt ấy trong veo, những giọt mồ hôi lăn trên trán, sự chịu đựng đã lên tới cực điểm nhưng anh chỉ cởi hai cúc áo, thậm chí cả thắt lưng cũng chưa được cởi, chỉ mới kéo khóa quần.

Anh ăn mặc chỉnh tề mà quỳ gối trước mặt cô, màn đêm tối ở phía sau anh được những ánh đèn thành phố thắp sáng.

Trần Miên có hơi hoảng hốt, cô nhìn Thẩm Vực bằng đôi mắt ướt át như tiết trời nồm ẩm.

Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Vực, nhưng lại không hiểu rõ: "Tại sao lại phải kiềm chế?"

"Vì tôi sợ tôi không dừng lại được."

Thẩm Vực bình tĩnh đáp, cũng không có giấu diếm gì, thậm chí còn nói thẳng cho cô một câu trả lời chính xác:

"Tống Ngải cũng đã nói với tôi rồi, Trần Miên, tôi cho cậu thời gian để thích nghi."

Trái tim Trần Miên như bị ai đó ném xuống từ trên cao, như là sắp bị đập vỡ rồi lại được ai đó cẩn thận bảo vệ trong tay.

Thẩm Vực biết rồi, nhưng anh vẫn không hề hỏi.

Mà anh cố tình giữ tới lúc này, làm đủ màn dạo đầu trước.

Đã nghe thấy cô nói một cách thản nhiên rằng cô có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn như thế.

Nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng với cô, đây không phải là cách mà bọn họ tiếp xúc với nhau.

Nói chỉ nói một nửa, thật giả đan xen, chỉ thèm muốn vui sướng bề ngoài chứ không chạm tới linh hồn, đây mới là Thẩm Vực mà Trần Miên biết.

Cái cảm giác xa lạ này khiến Trần Miên cảm thấy bị mất trọng lượng.

"Tôi không cần cậu phải như thế."

Cô kéo tay Thẩm Vực đặt lên bên ngực trái của mình, qua tay anh, dường như cô chạm phải được nhịp đập của trái tim mình.

"Thẩm Vực, chỗ này cứng rồi."

"Vậy nên tôi không cần cậu phải kìm nén, tôi muốn cậu đi vào trong tôi, hoàn thành cuộc giao dịch này."

Nói xong, cô ngậm lấy môi dưới của anh, hai chân vòng qua eo anh, quấn quýt lấy anh, bàn tay cô đi xuống phía dưới, giải phóng chỗ ấy đã cương cứng của anh ra ngoài, sau đó cô duỗi eo, chủ động tới phục vụ anh.

Thẩm Vực để mặc cô làm việc mà không nói một lời nào, anh chỉ nhìn cô, khi cô hôn anh, anh bật ra một âm thanh nghe như tiếng cười bất đắc dĩ.

Anh thấy rõ ràng Trần Miên có hơi trúc trắc, nhưng cô lại dùng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy vờ như thành thạo lắm mà đốt lửa trên người anh, nắm lấy chỗ ấy của anh rồi đưa vào trong miệng huyệt của mình, rõ rằng là đã đủ ẩm ướt rồi mà vẫn không đi vào trơi trơn tru được.

Miệng huyệt căng đau nhức có cảm giác hơi ngứa ngứa, chỗ ấy của anh đi vào tạo ra một lỗ tròn, tiến thoái lưỡng nan thế này khiến Trần Miên rên rỉ, không khỏi thúc giục Thẩm Vực: "Cậu di chuyển đi, di chuyển đi."

"Sao lại chặt thế này?" Thẩm Vực cũng không cười được nữa, miệng huyệt của cô chặt đến nỗi kẹp lấy anh gần như có cảm giác hơi đau.

Anh đưa tay vân vê nụ hoa của cô, chạm vào vùng nhạy cảm làm cơ thể của Trần Miên dần dần mềm nhũn ra, cơn khoái cảm khiến huyệt cô phun ra một ít nước, thấm ướt nơi hai người đang tiếp xúc, tiếng nước chảy róc rách.

"Thẩm, Thẩm Vực, đừng lấy ra, có, có thể..." Trán và tóc cô đều ướt nhẹp, đôi mắt bị dục vọng cuốn lấy làm hiện lên lớp sương mù, đôi chân ôm anh bủn rủn, phải nhờ có anh đỡ nên cô mới không bị trượt xuống.

Đã đủ ướt rồi, có thể đi vào, lời nói của Trần Miên còn chưa được nói hết, đôi mắt cô đỏ hoe, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy sóng tình.

Đôi môi hơi hé mở, hàng mi ẩm ướt khiến Thẩm Vực nổi lên một cơn dục vọng muốn phá hủy cô.

"Kêu nữa đi."

"Kêu gì?"

"Tên của tôi."

"Ưm..."

Thẩm Vực vừa nói vừa đi vào trong, gậy thịt của anh đút vào bên trong huyệt ướt át ấm áp, giống như con chim nhạn bay về phương nam về tổ.

Khi di chuyển, anh có thể cảm nhận được tầng lớp bao bọc xung quanh đang quyến rũ cố quấn lấy mút gậy thịt của anh.

Hơi thở ám muội cuốn theo cả hương thơm bạc hà lạnh lẽo trên người Thẩm Vực dâng lên như sóng biển, chỉ trong nháy mắt đã cắn nuốt ý thức của Trần Miên.

To quá, tưởng chừng như mỗi cú thúc của anh đều có thể dập nát cô, nhưng rồi lại dịu dàng, không quên hôn lên gương mặt cô, cất từng tiếng dụ dỗ cô: "Miên Miên, gọi tên tôi đi."

Trần Miên nức nở, giọng nói của cô bị nghiền nát giữa những tiếng bốp bốp: "Thẩm... Thẩm... A, Nhẹ ... Nhẹ chút thôi... Sâu quá..."

Người nói không dừng được lại tiến lại gần dịu dàng hôn lên môi cô, ngậm môi dưới của cô, bàn tay xoa vòng eo mềm mại của cô: "Có đau không?"

Trần Miên mê man muốn cắn môi, nhưng rồi lại bị anh hôn không cho phép cắn, tiếng khóc bật ra qua kẽ hở đôi môi.

"Đừng, đừng đẩy vào đó..."

Mềm mại, tê dại, khoái cảm như một màn pháo hoa nổ tung bay "Uỳnh" lên không trung khi anh nhanh chóng nhắm vào một chỗ thịt mềm trong huyệt mà liên tục đâm chọc vào.

Cả người Trần Miên căng cứng, hai tay cô ôm chặt eo Thẩm Vực, mồ hôi của anh làm đồng phục học sinh trên người anh ướt đẫm, cô không thể vòng tay ôm lấy anh được, nên lại đi lên ôm lấy cổ anh, kéo anh hôn mình, cố gắng dùng cái miệng phía trên để làm thỏa mãn một lúc thay cho cái miệng phía dưới.

Nhưng mà Thẩm Vực lại như một con chó hung dữ, chăm sóc cô cả trên cả dưới, hòa quyện với cô một cách say đắm, môi và lưỡi giao nhau, chỗ ấy của anh rút hết ra ngoài rồi lại đẩy thẳng vào trong, đẩy đến nỗi miệng huyệt tê dại, hoàn toàn đón nhận kích thước của anh, bị ép mở ra để mặc anh ra ra vào vào.

Trần Miên chảy nước mắt sinh lí, rồi bị anh hôn đi.

Trần Miên cảm giác như thể mình đang sắp tan chảy dưới người anh.

Khóa cảm như làn sóng cuốn qua phiến đá, cô lại càng không ngừng phát ra những âm tiết rên rỉ.

Âm thanh ấy vang vọng trong căn phòng, rồi lại lọt vào lỗ tai cô lần nữa.

Ban ngày là học sinh ngoan mặc quần áo chỉnh tề làm việc trong phòng giáo viên, nhưng đến đêm khuya thì lại liều mình dây dưa với người khác.

Thậm chí chiếc váy đồng phục học sinh vẫn còn được mặc trên người, ở ngay bên hông, bị cuộn lại thành một nhúm áp giữa eo và bụng của họ, cứ như đang nhắc nhở hai người một cách yếu ớt rằng hai người vẫn chưa bước vào thế giới của người trưởng thành, nhưng lại đã mở ra cánh cổng vườn địa đàng rồi.

Trần Miên cảm thấy mơ hồ, muốn cao trào, nhưng Thẩm Vực ở phía trên vẫn không chịu ra đòn cuối cùng cho cô, vẫn gãi không nhẹ không nặng không đúng chỗ ngứa, khi cô nhíu mày nhìn anh, anh chỉ cười nói với cô rằng: "Gọi tôi đi."

Bướng bỉnh một cách kỳ lạ.

Trần Miên không hiểu nổi sự cố chấp của anh.

Cô bị treo ở đó không thể lên xuống, đã nổi hết cả da gà lên rồi, phần thân dưới đã tê dại đến đỉnh điểm nhưng không thể nào phóng thích ra được.

Giọng nói nghẹn ngào không còn cách nào khác ngoài chiều theo ý anh: "Thẩm... Thẩm Vực..."

Thẩm Vực lại hôn lên ấn đường của cô: "Sai rồi cục cưng, không phải cái đó."

Vậy là cái gì?

Trần Miên cuống đến nỗi đỏ cả mắt, cô ưỡn thẳng eo muốn tự di chuyển, nhưng người ở phía trên cũng không cho cô làm như ý muốn, anh rút ra, chỉ để lại phần đầu để miệng huyệt của cô ngậm vào như đang ngậm phẩm thưởng kẹo mút.

Rõ ràng là anh cũng đang nhẫn nhịn đến khó chịu, trong mắt còn có tơ máu, nhưng vẫn cứ cố chấp, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Cậu biết mà."

Biết gì cơ?

Trần Miên cảm thấy như mình không biết gì hết, cô rơi vào trong một cái bẫy dục vọng, không có sức giãy dụa mà cũng không thể tìm thấy sự sung sướng.

Nhưng cô cũng không lay chuyển được Thẩm Vực, chỉ đành kêu to tên của anh từng tiếng một.

"Thẩm Vực, Thẩm Vực... Thẩm, Thẩm Vực..."

Âm thanh cuối cùng, Thẩm Vực bỗng nhiên tiến vào.

Giọng nói của cô biến đổi do sự sảng khoái khi bị tiến vào một cách đột ngột.

"...Thần Dụ."

Khi pháo hoa bắn thành từng chùm lên không trung, Trần Miên nghe thấy Thẩm Vực kề bên vành tai cô mà nói rằng: "Trần Miên, nhớ cho rõ, tôi là Thần Dụ của cậu."

Là lời chỉ dẫn mà thần thánh ban cho cô.

Là một sự tồn tại, sẽ đưa cô thoát ra khỏi bóng tối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com