Chương 97
Tuy rằng sau đó Kim Văn có giải thích với Đường Quả và Cố Hải, nhưng hiển nhiên hai người càng tin tưởng Bách Bác hơn. Một đại nhân vật như Bách Bác, không có lý do gì để mà vô duyên vô cớ tìm đến Kim Văn, huống hồ người ta đang hưởng tuần trăng mật ngọt ngào như thế, làm gì có thời gian để quan tâm người khác.
Cho nên chỉ có cách giải thích duy nhất chính là tự Kim Văn tìm phiền toái cho mình.
Thật ra so với người bạn trai như Cố Hải, tâm tình của Đường Quả càng xấu hơn, cô thật sự coi Kim Văn là người bạn tốt nhất của mình. Kim Văn hướng nội, cô luôn giúp đỡ, dù có nói là giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng không đủ, đối đãi thật lòng thật dạ, nếu không cũng sẽ không giới thiệu người bạn thanh mai trúc mã Cố Hải cho Kim Văn.
Nhưng không ngờ từ trong miệng Kim Văn, mình lại bị bóp méo thành tình cảnh đó. Đường Quả muốn nổi nóng, nhưng không biết phải nổi nóng với ai, cô vẫn cảm thấy là do mình không tốt, nhìn người không rõ, còn làm hại Cố Hải bị lừa.
Vì là Cố Hải mời đi, dù thế nào cũng phải đến nơi đến chốn, tuy rằng nhất định sẽ chia tay, nhưng Cố Hải không phải loại người không có phong độ, cậu ta mua một tấm vé máy bay để Kim Văn trở về, cậu ta không muốn ngồi cùng máy bay với Kim Văn, cậu ta biết chắc chắn Đường Quả cũng không muốn.
"Quả Quả, cầu xin cậu đấy, cậu đến cầu tình với Bách tiên sinh được không, nhất định anh ta sẽ chỉnh tớ chết mất, tớ biết tớ sai rồi, tớ cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa, cầu xin cậu!" Kim Văn biết Bách Bác không hề nói đùa, bây giờ cô sợ muốn chết, nếu Bách Bác yêu quý Đường Quả, vậy thì để Đường Quả đi cầu tình là thích hợp nhất, Đường Quả vừa tốt tính vừa dễ lừa mà.
"Bách tiên sinh là ai, anh ấy sẽ nghe tôi chắc? Tôi là ai mà anh ấy phải nghe tôi?" Đường Quả tức quá bật cười, cô hất tay Kim Văn ra khỏi cánh tay mình. "Có lẽ anh ấy chỉ nghe lời Kim tiên sinh thôi, nhưng chính cậu đã đắc tội Kim tiên sinh!"
Bình thường cô luôn thấy Kim Văn rất thông minh, nhưng sao giờ lại ngu xuẩn đến mức muốn đi dụ dỗ Bách Bác chứ. Có dạng mỹ nhân nào mà Bách Bác chưa từng gặp, người như anh nhất định đã bị dụ dỗ quyến rũ nhiều không đếm xuể, nhưng anh không hề để mắt đến ai, sau cùng còn tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy cùng một người đàn ông, nếu không phải tình yêu đích thực thì sao có thể làm được đến mức đó, anh còn có cả một công ty to lớn thế kia phải quản lý, mọi người đều dõi theo anh kia kìa.
Tình cảm như vậy rõ ràng không thể chỉ tùy tiện tìm cách là phá hoại được, thật đúng là đầu lợn mà, cậu đi tìm một tên nhà giàu mới nổi cũng được, tại sao lại là Bách Bác?
Tuy rằng không hề muốn, nhưng Kim Văn vẫn phải lên máy bay về nước đúng giờ, không còn cách nào cả, máy bay không đợi người, trong người cô không có đủ tiền, chỉ có thể dùng tấm vé mà Cố Hải mua cho.
Về nước không được bao lâu sau, quả nhiên cô nhận được món quà lớn của Bách Bác.
Vốn dĩ trường học có ý giữ cô ở lại làm việc, nhưng không lâu sau cô được nổi tiếng, đương nhiên chuyện giữ lại cũng đi tong.
Cô trở thành đề tài đứng đầu trên weibo: # Nữ sinh viên quyến rũ Bách Bác #
Đại ý là có một nữ sinh viên tên là Kim Văn mưu đồ quyến rũ Bách Bác trong khi anh đang hưởng tuần trăng mật cùng Kim Kiến Thành, ỷ vào bản thân có mấy phần giống Kim Kiến Thành, nên muốn làm kẻ thứ ba.
Weibo này là do Kiều Lạc phát đi, anh cũng là người nổi tiếng, cũng có nhiều fan lắm.
"Lão đại quả nhiên đúng là lão đại, đào hoa thối nát hơn bất cứ ai ~ Đi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật mà cũng được mỹ nữ hiến thân. Nói thử xem, lão đại của chúng tôi đã là người có gia đình rồi, vị mỹ nữ kia cô tự trọng một chút đi ~ Làm liên lụy lão đại của tôi phải quỳ trên tấm giặt đồ thì phải làm sao?"
Bên dưới còn kèm thêm hai phần thông tin, một cái là ảnh chụp và tư liệu cá nhân của Kim Văn, có đầy đủ tên tuổi trường lớp, một cái khác thì giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra.
Chuyện sau đó có thể tưởng tượng được, Kim Văn trở thành con chuột qua đường mà ai ai cũng kêu la đòi đánh đập, đừng nói là ở lại trường làm việc, muốn đi xin việc ở đâu cũng không thể.
Sau cùng trường học đuổi học cô, cái loại sinh viên mà tác phong sinh hoạt cá nhân có vấn đề bôi nhọ cả trường thế này, nhất định không thể giữ lại.
Những chuyện tiếp theo thì Bách Bác và Kim Kiến Thành không biết rõ, họ cũng chẳng có thời gian và hứng thú để chú ý đến Kim Văn lâu như thế.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau, hiện tại cần lo lắng nhất chính là buổi tối cơ ~
Buổi chiều vẫn tiếp tục học bơi, bởi vì Kim Kiến Thành cứ nghĩ mãi đến chuyện tối nay nên không yên lòng, buổi chiều học chẳng ra sao, nhưng Bách Bác thì happy vô cùng, anh chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi.
"Em nói trước nhé, em nhất định không làm trên bờ cát đâu!" Kim Kiến Thành tiên hạ thủ vi cường. "Cát khó chịu muốn chết, em không muốn!"
"Vậy có phải nếu không làm trên bờ cát thì ở đâu em cũng đồng ý?" Ăn tối xong, Bách Bác cho mọi người trong biệt thự đi hết, vì thế hiện tại trong cả tòa biệt thự to đùng này chỉ có anh và Kim Kiến Thành, lúc này anh đang ôm Kim Kiến Thành ngồi trong phòng khách tiêu thực, thuận tiện bồi dưỡng không khí luôn. "Em đã đồng ý sẽ bồi thường cho anh rồi, không được lừa anh đâu!"
"Em đồng ý thì có đồng ý, nhưng mà..." Kim Kiến Thành luôn cảm thấy lỗ thủng trong não Bách Bác to quá, rất nhiều kiểu ở trên giường đều kỳ lạ. Hơn nữa cậu rất bất an, vì Bách Bác đã đuổi hết những người khác trong biệt thự đi rồi, đây là muốn làm gì chứ? Nếu như làm trong phòng, căn bản không cần phải làm điều thừa như vậy!
Bách Bác tội nghiệp nói: "Em muốn đổi ý?"
"Được rồi được rồi, em đồng ý là được rồi chứ, tất cả đều nghe theo anh hết!" Chết thì cứ chết đi! Kim Kiến Thành bất chấp tất cả, dù sao cũng là vợ chồng, lại còn là tuần trăng mật hiếm có, cứ thỏa mãn chút ít cái sự biến thái của Bách Bác đi!
"Vậy chúng ta làm ở đây luôn đi!" Bách Bác cười mỉm chỉ về phương hướng cửa sổ sát đất.
"Trên cửa thủy tinh?" Tuy rằng Kim Kiến Thành cảm thấy hơi lớn mật một chút, nhưng cái cửa sổ này nhìn ra sân, bên ngoài sân chính là biển, không có ai có thể nhìn từ ngoài vào, cho nên cũng không sao, chỉ là nhoài người lên cửa thủy tinh sẽ hơi xấu hổ chút, bây giờ là buổi tối, thủy tinh có tác dụng giống gương...
"Ở đó anh cũng muốn lắm ~ Nhưng cứ để lần sau đi." Bách Bác áp mạnh Kim Kiến Thành vào dục vọng của mình, để cơ thể hai người kề sát nhau, sau đó nói nhẹ vào tai Kim Kiến Thành. "Chiều nay lúc học bơi anh đã cứng vô cùng, lúc đó rất muốn làm cùng em một lần trong biển, nhưng ở đó không an toàn, cho nên miễn cưỡng dùng bể bơi thay thế vậy."
Nani?
Bách Bác quả nhiên là tên biến thái, còn muốn chơi cosplay bể bơi?
Kim Kiến Thành đỏ mặt giãy ra khỏi người Bách Bác: "Không muốn không muốn, em không muốn làm trong nước đâu!" Lần trước đã làm trong phòng tắm, cảm giác thật sự rất lạ, nếu Bách Bác yêu cầu tư thế thì cũng thôi, cùng lắm cũng chỉ thấy xấu hổ, nhưng ở trong nước thì...
Đây chính là bể bơi đó! Em còn chưa biết bơi nữa mà!
Anh còn có thể tốt hơn được không?
"Em không đi em không đi!" Kim Kiến Thành bám chặt vào ghế. "Chúng ta làm trong phòng cũng rất tốt mà, không thì trong phòng khách em cũng miễn cưỡng chấp nhận được, phòng bếp cũng không sao, không phải anh thích tạp dề sao, em thấy trong bếp có tạp dề đấy, đúng lúc có thể dùng được!"
Vì để không phải đến bể bơi, Kim Kiến Thành thật sự là liều mạng, ở trong phòng có gây sức ép thế nào cậu cũng có thể chấp nhận, nhưng bể bơi là ở ngoài trời mà! Luôn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, thật sự không thể tốt được!
"Em không nói anh còn không nghĩ ra, tạp dề đúng là một đạo cụ tốt!" Bách Bác ôm Kim Kiến Thành vào phòng bếp tìm tạp dề. "Mặc tạp dề làm trong bể bơi chắc là mới mẻ lắm nhỉ!"
Kim Kiến Thành thực sự chỉ muốn tự tát mình mấy cái, sao mình miệng tiện thế?
Vị trí của tạp dề rất dễ thấy, liếc qua một cái là thấy ngay, một chiếc tạp dề màu trắng viền hoa rất đẹp, quả thực làm mù hai mắt Kim Kiến Thành luôn!
Cậu tuyệt đối sẽ không mặc đâu!
Phản kháng! Phản kháng vô hiệu! Bách Bác áp dụng cách thức "áp chế bạo lực", Kim Kiến Thành bị lột sạch quần áo ngay trong phòng bếp, sau đó bị ép buộc mặc tạp dề, biến thành một cậu giúp việc cực kỳ đáng thương, Bách Bác nhìn mà hai mắt đỏ bừng.
Hình như cosplay phòng bếp cũng rất được đây, nhưng để sau đi, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội, hôm nay anh càng mong chờ cosplay bể bơi hơn nhiều.
Bách Bác ôm Kim Kiến Thành đi xuống bể bơi, đây là khu nước cạn, rất an toàn, thế nhưng Kim Kiến Thành lại hoảng sợ, cậu ôm chặt Bách Bác không dám buông tay. "Ở đây thôi, ở đây thôi, tuyệt đối đừng ra đằng trước, đằng trước sâu lắm!"
"Có làm sao đâu, có anh ở đây mà." Bách Bác vô cùng hưởng thụ cái ôm chủ động của Kim Kiến Thành, anh bóp nhẹ mông Kim Kiến Thành ở dưới nước, cảm xúc đúng là quá tốt.
"Không được không được!" Kim Kiến Thành nhắm chặt mắt liều mạng bám vào người Bách Bác. "Chỉ ở đây thôi, ở đây em sẽ nghe theo anh hết!"
Bách Bác hơi cong khóe môi lên, anh chỉ chờ có câu này thôi. Thật ra anh cũng sẽ không ra chỗ nước sâu đâu, ở đó không có cách nào để làm cả, anh cũng đâu thể làm cùng Kim Kiến Thành ở dưới mặt nước, chỉ thở thôi cũng là cả một vấn đề, huống hồ Kim Kiến Thành còn chưa biết bơi nữa, đó không phải là dọa cậu sợ chết khiếp sao.
Ở chỗ nước cạn thì tốt hơn nhiều, vừa an toàn lại vừa tình thú.
"Được rồi, được rồi ngoan nào, chúng ta làm ở đây!" Bách Bác dỗ cho Kim Kiến Thành xuống khỏi người anh. "Đứng xuống thử xem, em mở mắt ra thì biết, chúng ta ở rất gần bờ."
Kim Kiến Thành mở một mắt ra, quả nhiên là ở chỗ nước cạn, cậu bỏ chân xuống khỏi người Bách Bác, đến khi đứng vững dưới đáy bể bơi mới yên tâm.
Hai người đang đứng ở bậc thang dưới nước, nước ở đây chỉ cao đến eo, độ cao làm Kim Kiến Thành thấy rất an toàn.
"Tuy rằng chúng ta từng chơi bằng tạp dề rồi, nhưng lần này không giống, lần này cả người đều ướt, tạp dề còn đẹp thế này, cảm giác thật sự khác hẳn." Bách Bác tạo ra một khoảng cách để ngắm nhìn Kim Kiến Thành trong nước, ánh đèn trong sân rất sáng, cho nên anh thấy rất rõ.
Kim Kiến Thành đỏ ửng mặt đứng trong nước, hơi sợ hãi nhìn chỗ nước sâu, Bách Bác nghĩ, chắc bây giờ Tiểu Thành của anh muốn có một chiếc phao bơi cá heo nhỉ.
Có lẽ là vì sợ, nên Kim Kiến Thành chưa phát hiện ra chỗ bất ổn của mình, nửa người trên của cậu thì không sao, phần tạp dề bên trên vẫn khô, đến phần eo thì đã bị ướt, dính chặt vào người, cực kỳ gợi cảm, nửa người dưới thì càng tuyệt hơn.
Chất vải rất nhẹ, hơn nữa nó không còn dính vào người Kim Kiến Thành nữa, mà là nổi bập bềnh trên mặt nước, cho nên toàn bộ nửa người dưới đều lộ ra trọn vẹn.
Nhìn cảnh đẹp trước mặt, ánh mắt Bách Bác tối lại, đột nhiên anh cảm thấy quần lót trên người mình hơi vướng víu, vừa rồi lúc cởi quần áo nên cởi hết mới phải, bây giờ trướng đau quá.
"Tiểu Thành." Bách Bác ngồi xuống một bậc thang khá cao, vừa vặn dục vọng bên dưới có một nửa ở trên mặt nước, một nửa ở dưới mặt nước. "Lại đây."
"Anh định làm gì?" Kim Kiến Thành cảm thấy nhất định Bách Bác lại xuất ra chiêu không đứng đắn nào đó, vì thế cứ chần chừ không chịu đi đến.
"Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút. Em sờ của anh, nếu có thể làm anh bắn ra, hôm nay anh bỏ qua cho em." Bách Bác cười mỉm nói. "Hôm nay anh chỉ làm một lần, em có thể làm anh bắn ra thì coi như xong." Nói xong, anh còn chỉ vào nửa người dưới của mình cực kỳ sắc tình.
"Thật ư?" Kim Kiến Thành có chút không tin nổi vào chuyện tốt này.
"Đương nhiên là thật." Bách Bác vẫn cười mỉm như cũ.
Vậy thì còn chờ gì nữa, lên thôi! Kim Kiến Thành không nói gì xông đến luôn!
Vị trí Bách Bác đang ngồi rất là kỳ diệu, nếu Kim Kiến Thành muốn dùng tay sờ nửa người dưới của anh, tư thế tốt nhất chính là quỳ gối hoặc ngồi ở bậc thang bên dưới, cả hai tư thế này đều khiến Bách Bác sục sôi nhiệt huyết.
Kim Kiến Thành tự cảm thấy thật là tốt đẹp, mình là đàn ông mà, chẳng lẽ còn không hiểu đàn ông sao, hứ, xem kỹ thuật của cậu đây!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cái phân thân trướng lên tưởng như sắp xông ra khỏi quần lót của Bách Bác vẫn dọa cho cậu sợ, mỗi lần nhìn đều thấy nó rất lớn á, rốt cuộc làm thế nào mà nhét được nó vào trong người mình vậy, càng kinh khủng hơn là, mình còn thấy rất thích nữa chứ!
Đầu tiên cậu vuốt ve nó bên ngoài lớp vải, sau đó ngẩng đầu hỏi Bách Bác: "Thoải mái không?"
"Không có cảm giác gì, cứ thế này còn không bằng để tự anh làm." Bách Bác giả bộ trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.
Kim Kiến Thành buồn bực: "Anh cởi quần lót ra, anh cứ ngồi như thế em cũng không cởi cho anh được, làm sao mà sờ nổi."
Đương nhiên Bách Bác rất vui sướng, đứng dậy cởi quần lót ngay, phân thân to lớn nhảy bật một cái ngoài không khí, mê hoặc ánh nhìn của Kim Kiến Thành, cậu vô thức nuốt nước miếng. Cũng không biết tại sao nữa, từ sau lần đầu tiên khẩu giao cho Bách Bác, cậu thấy thinh thích cái cảm giác đó, lúc ấy Bách Bác như sắp phát điên, Kim Kiến Thành rất hưởng thụ cái cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay như thế!
"Được rồi, em hài lòng rồi chứ." Bách Bác lại ngồi xuống.
Nhưng anh còn chưa ngồi vững, Kim Kiến Thành đã bổ nhào đến, vùi mặt ở bụng dưới Bách Bác ngậm phân thân to lớn vào trong miệng. Bách Bác giật mình, nhiệt tình như thế ư?
Lần đầu tiên nhấm nháp phân thân của Bách Bác ở trong nước, Kim Kiến Thành cảm thấy rất thú vị, cậu vừa liếm vừa sờ vừa ngậm, còn dùng lưỡi liếm vào lỗ nhỏ trên đỉnh, khiến Bách Bác như đang bay lên thiên đường.
Tuy Bách Bác đang rất mê muội khi được Kim Kiến Thành khẩu giao, nhưng đồng thời anh cũng chú ý đến sự khác thường của cậu, Kim Kiến Thành đang tự chạm vào thứ giữa hai chân để kiếm tìm khoái cảm, cậu cũng rất muốn.
Bách Bác hơi cong khóe miệng lên, lần này không phải là anh nuốt lời đâu nha.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Kim Kiến Thành, rốt cuộc Bách Bác cũng tiết ra, không phải lần đầu tiên làm chuyện này, Kim Kiến Thành nuốt hết tinh dịch trong miệng xuống.
Dựa theo ước định, hôm nay chỉ cần Bách Bác bắn ra là coi như xong, vì thế Bách Bác làm ra vẻ định đứng dậy rời đi. "Được rồi, em thắng, hôm nay anh không chạm vào em, vui chứ?"
Thế nhưng Kim Kiến Thành lại không thích thế, hiện tại cậu rất muốn mà! Cho nên cậu dùng ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm vào Bách Bác không chịu lên bờ.
"Sao thế, lên thôi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi." Bách Bác đã bước một chân lên bờ.
"Đợi đã!" Kim Kiến Thành giữ lấy chân Bách Bác từ phía sau. "Đừng đi..."
"Sao vậy, không phải đã nói trước rồi sao?"
"Em... Em..." Kim Kiến Thành từ từ trầm mình xuống nước, cho đến khi ngập cả cằm, sau đó bẽn lẽn nói. "Anh đừng đi, em nghe theo anh hết là được rồi chứ."
OH YEAH! Trong lòng Bách Bác vui như hoa nở, nhưng không để lộ rõ ra mặt, anh bình tĩnh nói: "Vậy được, em chống tay vào bậc thang, tự mở phía sau ra để anh đi vào."
"À." Kim Kiến Thành cực kỳ muốn, nghe thấy cái gì cũng đồng ý, vội vàng bày tư thế, tạp dề trên người bập bềnh trên mặt nước, nửa phần lưng trắng bóng ở dưới mặt nước, toàn bộ cái mông vểnh đều ngâm trong nước. Lần này thực sự làm trong nước đó, cậu vừa hồi hộp lại vừa chờ mong.
Dục vọng đã trướng lớn, phía sau thì trống rỗng, Kim Kiến Thành dùng một tay chống xuống bậc thang, một tay đặt lên một bên mông tách ra, để cho mật huyệt xinh đẹp hiện ra trước mặt Bách Bác.
Cậu yếu ớt nói với Bách Bác: "Vào... Vào đi." Nước trong bể bơi hơi lạnh trêu chọc cậu, càng làm cậu hưng phấn hơn.
Bách Bác đâu còn khách khí nữa, cầm phân thân tím đỏ to lớn xông vào trong mật huyệt vừa chặt khít vừa mất hồn của Kim Kiến Thành, lúc đi vào đương nhiên cũng mang theo cả nước bể, cảm giác thật sự khác hẳn với trước đây.
Ban đầu là Kim Kiến Thành đứng chống tay xuống bậc thang, nhưng một lúc sau thì nằm lên bờ, Bách Bác đứng trong nước đặt hai chân Kim Kiến Thành lên vai mình đi vào cơ thể cậu, tư thế cuối cùng là Bách Bác để Kim Kiến Thành bám vào người mình, anh nâng Kim Kiến Thành lên cao làm trong nước suốt hơn nửa tiếng.
Thoải mái thì có thoải mái thật, thế nhưng khi làm xong cả người Kim Kiến Thành đều không còn một chút sức lực nào, hiện giờ cậu bắt đầu thấy sợ nước, nhất là cái tư thế cuối cùng, Bách Bác nâng cậu lên cao, dưới chân không chạm đất, cho nên khi đó Bách Bác chính là phao cấp cứu của cậu, chỉ sợ Bách Bác buông cậu ra, vì thế mỗi lần Bách Bác rút ra là cậu bất giác ra sức thít chặt mật huyệt, không cho Bách Bác rời đi.
Hiệu quả có thể tưởng tượng được, Bách Bác sướng đến độ phát điên lên.
Lần sau vẫn muốn chơi cosplay bể bơi nữa, Bách Bác nghĩ thầm.
Còn Kim Kiến Thành, sau khi làm xong thì có một cảm giác: Mình không bao giờ muốn học bơi nữa.
----------------------------
2 chương nữa là end rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com