Chap 2.1
Tin tức phát trên chiếc TV cũ đằng sau quầy cửa hàng tiện lợi trong thị trấn. Gun bảo Daniel chạy đi lấy xe rồi quay lại. Anh có thể tự chạy nhưng không có giày phù hợp. Mấy việc này cũng không khó khăn gì với anh. Anh có năng khiếu về thể chất, khỏe mạnh và cân đối.
Người dẫn chương trình mỉm cười một cách không phù hợp khi cô ta nói về Bão Nakri đã mạnh lên đáng kể ở vùng nước ấm của Eo biển Luzon trước khi di chuyển về phía bắc. Còn quá sớm để dự báo chính xác, nhưng khả năng cơn bão có thể đổ bộ vào Hàn Quốc trước khi—
“Anh gì ơi?”
Cô nàng mặt đầy mụn nhạt nhẽo đằng sau quầy đưa ra hai gói thuốc lá.
Gun móc điện thoại ra thanh toán. Anh nghĩ đến việc cử Daniel vào thị trấn để mua đồ, thêm một chút luyện tập vào những lần chạy bộ hàng ngày nhưng việc đó rất dễ dẫn đến bài giảng tự cho mình là đúng về mối nguy hiểm của thuốc lá, hôm nay anh không có tâm trạng để nghe chúng.
Anh trả tiền và cầm điếu thuốc cùng túi đựng bốn cốc mì rồi bước ra ngoài. Gun xé lớp nhựa khỏi một trong những gói thuốc lá và rút một điếu ra. Châm lửa, rít vào, nhả ra.
Anh đáng lẽ phải nhận được cuộc gọi từ Choi vào đêm qua. Gun đã làm việc với Choi trong thời gian dài, nhưng anh vẫn không hiểu được cách thức hoạt động trong tâm trí của người đàn ông này. Choi rất mạnh mẽ và sức mạnh của ông ta vượt xa thể chất người thường, đâu đó là sự gian xảo tính toán mà Gun ghét ngay cả khi ngưỡng mộ.
Dù sao thì lão có Goo bên cạnh. Gun có việc khác cần quan tâm hơn ngay lúc này.
Daniel vừa tắm xong ngay khi anh về, không mặc áo và đứng đó lau khô tóc. Cậu giật mình khi nghe thấy Gun, theo phản xạ mà khoanh tay trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng. Daniel vẫn còn trẻ, khỏe khoắn và hấp dẫn, theo thông lệ - có thể được coi là điển trai, nếu ai đó quan tâm đến mấy thứ này, còn Gun thì không. Nhưng Daniel thẹn thùng đến mức trở nên ngốc nghếch chỉ bởi nó, Gun thật sự không hiểu.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Gun đột nhiên hỏi.
"18", Daniel trả lời, thả chiếc khăn xuống bên mình.
Hmm. Rồi cậu ta sẽ phát triển hơn thế nữa. Cậu vẫn có thể cao hơn - dù sao hiện tại cũng đã cao hơn trước khá nhiều.
"Tôi nhớ cậu có mỡ thừa hay gì đó", Gun nói không cảm xúc.
"Em từng mũm mĩm", Daniel lẩm bẩm, vẫn đỏ mặt, ngọ nguậy. "Em đã giảm cân nhưng..."
Cậu không nói hết câu và rõ ràng là không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Gun cho qua. Có gì để anh quan tâm? Anh không quan tâm mọi người trông như thế nào, mặc dù anh có thể giả vờ quan tâm nếu tình huống cần thiết. Anh cũng rõ bản thân mình trông như thế nào — cơ thể anh khỏe mạnh, cao ráo và cân đối nhưng cũng đầy sẹo và hình xăm, trông nguy hiểm theo cách khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Gun ngừng chủ đề này, nhưng khi họ tập luyện vào buổi chiều hôm đó, khi mặt trời nóng như thiêu đốt sau lớp mây xám xịt và không khí ẩm đến mức như thể đang dưới mặt hồ, Daniel cởi áo.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Gun không nhớ mình từng mơ những gì, trước khi khai phá ra vô thức và ngừng mơ hoàn toàn. Anh đã mơ về điều gì khi còn nhỏ? Về cha mình? Về người anh hùng trong trang phục chiến đấu trong bộ phim hoạt hình yêu thích? Về siêu năng lực bay? Những giấc mơ kia liệu có quá tầm thường không, hay chúng rất tuyệt vời? Thứ gì đã ẩn núp bên dưới bề mặt tâm trí trẻ con của anh?
Anh không nhớ và cũng không đặc biệt chú tâm.
Daniel lại gặp ác mộng. Cậu chưa từng kể chi tiết về những giấc mơ làm gián đoạn giấc ngủ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết chúng không dễ chịu chút nào.
Ba giờ sáng hoặc gần như vậy. Gun ngồi dựa lưng vào cái lò hơi rỉ sét. Daniel ngủ gần đó hay cố gắng ngủ. Trên cao, bầu trời sáng rực bởi những vì sao. Nhiệt độ lại nóng bức vào đêm nay. Độ ẩm làm da Gun trở nên nhớp nháp mồ hôi. Túi ngủ của Daniel đã mở khóa. Xung quanh rất tĩnh lặng. Thế giới đang tuyệt vọng khi chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào về gió.
Daniel đang ngủ, không ngon lắm. Cậu phát ra tiếng kêu đau đớn. Khuôn mặt nhăn nhúm. Gun muốn đá cậu tỉnh dậy lần nữa. Đó là lòng thương xót, có lẽ là thế để làm gián đoạn giấc mơ không vui vẻ gì kia. Tuy vậy Daniel đã đưa tay lên mặt, thở hổn hển và ngồi dậy trước khi anh đặt chân đến bên sườn.
Cậu giơ tay ra trước mắt, nhìn chằm chằm vào nó cứ như nhìn thấy một bộ phận lạ lẫm nào bất ngờ xuất hiện trên cơ thể mình, lật úp và trừng mắt nhìn vào mu bàn tay. Cậu có đôi bàn tay to - ngón tay thon dài, lòng bàn tay rộng.
“Xin lỗi.”
Gun nhướn mày. “Đừng xin lỗi vì mọi chuyện,” anh nói một cách trừu tượng.
“Xin l—” Daniel lấy lại bình tĩnh, nụ cười lệch sang bên. “Em gặp ác mộng.”
Điều hiển nhiên.
Cậu vuốt tóc ra khỏi mặt.
“Em từng bị bắt nạt,” thú nhận, “thực ra lúc nào cũng vậy. Họ đánh em, nhưng em thậm chí còn không bận tâm đến.” Cậu thở dài. "Em đã quen với cơn đau thể xác. Điều tệ là họ biết chính xác cách khiến em xấu hổ. Họ đối xử với em như rác rưởi, và chế giễu vì những điều làm em bất an nhất, và… và họ bôi nhọ mẹ em.” Cậu cúi đầu. “Họ khiến em xấu hổ về mẹ và bản thân lại quá yếu đuối thảm hại để có thể bảo vệ bà ấy.”
“Đó là thứ cậu mơ thấy?” Giọng Gun không hề có chút nhấn nhá nào.
“Thỉnh thoảng… phải.” Giọng cậu nhỏ và xa xăm. “Nhưng lần này không phải Logan — không phải kẻ bắt nạt em. Là bạn bè em.”
Giọng cậu đầy đau khổ.
Gun không trả lời.
“Vasco, Jace và Zack,” Daniel nói, vùi mặt vào tay. “Ý là, họ thậm chí không phải bạn thực sự của em. Không hẳn vậy. Họ là bạn với — trước hết là với Daniel lớn. Em đoán họ chỉ chịu đựng em vì cậu ta thôi.” Cậu nhìn lên mỉm cười. “Họ đánh em trong mơ. Đánh rất nhiều rồi nói rằng em sẽ không bao giờ có thể giảm cân, rằng… rằng em thật thảm hại, rằng em chẳng là gì nếu không có Daniel lớn. Nếu không có cậu ấy, em sẽ chẳng là gì cả.”
Cậu thở dài, ngã phịch xuống nằm ngửa, dang rộng như một con sao biển. Cậu vẫn nhìn Gun.
"Họ có thể sao?" Gun hỏi.
Lông mày Daniel nhíu lại. "Cái gì cơ?"
"Họ có thể đánh bại cậu không? Bây giờ?"
Daniel im lặng một lúc. Gun biết Daniel mạnh đến mức nào, nhanh đến mức nào, nguy hiểm đến mức nào. Tất nhiên không phải mối đe dọa đối với Gun nhưng có khả năng đánh bại hầu hết đối thủ.
"Không giống như trong mơ", Daniel nói. "Sẽ rất sít sao, nhưng có lẽ em có thể đánh bại họ. Ít nhất là một chọi một".
"Mạnh mẽ hơn đi", Gun nói. "Mạnh mẽ hơn nữa, cho đến khi không còn bất kì sự nghi ngờ nào. Trở nên đủ mạnh để không ai có thể chạm vào cậu".
Daniel thở dài. "Có dễ thế không?"
"Ừ", Gun nói. "Và nghĩ đến điều gì đó tốt đẹp hơn để mơ".
"Như thế nào?" Daniel hỏi.
Gun nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe biết cậu đang cười nhờ giọng nói. "Điều đó nằm ngoài chuyên môn của tôi."
Daniel cười tít mắt "Em có một vài kỷ niệm đẹp.”
“Tiệc sinh nhật của Vasco. Lễ hội âm nhạc. Ngày lễ về thăm mẹ. Không chừng em sẽ thử mơ về những điều đó."
Không có nhiều kỷ niệm, nghe cũng không mấy hay ho, nhưng Gun thì biết gì? Ký ức của anh đã lùi vào quá khứ. Chúng vô định hình và nhạt nhòa cảm xúc.
"Ganbare," Gun nhẹ nhàng chúc. Thằng nhóc cần sự may mắn.
Mắt Daniel nhắm lại. Cậu mỉm cười, nhưng khi lần nữa thiếp đi, giấc ngủ không còn yên bình như trước nữa.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đây chính là cảm giác huấn luyện một người trao trọn cả thể xác lẫn tâm hồn cho nó. Cả thế giới rời xa bản thân và Gun chỉ có thể tập trung vào tác phẩm đang thành hình trước mắt mình. Có lẽ đây là cảm giác của các nghệ sĩ; anh luôn thấy phép so sánh này hữu ích. Là cảm giác khi họ chứng kiến một hình khối nổi lên từ đá cẩm thạch đang nhận từng nhát đục.
Gần ba tuần trôi qua, Daniel đã học được nhiều điều. Cơ thể cậu giờ đã hiểu rõ ngay cả khi tâm trí vẫn chưa. Cậu có kỹ năng sao chép đồng nghĩa mọi thứ trở nên dễ dàng như thở. Những trận đấu với Gun; Daniel tập trung quan sát và tiếp thu những gì mình nhìn thấy. Rồi họ tiếp tục lặp lại.
Cơ thể cậu biết, cơ thể cậu đã cứng cáp hơn và sự bốc đồng, liều lĩnh của cậu khiến Gun không bao giờ hoàn toàn chắc chắn về điều ngu ngốc sắp tới mà cậu cố làm.
Cậu vẫn chưa đạt tới trình độ Daniel kia, nhưng Gun cảm nhận được. Anh biết nó đang tới gần, và giờ đây hiện diện rõ ràng hơn. Một sự thiếu thận trọng. Một sự táo bạo nhất định. Một sự bốc đồng nguy hiểm. Anh cảm nhận trước khi não bộ kịp thời phân tích. Cậu ta có thể trao quyền kiểm soát cho cơ thể.
Daniel quỳ dưới chân Gun. Mồ hôi thấm đẫm trên tấm lưng trần, khó nhọc thở.
Gun sẽ mắng cậu nhưng họ đang ở thời điểm mà tất cả mối lo ngại đó đã lắng xuống. Quần áo rách rưới và bẩn thỉu. Người dính đầy đất cát, đau đớn và mệt mỏi.
Thật thú vị.
“Cậu có biết tại sao tôi đồng ý huấn luyện cậu không?”
“Bởi vì em là một tờ giấy trắng…?”
“Sai rồi,” Gun nói, lắc đầu.
Daniel nuốt nước bọt. Gun có thể thấy cách cổ họng thằng nhóc chuyển động. Cậu bị bầm tím bên má và một vết cắt sâu ở cánh tay trái. Gun đưa tay bóp chặt cổ họng Daniel. Cơ bắp co thắt dưới lòng bàn tay anh. Daniel quấn tay quanh cổ tay Gun, nhưng không vùng vẫy.
Chưa phải lúc.
“Vô thức” Gun rít lên. “Tôi cảm nhận được thứ đó ở cậu.”
Daniel chớp mắt. Cậu không nói được, không phải khi Gun siết chặt cổ cậu, không phải khi mạch đập mạnh đến mức Gun có thể cảm nhận được. Nước mắt trào ra khóe mi.
"Tôi cứ nghĩ sẽ không tìm thấy ai sau Daniel kia," Gun nói. "Nhưng không ngờ nó cũng ở bên trong cậu."
Daniel cố lắc đầu, như thể từ chối thừa nhận sự thật, nhưng đã quá muộn. Gun đã nhìn thấy nó. Daniel cố nói nhưng âm thanh phát ra nghẹn ngào, khó hiểu. Cậu bóp mạnh cổ tay Gun, không may là giờ cậu chẳng còn chút sức.
"Cơ thể cậu đã biết bí mật rồi. Hãy nhớ cảm giác cận kề cái chết. Tiến sâu vào bóng tối, nhớ mọi thứ tôi đã dạy."
Daniel lắp bắp, ngạt thở mà ho. Mặt cậu đỏ bừng.
“Nếu cậu có thể giữ thăng bằng trên bờ vực này với những kỹ năng tôi đã dạy, cậu có thể đánh bại bất kỳ ai.”
Daniel nhắm lại, mở ra, rồi lại nhắm lại.
Mạch Gun đập nhanh.
Đây là thứ cậu khao khát, thứ cậu chưa bao giờ cho phép mình khao khát, cảm giác khoái lạc và sợ hãi mà cậu chỉ từng tiến vào một lần trước đây. Daniel thở hổn hển, Gun siết chặt tay hơn, mắt cậu lại nhắm và khi chúng mở ra lần nữa…
“Nhớ cảm giác này.”
Đến rồi. Bức màn bóng tối đã sụp đổ. Cặp mắt Daniel sáng lên, lực tay quanh cổ tay Gun càng lúc càng nặng. Cậu kéo tay Gun rồi ném anh văng ra xa, anh ngã ngửa xuống đất. Daniel đứng dậy, Gun liền đá vào đầu gối cậu nhưng Daniel lăn theo và đáp xuống người Gun, ngồi lên người anh, gần gũi, sống động và dữ dội. Gun quấn chân quanh đùi cậu và lật người ngồi trên cậu. Tay anh lại tìm đến cổ họng và tay cậu tìm thấy bả vai rắn chắc, những ngón tay bấu chặt, mạch đập Gun mỗi lúc một tăng tốc, vang vọng bên tai anh.
Và rồi mắt Daniel nhắm lại, ngã ra sau, thoát khỏi tay Gun, đổ sụp xuống đất như mảnh vải rách bị vứt bỏ.
À. Phải. Như mọi khi, thành công đứng trên thân của nhiều kẻ thất bại.
Nhưng Gun đã nhìn thấy. Anh nhìn thấy bóng tối trong mắt Daniel trước khi cậu ngất đi. Anh đã đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com