Chương 98
Tối đó hai người ở lại Vương phủ, bên ngoài đại tuyết không ngừng rơi, trong nội điện của tẩm điện lại ấm áp như xuân, hai người một đêm vô mộng.
Hôm sau, đến giờ Thìn hai người mới tỉnh, bởi vì tối hôm qua ngủ rất trễ, hiện giờ Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, Vương Nhất Bác ngồi dậy liền nhét lại góc chăn cho Tiêu Chiến: "Buồn ngủ thì lại ngủ thêm một lát."
Tiêu Chiến lắc đầu nhu nhu ấn đường, Vương Nhất Bác nhìn hắn một bộ không ngủ đủ, bật cười: "Đồ ăn sáng còn chưa đưa đến, ngươi lại nằm một lát đi."
Vương Nhất Bác xốc chăn, xuống giường đi ra gian ngoài để nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặc thay y phục, Tiêu Chiến nghiêng người tựa vào đầu giường, trên giá nhỏ ở đầu giường có một chậu thủy tiên, trong phòng ấm áp, hoa nở rất đẹp, đặt trong bồn bằng lưu ly cùng vài mảnh ngọc nát đủ màu, trông càng xinh đẹp, Tiêu Chiến gảy đóa thủy tiên vài cái cũng xuống giường. Tiêu Chiến không quen có người hầu hạ, tự mình rửa mặt thay y phục, vừa vuốt lại quần áo, điểm tâm đã được đưa đến, hai người cùng dùng bữa.
"Điện hạ... thần nghe Nguyên công công nói ngày đăng cơ của điện hạ đã chọn xong rồi." Tiêu Chiến gắp cho Vương Nhất Bác một cái sủi cảo tôm, "Là ngày nào?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Quên nói cho ngươi, là mười lăm tháng giêng."
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ nói: "Không phải nên làm trước khi đưa tang hoàng đế sao? Sao lại trễ như vậy?"
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Trước đó không có ngày lành, đúng rồi, con ngươi cũng nhanh được trăm ngày đi? Đã chọn tên chưa?"
"Tháng sau là trăm ngày." Tiêu Chiến cười khổ, "Tên bây giờ còn chưa chọn xong, đại ca đã sớm chọn xong tên lão Đại, Tiêu Cảnh, nguyên bản thần muốn đặt là Tiêu Du, lại bị người trong nhà chê cười một trận, bọn họ hỏi vì sao thần không tìm tên nào oai phong một chút, thần cân nhắc nhiều ngày, vẫn chưa nghĩ ra là tên gì mới tốt."
Vương Nhất Bác nghe không khỏi bật cười: "Thôi, ta thay ngươi nghĩ nghĩ đi... Một lứa này của hắn là đời Ngọc tử đúng không? Là chữ ngọc lấy từ vương...."
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ nói: "Tiêu Dao đi, lấy đầu mộc từ chữ Đào của ta, đổi thành 'Dao' trong quỳnh dao (là mỹ ngọc, ngọc đẹp), cũng gọi là mỹ ngọc, ý nghĩa tốt, kêu cũng thuận miệng."
Tiêu Chiến lặp lại hai lần: "Quả nhiên rất tốt, chỉ là... tên này đặt cho nam hài có phải có chút nữ khí hay không?"
"Này có cái gì, đều phải học theo hai huynh đệ các ngươi, trong tên các sát khí mới tốt sao?" Vương Nhất Bác nhàn nhạt cười, "Đứa nhỏ này trời sinh mệnh phú quý, về sau tất nhiên là cẩm y ngọc thực tiền đồ vô lượng, tên này rất xứng với hắn."
Tiêu Chiến cười cười gật đầu: "Đa tạ điện hạ ban thưởng tên, Tiêu Dao.... Rất tốt, hôm nay lúc tiến cung thần liền nói cho đại ca, người trong nhà đã sớm chờ đặt tên đâu."
Sau khi hai người dùng bữa liền hồi cung, Nguyên Mộ Hàn đã sớm ở trong Thừa Càn cung chờ, thấy Vương Nhất Bác trở lại vội vàng giúp Vương Nhất Bác thay tang phục, Tiêu Chiến tự động đi theo các triều thần quỳ cùng một chỗ, Vương Nhất Bác sau khi đi chính điện dâng hương thì đi hóa vàng, Nguyên Mộ Hàn đến gần, khom người thấp giọng: "Điện hạ... thôn trang đã xử lý sạch sẽ, hiện hạ an tâm."
Vương Nhất Bác hờ hững gật đầu, thấp giọng: "Đem tất cả những người biết chuyện này đều đuổi đi xa xa, cho bọn họ một ít bạc, chờ vài năm sau hãy đưa người trở về."
Nguyên Mộ Hàn cúi đầu đáp ứng, Vương Nhất Bác lại nói: "Tháng sau là trăm ngày của nhi tử Tiêu Chiến Trường Bình hầu, sớm chuẩn bị một phần lễ vật, đến lúc đó đưa qua."
Nguyên Mộ Hàn gật đầu, lại nhịn không được hỏi: "Điện hạ... lão nô có một chuyện không rõ, điện hạ có thể giải thích cho lão nô không?"
"Nói."
Nguyên Mộ Hàn thấp giọng: "Chuyện của Tiêu đại nhân, rõ ràng bệ hạ đã có quyết định, làm sao lại phiền toái cho Tiêu đại nhân lưu lại hậu đại? Trước kia thần cho rằng điện hạ làm như thế là sợ thế nhân chê trách Tiêu đại nhân, sợ Tiêu đại nhân tuyệt hậu, nhưng nếu điện hạ muốn... kia về sau hậu nhân của điện hạ không phải là hậu nhân của Tiêu đại nhân sao? Vì sao lại tốn công cất nhắc đứa bé kia?"
Vương Nhất Bác cười nhàn nhạt: "Ta từ nhỏ bởi vì hai chữ hoàng quyền mà chịu khổ, cho nên an bài đời sau muốn cẩn thận một ít, mọi chuyện chỉ cần dính dáng đến quyền lợi, tiền tài đều là vĩnh viễn nói không rõ, một ngày Tiêu Chiến còn ở bên cạnh ta, tiểu nhân sẽ còn một ngày ở bên làm hại, giống như Tiêu gia.... Bọn họ có thể vẫn luôn cung kính với hắn như vậy thì được, nhưng vạn nhất có một người đột nhiên khó chịu hắn thì sao?"
Mặc dù Nguyên Mộ Hàn biết xưa nay Vương Nhất Bác luôn là người nghĩ nhiều, nhưng cũng không nghĩ đến hắn lại nghĩ đến tận đây, bật cười: "Điện hạ thật sự quá lo lắng, hiện giờ Tiêu gia đều nghe theo lời Tiêu Lãng, Tiêu Lãng cũng rất thân thiết với Tiêu đại nhân, làm sao sẽ xảy ra loại chuyện này đâu?"
"Ta không nói hiện tại, ta đang nói đến tương lai về sau." Vương Nhất Bác lại lấy một xấp tiền giấy thả vào chậu than, thản nhiên nói, "Chờ đến khi Tiêu Cảnh Tiêu Dao bọn họ lớn lên thì sao? Có thể đột nhiên có người cho rằng... Tiêu Chiến làm bẩn gia môn hay không? Ha hả.... Trừ bản thân ra, trăm triệu không thể trông cậy vào người khác, về sau Tiêu gia xuất hiện hạng người gì, ta cũng không cách nào biết được.... Giống như hoàng đế kia, lúc trước dựa vào Vi gia, Lăng gia trợ giúp mới có thể đăng cơ, chờ đến khi ngồi vững vàng trên long ỷ lại cảm thấy dựa vào nhà ngoại đăng cơ rất không vẻ vang, trái lại liên tiếp chèn ép, loại việc này ta đã thấy nhiều."
"Ta không thể để cho Tiêu gia dựa vào Tiêu Chiến mà lên, sau đó lại lấy oán trả ơn tổn thương hắn, biện pháp tốt nhất chính là để cho Tiêu Chiến lưu lại một hậu nhân ở Tiêu gia." Vương Nhất Bác chậm rãi giải thích, "Đó cũng là vì sao ta lại vì Tiêu Dao còn trong tã lót tìm một tước vị. Đời tiếp theo của Tiêu gia, Tiêu Dao là tôn quý nhất, như vậy Tiêu Chiến sẽ vĩnh viễn có tiếng nói ở Tiêu gia, cho dù sau khi Tiêu Chiến trăm tuổi, Tiêu gia vẫn sẽ tiếp tục tôn kính hắn, lại nói tiếp... ta còn ngại chỉ có một mình Tiêu Dao còn là quá ít thôi."
Nguyên Mộ Hàn hiểu được, thở dài gật đầu: "Điện hạ thật sự đem mọi việc có thể đều nghĩ thay Tiêu đại nhân, như thế, mặc kệ Tiêu đại nhân ở trong cung hoặc ở Tiêu phủ, địa vị đều cực kỳ vững chắc, sẽ không còn có ai dám khi nhục hắn."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Người của ta, ai có thể khi nhục?"
....
"Tiêu đại nhân...." Tiểu thái giám ở ngoài điện nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở, Tiêu Chiến đã đứng rất lâu ở ngoài điện, không đi vào cũng không sao người vào thông báo, đây là muốn làm gì? Tiểu thái giám thấp giọng hỏi, "Tiêu đại nhân có muốn nô tài đi vào báo một tiếng hay không?"
Tiêu Chiến hồi thần, lắc đầu: "Không, không cần...."
Nhĩ lực của tiểu thái giám không bằng Tiêu Chiến, không nghe được đối thoại của Vương Nhất Bác cùng Nguyên Mộ Hàn trong điện, nhưng Tiêu Chiến lại nghe hết, một chữ không lọt, trong lúc nhất thời, tâm tình Tiêu Chiến ngũ vị tạp trần, Vương Nhất Bác đã bí mật vì mình có thể đứng bên cạnh hắn mà chuẩn bị tất cả đến mức này sao?
Vương Nhất Bác ở bên trong nghe được động tĩnh, Nguyên Mộ Hàn cao giọng hỏi: "Ai ở ngoài?"
Tiểu thái giám vội nói: "Tiêu Quốc công cầu kiến..."
Tiêu Chiến không thể lui ra chỉ phải đi vào, Vương Nhất Bác thấy hốc mắt Tiêu Chiến ửng đỏ, nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Không, vừa rồi... ở bên ngoài đang hóa vàng, tàn tro bay vào trong mắt."
Phượng mâu khẽ nhướng, Vương Nhất Bác quay đầu thấp giọng: "Cô khó chịu, trước trở về Bích Đào uyển nghỉ ngơi một khắc, có việc liền đi Bích Đào uyển thông tri."
Nguyên Mộ Hàn cùng các cung nhân cúi đầu, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến trở về Bích Đào uyển.
Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến vào phòng trong, kéo hắn ngồi xuống giường, nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ ít quá sao?"
Tiêu Chiến vội lắc đầu: "Làm sao có thể yếu ớt như vậy? Thần cũng không mệt."
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Ngươi biết ta không thích ngươi có việc gạt ta, sắc mặt ngươi không đúng, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tiêu Chiến sợ nhất là Vương Nhất Bác lạnh mặt nói chuyện với mình, sợ Vương Nhất Bác nổi giận, chỉ phải buông mi mắt kể lại chuyện vừa rồi, kể xong giọng đã khàn khàn: "Mọi chuyện điện hạ đều vì thần mà suy xét, thần chỉ là hận mình đầu óc ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ngây ngốc chờ đợi điện hạ vì mình tính toán, lại không thể giúp điện hạ phân ưu, thần vô dụng...."
Vương Nhất Bác bật cười: "Ta còn cho là chuyện gì đâu, ngươi còn rất biết hù dọa ta...." Vương Nhất Bác thầm than may mắn, may mà vừa rồi Nguyên Mộ Hàn cũng không nói lộ ra chuyện mình muốn lập Tiêu Chiến làm Hậu, nếu không còn không đem đồ ngốc này dọa cho sợ chết khiếp?
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, nhẹ giọng cười: "Ta không lo lắng cho ngươi thì lo lắng cho ai? Lại nói, ai nói ngươi vô dụng? Không có ngươi thì Liêu Lương là do ai đánh hạ?"
"Thần chỉ biết cậy mạnh." Tiêu Chiến vừa cảm kích lại áy náy, thấp giọng, "Điện hạ làm đại sự thần đều không hiểu, không giúp được gì, còn muốn làm cho điện hạ vì thần mà phân tâm."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Là ta thích thay ngươi lo lắng.... Thôi, chuyện không có gì, không lẽ lại đang mượn cớ theo ta làm nũng sao?"
"Không có!" Tiêu Chiến đỏ mặt, chỉ cảm thấy mình càng phản ứng như vậy càng giống với hai chữ 'làm nũng', liền cúi đầu ngậm miệng, Vương Nhất Bác cười cười: "Được rồi, ngươi nghĩ cái gì ta đều biết, chuyện này không tính là gì."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu cố ý hôn hôn vành tai Tiêu Chiến: "Chờ xem, về sau ta sẽ đối với ngươi càng tốt...."
Vương Nhất Bác vuốt ve vành tai đỏ ửng của Tiêu Chiến, cười: "Được rồi, dù sao cũng trở về, nghỉ một lát đi."
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vừa thỏa mãn lại đau lòng, nhìn mặt nghiêng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không khỏi nghi ngờ, một người lãnh tâm lãnh tình, đạm bạc như mình, làm sao lại thích một người đến như thế?
Nếu nói lúc bắt đầu là vì báo đáp ân tình kiếp trước, hoặc là mê luyến cảm giác được người một lòng yêu thương, cũng có thể là yêu thích khuôn mặt này, thời gian đã qua lâu như vậy, sớm nên cảm thấy chán đi, vì sao lại trở thành càng ngày càng ngừng không được, càng ngày càng thêm yêu thương hắn?
Vương Nhất Bác nhẹ vuốt lưng Tiêu Chiến, lại nghĩ đến kiếp trước, Tiêu Chiến chưa hề trông chờ vào hồi báo, một lòng thương hắn suốt mười năm, hóa ra, thật sự yêu thương một người, là thật có thể vì thế mà bảo vệ hết thảy của hắn, thời gian qua đi, chỉ biết lún càng lúc càng sâu.
Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của mình chưa thoát được, Tiêu Chiến một mình khổ sở, Vương Nhất Bác lại chỉ cảm thấy buồn cười, nhịn không được trêu: "Nếu ngươi thật sự cảm thấy ta rất tốt với ngươi.... Buổi tối trở về sớm một chút, lại tận tình 'báo đáp' ta là được."
Tiêu Chiến đỏ mặt, do dự một khắc mới ấp úng: "Được."
Vương Nhất Bác cười ra tiếng: "Hôm nay rốt cuộc làm sao? Sao lại đáp ứng rồi?" Vương Nhất Bác chống nửa người trên, buông mắt nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng: "Cho dù muốn làm gì ngươi cũng được? Đều nghe lời ta?"
Nguyên bản Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến sẽ không đáp, không nghĩ đến Tiêu Chiến lại ngượng ngùng khẽ gật đầu. Trong lòng Vương Nhất Bác ấm áp, cúi đầu hôn môi Tiêu Chiến, nhịn không được oán trách ra tiếng: "Làm sao trời còn sáng như vậy nha?"
Buổi trưa Vương Nhất Bác còn muốn đi đến trước linh cữu hóa vàng, nếu không thì đã trực tiếp lột sạch Tiêu Chiến ăn đến xương cốt cũng không chừa, Vương Nhất Bác không nhẹ không nặng sờ mó Tiêu Chiến một hồi, cười khẽ: "Chờ đến buổi tối...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com