Cây Trâm Ngọc (2): tránh xa ta ra một chút
Chu Tử Thư không biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi.
Mặc dù tâm trí luôn trong trạng thái hỗn loạn, không biết rõ điều gì đang xảy ra xung quanh nhưng thi thoảng hắn cũng có chút cảm giác. Hắn dường như được ai đó ôm trong lòng.
Hắn luôn cảm thấy bản thân mình biết người đang ôm hắn là ai, nhưng không hiểu tại sao lại không thể nhớ ra được
Sau khi được ôm chặt hồi lâu, dường như hắn được đặt xuống một hồ nước vô cùng mát mẻ, dễ chịu. Hắn cảm thấy như vậy dễ chịu hơn, lười biếng để mặc hai cánh tay đang ôm hắn muốn làm gì thì làm.
Bởi vì trong phần lớn thời gian, ý thức của chu Tử Thư bị rơi vào trạng thái mông lung, hơn nữa, cảm giác đau đớn từ vết thương trên cơ thể dội đến từng cơn, bình thường chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời chứ không hề thấy đau đớn, được ngâm mình trong hồ nước như thế này vừa hay lại hợp với ý hắn, cũng có thể coi như là thoải mái.
Nhưng vẫn có những khi đau đớn ập tới, hơn nữa còn rất khó chịu, tuy hắn khá giỏi trong việc chịu đau, nhưng lần này lại khác, hắn có chút không nhịn được, hắn đoán là lúc đau quá chắc cũng kêu đau. Mỗi khi cơn đau lên tới đỉnh điểm, luôn có một cánh tay dịu dàng đỡ hẳn dậy để hắn tựa vào, bón cho hắn từng thìa từng thìa thuốc gì đó. Thuốc này hơi đắng, tuy nhiên, nếu đem so với những loại thuốc mà hắn đã từng uống, thì cái này dễ uống hơn nhiều, hơn nữa, thuốc vừa vào tới cổ, cơn đau liền giảm đi, sau đó lại cảm nhận được vị thanh thanh, ngọt ngọt, mát mát của nó đọng lại ở đầu lưỡi, hắn cảm thấy đây hẳn là một thứ thuốc rất tốt.
Khi hắn bị sặc, liền có người khẽ vỗ lưng cho hắn, khi hắn trằn trọc liền có người nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, khi hắn gặp ác mộng nhíu mày, liền có người ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng xoa mi tâm cho hắn, xoa đến khi hắn hết nhíu mày mới thôi, thực sự rất dễ chịu, thoải mái. Vì vậy mà hắn thường xuyên nhíu mày, không có việc gì cũng nhíu mày, nhớ ra liền nhíu mày.
Khi tâm trí tỉnh táo hơn một chút, hắn liền cố gắng suy nghĩ xem người đang chăm sóc mình có thể là ai, cách chăm sóc này rất ân cần chu đáo, hắn cảm thấy mình rất có thể là quen biết người này. Nhưng mỗi lúc như vậy, tâm trí hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thời gian như dòng nước chảy trôi đi lặng lẽ. Tâm trí hắn luôn có phần bị xáo trộn.
Chu Tử Thư cảm thấy mình có một giấc mộng rất dài, trong mộng hắn thấy bản thân mình hồi nhỏ đang đứng trên sông té nước vào một đứa bé trắng trắng hồng hồng trông rất đáng yêu - Chân Diễn
Cảnh chuyển, hắn thấy bản thân mình lúc nhỏ đứng vỗ ngực đang nói với đứa trẻ đang khóc trước mặt mình:
- "Diễn nhi, đệ yên tâm, ta và sư phụ nhất định sẽ bảo vệ đệ và cha mẹ đệ bình an"
- "Huynh nói thật chứ?" - Đứa trẻ ngừng khóc nhìn hắn lúc nhỏ sụt sịt hỏi
- "Ta hứa với đệ" - "Hắn" dõng dạc nói - "Đợi ta và sư phụ trở lại sẽ đưa đệ và cha mẹ đệ đến Tứ Quý sơn trang, đến đó rồi, mọi người sẽ được an toàn"
- "Cảm ơn huynh, Tử Thư ca ca, huynh thật tốt"
Đứa trẻ ôm chầm lấy "hắn" mà nói, và "hắn" cũng vòng tay ôm chặt lấy đứa nhỏ trước mặt mà an ủi:
- "Diễn nhi, đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ đệ chu toàn"
Cảnh chuyển, trước mắt hắn là khung cảnh tan hoang, trên mặt đất là máu tươi đã khô từ lâu, hắn thấy mình chạy khắp nơi gọi to "Diễn nhi" trong vô vọng.
Cảnh lại chuyển, lần này xung quanh hắn chỉ có một màu đen tối mù
- "Tử Thư ca ca"
Hắn giật mình quay lại, một thân ảnh nhỏ bé hiện ra trước mắt hắn, tay ôm một con cún nhỏ
- "Diễn nhi" - Hắn kêu lên, cả người cứng đờ
- "Tử Thư ca ca, huynh đã hứa là sẽ bảo hộ ta, sẽ đưa ta và cha mẹ ta đến Tứ Quý sơn trang" - cậu bé nói
- "Ta xin lỗi, Diễn nhi, ta xin lỗi" - hắn nghẹn ngào nói, ngoài những lời xin lỗi vô nghĩa này ra, hắn chẳng biết nói gì khác. Hắn đưa tay ra, muốn ôm cậu vào lòng nhưng lại bị cậu tránh đi
- "Tử Thu ca ca, huynh thất hứa" - cậu chậm rãi nói
- "Đừng nói nữa, Diễn nhi..."
Chu Tử Thư ngã khuỵu xuống như thể những lời đứa trẻ nói là sự tuyên án tử hình đối với hắn. Hắn lết tới trên hai đầu gối, một lần nữa đưa tay ra muốn ôm lấy cậu bé, nhưng khi tay hắn vừa chạm tới tay cậu bé thì thân hình cậu liền biến mất khiến hắn bàng hoàng, hốt hoảng nhìn bốn phía gọi lớn "Diễn nhi" , "Diễn nhi đệ ở đâu?" nhưng đáp lại hắn chỉ là màn đêm vô tận. Hắn chật vật đứng lên, vừa chạy vừa gọi lớn trong sự sợ hãi và vô vọng y như ngày trước. Hắn cứ gọi mãi, gọi mãi,...
...
- "Diễn nhi"
Hắn bật dậy từ cơn ác mộng, trán tấm mồ hôi, cơn đau từ vết thương trên bả vai truyền đến khiến hắn thanh tỉnh được đôi chút. Tay khẽ chạm vào chuôi kiếm bên hông như một phản xạ tự nhiên
- "Ngươi tỉnh rồi?" - Một giọng nói rất trẻ trung, rất dịu dàng hỏi
Một nam nhân trẻ đang đứng ngay ngưỡng cửa. Một nam nhân giống như thuỷ tinh, làn da trắng nõn, gương mặt đẹp như chạm ngọc, đẹp đẽ không tì vết, mắt mày như hoạ, như thật như ảo, mái tóc đen mềm như tơ, một số được phát quan cài gọn lên, số còn lại thì rủ xuống y phục đỏ như máu, càng nổi bật thêm vẻ quỷ dị, diễm lệ trên người y.
- [ Thật đáng tiếc cho khuôn mặt tuyệt thế này, sao lại trao nhầm cho một nam nhân cơ chứ? ] - Chu Tử Thư khẽ ca thán trong lòng
- "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi" - Người đó thấy hắn mở mắt, trên gương mặt hiện ý cười, làm hắn không kìm được thất thần
Hắn vốn nghĩ nam nhân là kiểu đầu đội trời, chân đạp đất, sắc sảo, góc cạnh, đã là nam nhân thì phải có khí phách hào hùng, khí thế bừng bừng. Đến bây giờ, hắn mới không thể không thừa nhận, ngũ quan tuyệt đẹp này, dù ban cho nam nhân hay nữ nhân thì cũng là ân huệ của ông Trời, bởi vì người trước mắt hắn đây đã dung hoà một cách hoàn mỹ ngũ quan xinh đẹp với khí chất nam nhân. Lúc tĩnh thì động lòng người, lúc động thì khiến người khác si mê.
- "Ngươi là..." - Hắn cất giọng ngập ngừng hỏi
- " Ôn, Ôn Khách Hành, trang chủ của Tịnh Liên sơn trang"
- "Cái gì ?" - Vừa nghe đến bốn chữ "Tịnh Liên sơn trang" hắn liền ngồi bật dậy như lò xo, dụi dụi mắt. Không phải hắn chưa tỉnh dậy từ giấc mộng của mình đấy chứ? Nếu không sao lại nghe thấy người này tự nhận là trang chủ của Tịnh Liên sơn trang?
- "Ý ngươi là...ngươi là trang chủ của Tịnh Liên sơn trang?" - hắn phải xác nhận xem có phải thính giác của hắn có vấn đề rồi hay không
- "Đúng vậy" - người tự nhận mình là trang chủ rất kiên định gật đầu
- "Tịnh Liên sơn trang trên Tĩnh Thanh sơn? " - Chắc chỉ là tên giống nhau thôi, sao y có thể là trang chủ của Tịnh Liên sơn trang mà giang hồ đồn đại cơ chứ!
Đáng tiếc là đáp án hoàn toàn vượt ra ngoài dữ liệu của hắn
- "Đúng vậy, xem ra ta không cần phải giới thiệu nữa" - Ôn Khách Hành cười với hắn, nụ cười đó tuyệt đối có thể coi là khuynh quốc khuynh thành, khiến hắn có chút lâng lâng
Chẳng phải giang hồ đồn đại rằng y còn đáng sợ hơn cốc chủ của Quỷ Cốc sao? Dù có đánh chết hắn thì hắn cũng không tin năm nhân trước mặt trong trắng trẻo không tì vết, lại còn lịch sự, tao nhã này lại là ác ma😅
Mắt sáng long lanh, trong suốt, sâu không thấy đáy, môi hơi đỏ kiều diễm như cánh hồng, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
- " Sao ta lại ở đây?"
Hắn nhìn xung quanh bốn phía mới phát hiện mình ở một nơi rất lạ, căn phòng được xây bằng gạch ngọc, trang trí bằng vàng, sàn lót lông thú, bàn ghế toàn bộ được làm bằng gỗ đàn hương và được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
- "Là ta thấy người bị thương, âu cũng là duyên phận, nên ta thuận tay cứu thôi" - nói rồi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán hắn
Hắn vừa nhìn thấy một bàn tay còn trắng trẻo, mịn màng hơn cả tay nữ nhân thì vội vàng nghiêng mình né tránh, tay nắm chặt lấy bàn tay kia cảnh giác nói:
- "Ngươi làm gì vậy, tránh xa ta ra một chút"
"hắn" : Chu Tử Thư lúc nhỏ
Cậu: Chân Diễn - Ôn Khách Hành lúc nhỏ
Cảm ơn đã ghé đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com