Chap 10+ 11
Đủ loại giáo trình quản lí được phát trên máy chiếu.
Khoa Quản trị, khóa 0604, trời hôm nay đột nhiên trở lạnh. Sáng nay, MinGyu không gọi điện hỏi thăm MingHao, MingHao cũng chẳng buồn gọi lại.
Wen JunHui rất khó ở, 7 giờ đã lục đục ra căng tin ăn sáng rồi, bỏ lại MinGyu đau đầu nghĩ ngợi đến tận 4 giờ sáng. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là nhớ lại những gì đã có. Thường là ngày thứ Sáu những nữ nhân sẽ buồn bã ra mặt đòi MinGyu làm đủ thứ, nhưng cậu chưa bao giờ thấy bận tâm. Lần này là MingHao một câu không nói, người không thấy, là nam nhân với nhau, yêu nhau cũng sẽ khác phải không?
Kim MinGyu rút điện thoại từ túi quần ra, lướt qua màn hình cài sẵn với nắng, cậu ta và MyungHo. Đẹp đến nao lòng, đau thương đến nao lòng. Lướt qua những tấm hình chụp riêng, chụp chung, tấm hình có bàn tay cậu ta nắm cổ tay mình kéo đi mà xung quanh là khung cảnh khu vui chơi lập lòe ánh sáng, vô tình chụp được nhưng nhìn cũng thật hạnh phúc.
MingGyu cụp mi mắt mệt mỏi. Hết ca sẽ đến hành lang quen thuộc đã hẹn hàng ngày. Trong hàng loạt hình ảnh trôi dài trong tâm trí MinGyu có hình ảnh sườn mặt cười tươi của MingHao nói như để lời lan đến mây nhạt, lưu chặt vào từng mảng sơn tróc ra.
"Nga, chắc chắn đến khi kết thúc hôm nào cũng sẽ cùng cậu ra đây! Hahaha!!"
"Hửm? Nếu không đến được á? Phải báo chứ."
—
Phần này, MingHao bước vào Trung tâm Trẻ mồ côi Carat để bắt đầu tập huấn. Có chút bận tâm về lời nói với MinGyu nhưng rồi lại đặt tất cả chú ý về đứa nhóc phấn khởi chạy ra.
GyuGyu và MyungHo?
_ Anh MingHao!! – MyungHo mở thật to cái miệng nhỏ của nó, gọi.
Phía sau là GyuGyu gật đầu chào một cái nhưng là bị MyungHo kéo đi. MingHao thấy có chua xót trong lòng, vội vã cúi thấp xuống hỏi:
_ Sao.. hai đứa ở đây?
_ Em là vốn ở đây, hôm đó trốn ra chơi xong về bị mama tổng quản mắng!~
_ MyungHo.....
_ Bọn em mồ côi. – GyuGyu lên tiếng, lắc lắc đầu cười nhẹ – Không ai nhận nuôi.
_ Sao lại không ai nhận?!! Mama bảo là chưa ai nhận, là chưa nha!! GyuGyu cậu nói sai rồi!! – MyungHo lập tức quay ra GyuGyu phản bác.
_ Ừm.. Lần này là tớ sai. – GyuGyu nhẹ nhàng sửa lại
MingHao không thể mở miệng, cụp mắt tránh đau thương trào ra, lẳng lặng ôm hai đứa trẻ vào lòng.
Có tiếng tập hợp, MingHao thả hai đứa trẻ ra, MyungHo mắt tròn trong veo thắc mắc rồi lại cười rộ lên vẫy vẫy tay với MingHao. GyuGyu biết trong ánh mắt MingHao là ý nghĩ gì, lặng nhìn vào trong đồng tử nâu đen. Trước khi đi, MingHao ngoái lại, tay nắm chặt, ánh nhìn là cả một bầu trời xúc cảm.
—-
Kim MinGyu có chút mệt mỏi chống tay làm lực, đi ra khỏi phòng học.
Hành lang tầng thượng khu nhà cũ.
Xắn tay áo sơmi lên, cậu nghĩ miên man. Hôm nay không có gọi điện hay nhắn tin, cũng không có bóng dáng người ngốc nghếch đứng chờ, trong lòng có chút hụt hẫng, mà, cũng kệ thôi, có lẽ chút nữa cậu ta sẽ đến.
Gió hiu hiu thổi, tóc mái lại rẽ làm đôi, phất phơ bay ngang. Có vài nữ sinh má hồng môi đỏ phát hiện ra cậu, vẫy chào. Nhìn xuống nhưng con người với bộ váy đồng phục cắt bớt, môi đỏ chót những son phấn, mái tóc xoã bay bay và đôi mắt vốn không chân thật do đeo áp tròng, Kim MinGyu chẳng nói chẳng rằng, coi như không nhìn thấy họ. Nữ sinh cũng không chịu chấp nhận là đã bị MinGyu lờ đi, xì xầm vài câu đại loại như "có lẽ cậu ấy không thấy" rồi giải tán.
Đàn bà. Họ chết vì những công tử đẹp mã.
Rút điện thoại từ túi quần ra, đã 10 phút, MingHao chưa tới, nhìn vào màn hình khoá, lại nhìn sang hộp sữa đã hết lạnh, thấy trống vắng.
Chờ đợi mãi cũng thấy mệt mỏi, Kim MinGyu quay gót định về lớp nhưng mũi giày đụng phải vật nhỏ mềm mềm. Một con mèo xám, đang đói thì phải. Nhưng sao nó vào đây được?
MinGyu vừa đưa tay xuống, mèo nhỏ không phản ứng mà chỉ đến gần ngửi rồi liếm, hình như là rất đói. Thấy vậy liền đổ hồng trà ra nắp, đặt xuống. Mèo nhỏ rời khỏi ngón tay cậu, quay sang ngửi nắp hồng trà rồi ngoe nguẩy đuôi, meo meo không thích. MinGyu liền đổ một ít sữa hộp ra nắp. Mèo con lại ngửi rồi vui thích liếm láp thật sạch. MinGyu bật cười.
_ Này, Xu MingHao cũng rất thích loại sữa này đấy.
Mèo con dường như khi được ăn thì không còn để ý gì khác, chúi đầu vào liếm cho bằng hết sữa. Lại giống MingHao nữa rồi.
Kim MinGyu thấy mèo con liếm hết sữa liền sà xuống định ôm vào lòng, nhưng mèo con thấy vậy liền giật mình phản ứng, chạy xa ba mét. MinGyu dở khóc dở cười.
_ Không sao không sao, mày không thích thì thôi vậy.
Mèo xám nhỏ ngước mắt nhìn cậu, ngốc nghếch làm sao, cậu cũng chăm chú nhìn lại nó. Cậu bật cười. Mèo con thật giống Xu MingHao, thấy nụ cười của Kim MinGyu liền vô tội vạ nghe theo, ngây ngốc tới gần. Kim MinGyu vui vẻ bế mèo nhỏ lên, vuốt vuốt bộ lông xám mềm. Mềm mềm ngoan ngoan, mèo nhỏ, mày là bản sao của MingHao hả?
———-
MingHao đã kết thúc chuyến thực tập, nhớ ra giờ này sáng nào cũng hẹn Kim MinGyu liền chột dạ, không biết cậu có chờ không. Khi nói với Jeon WonWoo rằng mình có bận, hắn còn vui vẻ hơn ngàn lần, vẫy mấy cái rồi chạy biến như thoát nợ. Tên này, nhờ hắn làm bảng số liệu hộ, ai giết hắn đâu?? Thủng thoẳng đi lên từng bậc thang bám bụi, tim lại hồi hộp đập có chút nhanh khi thấy một hàng dấu chân cũng in lại theo lối đi lên. Cầu thang này vốn chẳng ai lên xuống đã lâu, vì phải vượt qua một chồng bàn ghế ngổn ngang lộn xộn ai cũng rất lười.
Thường ngày Kim MinGyu hay một phát nhảy sang rồi nhấc cậu ta như nhấc con gà trót lọt qua đống bàn ghế. Lúc như vậy cậu ta thường hừ một cái, ông nội người, đồ có cơ bắp. Kim MinGyu cũng chỉ cười cười.
Lần này, MingHao vì không có ai nhấc lên nên khổ sở nhấc nhấc chân đo xem có trèo qua đường, khổ một nỗi người có cao nhưng không có khỏe, chắc chắn làc nhảy bằng niềm tin. May mắn thế nào khi cúi xuống lại thấy có khe hở khá to, Xu MingHao hoan hoan hỉ hỉ cúi xuống lập tức quyết định chui qua.
Đằng kia MinGyu đang thoải mái vuốt ve mèo con thì nghe động, tuy vậy không để ý nhiều. Vậy mà mèo con nhạy cảm lập tức nhảy ra khỏi vòng tay ấm áp, chạy về phía cầu thang.
_ Này?!
MinGyu khẩn trương rảo bước theo, gọi bao nhiêu tên cố để mèo con nghe thấy mà dừng lại.
_ Tiểu Hắc, không không, Tiểu.. Này, mèo nhỏ, mèo..
Mèo con cứng đầu một mực nhanh nhẹn đi trước đến chỗ quẹo, bần cùng MinGyubuột miệng.
_ HaoHao!!!
Mèo con như khựng lại, ngay lúc đó, có tiếng va đập một vật cứng vào gỗ, tiếp đó là tiếng óán trách quen thuộc.
_ H-hả? – "Cốp!" – Đau a..
Có người!! Ai vậy? Đúng rồi, đến rồi..
_ MingHao?
_ Giúp tôi..
MingHao đã huy hoàng kẹt luôn trong đống bàn ghế, nản không thèm động. MinGyu có chút vui mừng. Là thật đấy..
=======
Khóa học buổi chiều trôi qua.
MinGyu không thấy bóng dáng quen thuộc lảng vảng ngoài cửa lớp, chắc chắn là không tốt đẹp gì. Chạy vội lên lớp của người kia, biết ngay mà.
Việc gì mà khi thấy cậu phải lập tức trốn chạy như vậy chứ??
Đi theo dọc cả hành lang dồn dập bước chân phía trước, đợi đến khi vắng người mới có thể thoải mái chạm vào nhau. Có thấy mệt mỏi không? Có thấy khổ sở không? Có thấy khó chịu không? Đừng chối. Nhưng đơn giản là, chỉ cần có người kia, sẻ lập tức mỉm cười, không phải sao? Chúng ta tạo ra sự mầu nhiệm.
Điều kỳ diệu nhất trên thế giới này là cậu thích tôi. Và thực tình cờ, tôi cũng thích cậu.
Chạy lại bắt lấy cổ tay người phía trước, hai đôi chân trực tiếp dừng lại, thời gian cũng ngừng. Người phía trước vẫn nhất mực cứng đầu không quay lại. Nhưng quay lại cũng đâu cần thiết, chẳng phải người không e ngại giữ lấy mình chỉ có một thôi sao.
Gió lại gờn gợn trong không trung, tóc mái đã dài quá lông mày bay nhẹ, lời người cũng như lời gió.
_ Bỏ ra được không? – Bàn tay bị nắm siết lại – Tôi muốn tập quên đi từ hôm nay.
Đồng tử màu hổ phách rực lên dưới nắng khẽ lay động. Người phía trước đột ngột bị kéo ra sau, lưng va đập vào lồng ngực của người kia, sau lớp vải áo sơmi mỏng còn cảm nhận được cúc áo gồ ghề sau lưng. Nhịp tim cứ thế đập nhanh hơn, không khí dường như cũng khó để hít thở hơn. Vừa thống khổ vừa có chút vui mừng, thế giới vẫn quay đều theo vòng thời gian, từng giây cứ tích tắc, đôi khi chỉ cần mở mắt là sẽ đến ngày mai. Nhưng bây giờ thì còn ai quan tâm nữa chứ. Tay trái vòng qua eo người đằng trước, tay phải tuột xuống lòng bàn tay, ngón đan ngón, ấm. Giọng phả bên tai cũng ấm như thế.
_ Tôi quên không được..
Chỉ như vậy thôi, dù có là một trò đùa hay sự nghiêm túc, dù có là bảy ngày hay tám ngày. Dù có là học sinh sinh viên hay đã đi làm. Dù có là song tính hay dị tính. Họ đều yêu. Có điều gì to tát ở đây chứ? Chỉ là dần dần mang tình cảm đặc biệt với người kia, thứ tình cảm trần tục không quá thiêng liêng nhưng không hề thấp hèn. Chỉ là mỗi ngày gần nhau một chút, mỗi ngày quan tâm nhau một chút. Chỉ là trong phút yếu đuối nhất thời. Chỉ là, hôn..
Hai bờ môi tách khỏi nhau, giọng nói có phần nhẹ hơn vang lên.
_ Cậu có thể rời bỏ tôi như bao người khác không?
Vuốt nhẹ mái tóc rũ xuống mi mắt người kia.
_ Tôi quên anh không được..
Tôi với cậu đều là con người cả. Tôi với cậu đều là nam nhân. Tôi với cậu đều yêu nhau. Tôi không phải người bạn gái yếu đuối dễ thương của cậu, cậu không phải tên bạn trai vạm vỡ cường đại. Chỉ là cậu sẽ nâng đỡ cho tôi nhiều hơn, vậy thôi.
========
Đêm nay thật khó để nhắm mắt.
Phòng ký túc xá 805, ban công, có bóng dáng đang gọi điện thoại. Giọng nói trầm vô cực như trời đêm.
_ Ừ, SooYeon. Anh cũng yêu em.
Chỉnh trang lại quai áo, vén chăn chui ra khỏi hơi ấm của Jeon WonWoo, MingHao một lần nữa nhanh chóng vệ sinh cá nhân, úp mì. WonWoo dần cũng quen với lối dậy sớm này của Xu MingHao, con người cậu ta từ bao giờ âu lo như vậy.
Bỏ qua phòng tắm, Jeon WonWoo tới gần chỗ Xu MingHao, đặt tay phải lên vai trái cậu ta, giọng trầm ổn.
_ Thực sự kết thúc hả?
Xu MingHao nhíu mày rất nhanh lại giãn ra, cố tỏ ra bình thản quay sang nhìn Jeon WonWoo.
_ Có thể nào không kết thúc??
Jeon WonWoo nhếch mép, hít một hơi sâu rồi uể oải đi vào phòng tắm. Xu MingHao cậu trưng ra vẻ mặt miễn cưỡng đó làm gì?
_ Xu MingHao. Diễn xuất của cậu, không đạt.
Lúc sau bước ra đã là Xu MingHaongồi trước hai bát mỳ khói bay nghi ngút, nhưng không khí lần này lại có phần nặng nề hơn. Xu MingHao vẫn như vậy, xử lí nhanh gọn rồi xếp cả chồng bát đũa của Jeon WonWoo vào chậu rửa.
____________
Nắng hôm nay rất tươi. Màu vàng dịu pha chanh chiếu lên lá mơn mởn, chiếu lên bức tường trắng sữa thành một loại màu tinh khiết khó có thể miêu tả cho được. Jeon WonWoo cùng Xu MingHao bước trên cùng một đoạn đường đã từng là nơi hai kẻ si ngốc này cười đùa loạn. Nhưng bây giờ không phải hai kẻ si ngốc. Là hai thiếu niên lãnh đạm sải bước.
Cũng thật may chẳng ai để ý tới nhiều. Nhưng vẫn còn Kim MinGyu.
_ Xu học trưởng, Jeon học trưởng, hai người có chuyện gì sao?
_ Lee Chan! Không sao, tại hôm nay tôi hơi buồn ngủ. – Xu MingHao lấp liếm.
Jeon WonWoo cũng không cần để tâm.
_ Trời hôm nay thật đẹp, sao lại có kẻ không biết nhìn trời mà lại đi soi đất? – Lee Chan vác cả khuôn mặt muốn bao nhiêu bỉ bựa liền có bấy nhiêu của mình tới gần Kim MinGyu – MinGyu, rốt cuộc anh đang tâm tư ai nào?
_ Tại sao lại là 'ai' mà không phải 'cô gái'?
_ Haha – Lee Chan bày ra bộ dạng nguy hiểm, ngước lên trời thở dài mấy tiếng rồi liếc Kim MinGyu – Vì 'ai' cũng đang tương tư 'ai đó' nga~
_ Không cầu cậu để tâm. – Kim MinGyu rã rời phẩy tay mấy cái.
_ Học trưởng, chẳng phải hôm nay là ngày thứ bảy sao?
Kim MinGyu có biến trong lòng, dừng chân lại. Lee Chan cũng dừng theo, nhưng đứng trước Kim MinGyu một khoảng, tay vẫn chống sau gáy bày ra bộ dáng đỡ đầu như đang nằm trên cỏ. Kim MinGyu không nhìn thấy mặt cậu ta, từ từ ngẩng đầu lên, để lộ con người hổ phách nâu đỏ dưới nắng, thoạt nhìn vô cùng sắc sảo.
_ Chuyện gì? – Ngữ khí lạnh băng. Thử hỏi nam thần mọi khi đã đi đâu, là vì một nam tử mà biến chất mà sầu não, Kim MinGyu thực muốn cười nhạo bản thân.
_ Ai sẽ chấm dứt trước? Ai nghĩ đây là trò đùa? – Lee Chan thả vài từ rồi trực tiếp bỏ lại Kim MinGyu đứng trân trối nhìn lên những tán cây xanh.
Ai chấm dứt trước? Ai cứ cố nghĩ đây là trò đùa? Ai thêm sầu não thêm toan tính? Là ai?
Xu MingHao.
_____________
Không chịu hiểu. Biết rõ cậu thực lòng với cậu ta mà không chịu hiểu, không dám hiểu, không muốn hiểu.
Kim MinGyu còn không nghe giảng. Có vài cái định lý chán ngắt ôn đã 4 buổi việc gì phải nghe nữa. Nhìn những tia nắng ấm áp vui vẻ chiếu tới mắt làm cậu chói quá tỉnh giấc kia.. Ngươi dám vui vẻ như vậy sao? Đáng ghét.
Nghĩ xem, khi cậu lần đầu chủ động tới tìm Xu MingHao , chẳng phải cậu ta cũng lười nhác nằm như vậy. Nắng từ khung cửa kính cổ điển nhiều màu hình vòm cao hơn cả người chiếu lên xoáy tóc đỉnh đầu, cọng tóc tơ trắng muốt giữa những vàng, đen, bụi nhỏ trong không khí phút chốc bị nắng chiếu mà như bụi thần, khi thiếu niên này thức dậy, hoa sẽ nở, cây sẽ leo, vạn vật sẽ tỉnh giấc. Nhưng khi thiếu niên ngước lên, chạm giữa đồng tử hổ phách và đồng tử nâu sáng một tia rung động. Thiếu niên tử thức dậy nhưng hoa dại ven bồn không nở rộ. Là hoa trong tâm cậu nở.
Từ đấy, hoa dại trắng cứ len lén lớn lên. Ôm cậu một chút, hôn cậu một chút, chăm sóc cậu, nắm tay cậu, ôn nhu với cậu, vì sao, Kim MinGyubất giác yêu Xu MingHao, là bất giác thôi, đâu phải tự chủ định như vậy. Mầm hoa ấy nở một màu đỏ đằm thắm, hiện tại sao cảm giác như đỏ máu?
Bất giác yêu em, nhận ra hoa trong tim mình nở.
Bất giác rời xa em, hoa vẫn rộ chứ không tàn.
Bất giác tới gần em, gửi cho em một mầm hoa sắp nở.
Bây giờ Kim MinGyu bị thôi thúc, nhổ bông hoa chết tiệt đó ra. Nhưng Xu MingHao, rễ này đã cắm sâu vào tim tôi, chạm tới cũng bỏng rát, sao có thể nhổ ra?
Có câu hỏi,
Xu MingHao, hoa của cậu đã nở chưa?
.. Đã nở như tôi chưa?
Hoa của tôi toả ra hương thơm, thấy đắng nghét.
______________
Kim MinGyu theo ngày thường đưa tay vào túi quần cho đỡ lạnh tay, sờ phải một phần giấy gấp. Là giấy xem phim hồi sáng Xu MingHao đưa. Cậu vẫn nhớ khuôn mặt Xu MingHao bị nắng choán một nửa như hư huyền, nhưng dưới dương quanh chói loà, mọi thứ thật rõ. Thật rõ nụ cười dịu của cậu ta, thật rõ đồng từ nâu sáng có phần né tránh ánh mắt của mình. Thật rõ đôi lông mày cau lại khổ sở sau tóc mái, rõ cả lời nói run run. Ánh mặt trời ấm áp như vậy, sao ngữ khí theo nắng chảy vào tai thật lạnh, thật xa.
_ Kim MinGyu, vé xem phim đôi, sau này nhớ đi với bạn gái cậu.
Cậu đã sững người lại. Người trước mắt làm sao vậy, có phải hôm nay là ngày cuối không, tại sao không giữ tiêu chí chơi đến hết, tại sao lại tiếc nuối tôi? Tại sao lại khiến tôi tiếc nuối anh..
Tay nắm lấy tay, tờ vé xem phim trong bàn tay bị bao bọc rơi xuống lộ ra phần góc hơi quăn lại và ẩm ướt. Kim MinGyu cảm nhận rõ ràng mồ hôi rịn ra trên tay người kia, dưới dương quang không thực lại thấy một chút quầng thâm dưới mắt, một dấu cắn phớt đỏ trên môi anh đào, dưới dương quang vô thực xúc cảm lại vô cùng thực.
_ Tôi.. Xu MingHao, cái này, là tôi muốn đi với anh. – Kim MinGyu cũng thất kinh vì lời nói của mình, thoáng bối rối điểm trên mặt nhưng rồi kiên định nhìn người kia. Tóc mái đã rũ muốn che mắt đi, không thấy được mắt bồ câu thanh đạm mà chỉ thấy được tay tê rần của mình đang cố chấp bọc lấy bàn tay kia đang run rẩy. Xu MingHao giương cao khoé miệng chua xót.
_ Đi?? Với tôi sao?? Học đệ đi với học trưởng, tư cách gì, lí do gì?? Sẽ có người tỏ tình với cậu sớm thôi, đi với bạn gái vui hơn nhiều..
_ MingHao, tôi..
// Reeengggggg //
Chuông báo vào học, Xu MingHao mạnh mẽ rút tay mình ra, cúi xuống nhặt tờ vé xem phim nhét vào túi áo người trước mặt.
_ Cậu có thể nhưng tôi không muốn muộn học đâu.
Sau đó tiêu sái rời đi.
Kim MinGyu tần ngần một hồi rồi lấy lại trực diện vô cảm bước về lớp.
Tối hôm qua SooYeon lại gọi đến, cậu đứng tại ban công tiếp chuyện, trời đen như mực, không một vì sao.
_ Ừ, SooYeon anh cũng yêu em.. Nhưng anh sẽ không liên lạc với em nữa, anh sẽ xoá số điện thoại của em. Anh tiếc nuối một người khác, không phải em.
Vẫn ngữ khí ôn nhu điềm đạm, vẫn khi chất mạch lạc tỏ tường, nhưng lời nói mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Chuyện cũ rồi cũng xếp vào quá khứ, cái cần nắm bắt là hiện tại, là tương lai.
Tin nhắn đến đánh tan không khí trầm lặng.
Là Xu MingHao phải không? Nhưng Kim MinGyu đã quá mộng tưởng.
Từ số lạ.
" Kim MinGyu, tôi là Jeon WonWoo. Có chuyện cần nói với cậu đây. "
" Tự nhiên. "
" Xu MingHao muốn nhận nuôi GyuGyu và MyungHo nhưng phải có hai người chung một nhà nhận nuôi. Họ yêu cầu như vậy để đảm bảo trẻ mồ côi không còn thiếu thốn tình cảm gia đình. "
" Được. "
GyuGyu và MyungHo là trẻ mồ côi, tại sao không cho cậu biết.. Xu MingHao chiều nay muốn chấm dứt rồi.
_____________
Chiều đỏ vàng pha lẫn nhưng vẫn phân chia rành rọt, không một mảng cam. Lá rụng dưới chân vụn ra răng rắc, làm Kim MinGyu nhớ đến một chiều đã đuổi theo MingHao đỡ cậu ta phải rơi. Là hôm nào? Ngày thứ năm? Hay thứ sáu? Là do cậu không buồn nhớ ngày hay là do đã quá tận hưởng trong những ngày cùng cậu ta mà đánh mất lý trí, để từng ngày trôi qua là khoảng an lặng kéo dài, chỉ có vị ngọt thanh lan vào từng phần tuỷ? Có còn nhớ hay không, trưa ẩm ướt nhìn vào nụ cười của người kia mà đột nhiên si ngốc? Có còn nhớ hay không khi mưa phùn còn cho người kia mượn áo ngoài? Có còn nhớ không bộ dạng thích thú của người kia khi được cho bánh? Có còn nhớ hay không bữa tối tàn tạ Jeon WonWoo đã nghịch ngợm tạo ra? Có còn nhớ hay không đu quay, nắng chiều và hai đứa trẻ? Có còn nhớ hay không hơi ấm của người kia, nhớ hay không từng tấc da thịt nhạy cảm mềm mại, mát rượi? Có còn nhớ hay không, nhớ, rất nhớ nụ cười làm nắng thêm ấm, chiếu đến bỏng rát trái tim người nhìn vào. Vậy người trước mặt còn nhớ không? Ánh mắt cam chịu còn sáng không? Khoé miệng vốn cong cong có còn không? Tại sao lại cao lãnh với tôi rồi lại sơ hở lộ ra rằng Xu MingHao đang tiếc nuối hơn bao giờ hết?
_ Kim MinGyu, kết thúc ở đây. – Xu MingHao đứng thẳng dậy, bốn con ngươi nhìn nhau lay động mạnh mẽ.
" Chia tay thôi, chúng ta không hợp nhau. "
Gió lại vút qua tai một hồi.
Thường ngày vẫn là cậu nói đến thuộc lòng câu này, không ngờ khi nghe lại đau xót đến như vậy. Bóng chiều nhàn nhạt, một kẻ quay đi, một kẻ tiến tới ôm lấy, hít vào mùi tóc thơm mềm quen thuộc.
_ Xu MingHao, tôi tiếc nuối em..
_ . . . – Xu MingHao im lặng, cảm xúc lại như acid trào ra từ đáy lòng, mũi cay xè, mắt bắt đầu thấy tuyến lệ rục rịch hoạt động.
_ Tôi tiếc nuối em..
_ . . .
_ Tôi quên em không được..
_ . . . Đừng làm tôi tiếc nuối cậu.. Hơn nữa, tôi đâu phải nữ nhân, tôi là nam tử.
Bóng chân chậm rãi bước đi. Vẫn nói câu quên không được mà hiện tại không còn cái hôn, cũng không còn bóng dáng quay lại ôm lấy mình. Chỉ còn bóng lưng một trang nam tử chậm rãi rời đi.
Hơi ấm ấy vẫn rất sống động, không được níu giữ một chút sao? Không.. Là không có quyền. Kết thúc rồi, hiện tại đâu còn được chạm vào người ta?
/ Tư cách gì? Lý do gì? /
Kim MinGyu đổi giọng kiên định.
_ Tư cách gì, tôi không có tư cách, chỉ muốn bảo bọc anh đến khi không thể thôi!
Bước chân Xu MingHao có phần khựng lại rồi lại máy móc bước đi. Nhưng Kim MinGyu vẫn cứng đầu nói tiếp.
_ Còn lý do gì, không có lý do. Chỉ là anh đừng chịu đựng một mình nữa! Học trưởng và học đệ thì sao, cũng chỉ là đặc biệt với nhau thôi. Còn GyuGyu bọn họ cần cả tôi, đâu chỉ anh!!
Xu MingHao đứng lại hẳn nhưng vẫn cố không run giọng, không quay đầu. Bao nhiêu nước mắt nuốt vào ngực, giọng cao lãnh.
_ Tôi là đàn ông, đừng đối xử như với đàn bà. Không cần cậu thương hại tôi. Còn nam nam tình cảm, nó vốn đã là trái ý thường. Tôi và cậu sẽ sớm có bạn gái thôi, sẽ sớm quên nhau thôi, đừng bồng bột!
_ Dối trá! Anh là học trưởng nhưng còn ngây ngốc hơn cả tôi!!
_ Là một kẻ dối trá thì sao? Tôi thích là được.
_ Dối trá!! Tôi và anh rất hợp nhau, lý do của anh đâu hợp lý để chia tay!! Trái đạo lý thường thì sao, luật làm ra là để phá!!
Kẻ phía sau lao đến ôm lấy người phía trước, bao nhiêu ôn nhu cùng xúc động lộ toàn bộ ra. Hiện tại không phải Kim MinGyu nam thần băng lãnh, chỉ là một nam sinh đầy đủ hỉ nộ ái ố, biết yêu..
_ MingHao ngoan, đừng nói dối..
_ Bỏ ra. – Xu MingHao quay người đẩy cậu. – Đừng chạm, tôi là nam nhân..
Cánh tay bao ấm áp đang ấp lấy từ sau lưng vòng qua eo phút chốc khựng lại.
Hãy nói lời tạm biệt.
Tạm biệt một thời cuồng si của tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Yu: ngược tâm chết đi thôiiiiiii :(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com