Chương 15
Mỗi bữa ăn là một thử thách. Trường An cố gắng ăn một cách từ tốn, lịch sự, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt của bà nội đang đặt lên mình. Bà không trực tiếp hỏi han về gia đình cậu, nhưng thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng, khiến Trường An cảm thấy nghẹn ứ. Cậu luôn sợ mình sẽ làm sai điều gì đó, làm bà khó chịu, hoặc khiến bà thêm phần thất vọng về mối quan hệ của cậu và Du Phong. Du Phong cũng cố gắng tạo không khí thoải mái bằng cách pha trò hoặc chủ động gắp thức ăn cho Trường An, nhưng sự căng thẳng vẫn lơ lửng trong không khí.
Vì thế Trường An trở nên thận trọng hơn trong mọi lời nói, cử chỉ khi có mặt bà nội. Cậu cố gắng tỏ ra là một "người bình thường" nhất có thể, tránh những hành động thân mật quá mức với Du Phong. Điều này đôi khi khiến Du Phong cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh hiểu nỗi sợ hãi của Trường An và chấp nhận điều đó.
. Trường An muốn chứng minh mình không "bệnh hoạn" như lời ba cậu nói, và cậu không muốn làm gánh nặng cho gia đình Du Phong. Nỗi lo lắng này khiến cậu đôi khi lại thu mình, cố gắng che giấu những biểu hiện tình cảm tự nhiên với Du Phong, ngay cả khi không có bà ở gần.
Mai Anh , cô em gái nhỏ của Du Phong, là một cô bé thông minh và tinh ý. Sự xuất hiện bất ngờ của Trường An, cùng với những vết thương trên mặt cậu, chắc chắn đã khơi gợi sự tò mò của cô bé.
"Anh Trường An, tại sao anh lại bị thương vậy?" "Anh ở đây lâu không?" "Tại sao anh lại ngủ chung phòng với anh Du Phong?" Những câu hỏi ngây thơ nhưng chân thật ấy thường được .Mai Anh hỏi vào những lúc bất ngờ nhất, khiến Trường An lúng túng, khó xử, và thậm chí làm lộ ra những điều mà Du Phong đang cố gắng che giấu. Du Phong thường phải nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện hoặc đánh lạc hướng Mai Anh để bảo vệ Trường An.
Trẻ con rất nhạy cảm và hay bắt chước. Mai Anh có thể nhận ra những cử chỉ thân mật giữa Trường An và Du Phong, như cách Du Phong xoa đầu Trường An, hay cách Trường An vô thức tựa vào vai anh. Cô có thể vô tình thể hiện điều đó ra ngoài, hoặc hỏi những câu khiến người lớn phải bối rối, như: "Anh Du Phong, sao anh không xoa đầu em như xoa đầu anh Trường An?"
Mặc dù nhỏ tuổi, Mai Anh có thể cảm nhận được không khí căng thẳng hoặc những cảm xúc phức tạp trong gia đình. Điều này có thể ảnh hưởng đến tâm lý của cô bé, khiến cô bé cảm thấy hoang mang hoặc lo lắng, dẫn đến việc cô bé trở nên im lặng hơn, hoặc khó hiểu hơn. Du Phong và Trường An cũng lo lắng rằng mối quan hệ của họ có thể làm tổn hại đến sự hồn nhiên của Mai Anh .
Gia đình Du Phong không khá giả. Bà nội anh sống dựa vào đồng lương hưu ít ỏi, còn Du Phong cũng chỉ có thể kiếm tiền từ những công việc làm thêm bán thời gian. Sự xuất hiện của Trường An, dù là một thành viên mới, đã tạo thêm một khoản chi phí đáng kể trong bối cảnh cuộc sống ở Việt Nam vào tháng 6 năm 2013
Anh cảm nhận rõ rệt gánh nặng này. Anh phải nhận thêm nhiều việc làm thêm hơn, từ bốc vác ở chợ đầu mối vào sáng sớm, đến giao hàng vào buổi tối. Thời gian học hành và nghỉ ngơi của anh bị rút ngắn đáng kể. Anh thường xuyên thức khuya, khuôn mặt in hằn vẻ mệt mỏi. Du Phong cắt giảm mọi chi tiêu cá nhân, từ những bữa ăn vặt yêu thích đến việc mua sắm quần áo. Anh luôn cố gắng đảm bảo Trường An có đủ thức ăn, có quần áo sạch sẽ, và có sách vở để học tập. Anh biết Trường An là một người nhạy cảm, và anh không muốn cậu phải lo lắng về tiền bạc. Đôi khi, anh sẽ lẳng lặng đặt một khoản tiền nhỏ vào cặp của Trường An, kèm theo lời dặn "mua gì đó ăn nhé," mà không để cậu kịp phản đối.
Trường An: Cậu không phải là đứa trẻ vô tâm. Trường An nhanh chóng nhận ra sự vất vả của anh .Cậu thấy anh thường xuyên về muộn với đôi vai mỏi mệt, thấy anh ăn uống sơ sài hơn, và thấy bà nội đôi khi thở dài khi nhìn vào sổ sách chi tiêu. Nỗi mặc cảm và tội lỗi đè nặng lên cậu.
Trường An bắt đầu tự ý thức tìm cách phụ giúp: cậu làm hết mọi việc nhà, từ rửa bát, quét dọn, giặt giũ quần áo, đến phụ bà nội nấu cơm. Cậu cũng tìm kiếm những công việc làm thêm nhỏ nhặt, như phụ giúp quán tạp hóa gần nhà hay trông trẻ cho hàng xóm, dù Du Phong kiên quyết ngăn cản vì lo cho sức khỏe và việc học của cậu. Cảm giác mình là gánh nặng khiến Trường An nhiều lúc muốn bỏ đi, nhưng ánh mắt kiên định và vòng tay ấm áp của Du
Phong luôn giữ cậu .
Ngôi nhà của Du Phong không quá rộng rãi. Việc có thêm một người khiến không gian sinh hoạt cá nhân của mọi người bị ảnh hưởng. Du Phong và Trường An phải chia sẻ căn phòng nhỏ, học cách sắp xếp đồ đạc gọn gàng hơn, và tôn trọng không gian riêng của nhau. Điều này đôi khi dẫn đến những bất tiện nhỏ, nhưng cả hai đều cố gắng thích nghi, coi đó là một phần của cuộc sống chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com