35
"Thế thì chứng tỏ đây đúng là vấn đề của cậu. Chẳng ai ở bên cậu mãi được cả. Nếu cậu cho rằng Trần Chi Mặc bảo lòng kiên nhẫn của anh ấy đều dành cho tôi thì anh ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, thì cậu sai rồi. Tương lai anh ấy sẽ kết hôn, bất kể là với một minh tinh nữ hoặc với người ngoài ngành, tôi đều không thể tiếp tục sống cùng anh ấy được. Mà tôi cũng sẽ có sự nghiệp mình muốn theo đuổi, rồi sẽ có ngày đến nơi mà sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh ấy không thể quan tâm đến được. Nhưng tôi sẽ không giống cậu, chạy đi chất vấn bạn gái của anh tôi tại sao lại cướp mất toàn bộ sự quan tâm thuộc về tôi." Trần Mộc Ngôn quay người đi ra thang máy, ấn nút.
"Còn nữa, bất kể anh tôi làm việc gì đều dốc hết sức lực. Vì một cảnh quay, anh ấy có thể ngồi dưới đáy bể bơi, suýt thì tự chết đuối, chỉ vì tìm được cảm giác cho cảnh đó. Thế cậu thì sao?" Cửa thang máy mở ra, Trần Mộc Ngôn bèn bước vào.
Even vẫn đờ đẫn đứng trong hành lang, không biết là đang nghĩ về lời Trần Mộc Ngôn nói hay là đang giận dỗi tiếp.
Cùng với cánh cửa khép lại, trái tim Trần Mộc Ngôn như trĩu nặng một tảng đá.
Nếu một ngày nọ mình phải sống độc lập thật, đến nơi không thể gặp Trần Chi Mặc được nữa, có phải mình sẽ kiên cường được như đã bảo Even thật không?
Thời gian quay bộ phim này xấp xỉ ba tháng, mà Trần Mộc Ngôn ở được hai tuần thì quyết định trở về.
"Em về vội thế, có phải vì Even không?" Trần Chi Mặc khoanh tay dựa vào tủ quần áo, nhìn Trần Mộc Ngôn đang thu dọn đồ đạc.
"Tất nhiên là không phải rồi, kỳ nghỉ đông khó lắm mới có, em không thể không đi chơi với bọn Khương Phi lấy một lần được. Vả lại anh Mặc phải quay phim, em nán lại đây cũng hơi chán, chỗ nào chẳng có bạn nào cùng lứa."
Trần Chi Mặc gật đầu, sau đó hỏi nửa thật nửa đùa: "Có cần anh ký tên thêm vài tờ để em cầm về cho các bạn không, suy cho cùng thì em phải đi nhờ xe họ về mà."
Trần Mộc Ngôn bật cười, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Anh Mặc nghĩ chu đáo quá!"
Trần Chi Mặc dang rộng hai tay với cậu, "Lần này phải mấy tuần anh không gặp được em rồi, ôm cái nào."
"Được!" Trần Mộc Ngôn đi tới ôm chầm lấy đối phương.
Có điều vòng ôm của Trần Chi Mặc chặt đến bất ngờ, siết xương cậu kêu răng rắc.
"Chờ tháng sau đoàn làm phim chuyển về thành phố, anh sẽ về." Giọng Trần Chi Mặc ở ngay bên tai cậu.
"Ừm..." Trần Mộc Ngôn bật cười, "Anh Mặc, anh đừng quan tâm em thế, hai tuần nữa là em khai giảng rồi, có nhiều việc phải làm lắm!"
Cứ thế, Trần Mộc Ngôn đi nhờ xe của đám sinh viên đó về.
Có điều, ngày đầu tiên cậu về nhà đã có khách ghé thăm.
Lúc Trần Mộc Ngôn đang xếp quần áo vào tủ, chuông cửa reo.
Nhưng trong bộ đàm là một cô gái đeo kính râm, mặc váy liền màu trắng. Không biết vì sao, nhìn thấy người đeo kính râm đó, Trần Mộc Ngôn bèn vô thức nhận ra đối phương là nghệ sĩ.
"Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?"
"Trần Chi Mặc có ở đây không?"
"Anh tôi không ở đây, xin hỏi cô có việc gì?"
"Cậu là Trần Mộc Ngôn, em trai anh ta? Anh ta không ở đây, thì đưa cậu cũng được."
Trần Mộc Ngôn mở cửa, người gọi được tên mình, xem ra chắc hẳn cô ấy thân quen với Trần Chi Mặc.
Cô tháo kính râm, mỉm cười tuyệt đẹp.
Giờ Trần Mộc Ngôn mới nhận ra cô ấy chính là Lục Mạt Nhiên.
"Cô Lục, xin hỏi cô đến tìm anh tôi có việc gì?" Trần Mộc Ngôn không từ chối cô bước vào, có điều vừa nghĩ đến việc từng xảy ra với Trần Chi Mặc, cộng thêm đối tượng kết hôn của cô, thiện cảm dành cho mỹ nữ của Trần Mộc Ngôn bèn không thể trỗi dậy nổi.
Tư thế ngồi xuống trường kỷ của Lục Mạt Nhiên rất tao nhã, cách ăn mặc trang điểm của cô không lộng lẫy như sao nữ bình thường, chỉ trang điểm nhẹ.
"Tôi chỉ đến đưa thiệp mời cưới thôi." Lục Mạt Nhiên lấy hai tấm thiếp dát bạc từ trong túi xách ra đặt lên bàn, "Sau này chúng ta là người một nhà rồi, Mộc Ngôn."
Trần Mộc Ngôn không cầm lấy đọc, chỉ nhún vai nói: "Cô và Trần Lạc đúng là đôi lứa xứng đôi."
"Tôi nhận ra sự chế giễu trong giọng điệu của cậu đấy." Lục Mạt Nhiên vắt chéo chân, nhìn Trần Mộc Ngôn rất uy nghiêm, "Trần Chi Mặc miêu tả tôi với cậu ra sao? Bảo tôi vừa qua lại với anh ta, vừa quyến rũ bố anh ta à?"
"Tôi không có hứng thú với chuyện giữa cô và Trần Lạc." Trần Mộc Ngôn đứng dậy, "Cô Lục có thể ngồi thoải mái, tôi vừa ngồi xe rất lâu mới về đến nhà, phải đi tắm đã."
"Có phải hiện tại Trần Chi Mặc đặc biệt dịu dàng với cậu không? Như thể cậu là báu vật của anh ta, dù cho chạy theo lịch bận đến mức chỉ có vài ba tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, anh ta cũng phải chạy về ăn cơm cùng cậu em trai ruột này?"
"Đúng thế thì sao?"
"Không sao cả. Ban đầu lúc tôi qua lại với anh ta, anh ta cũng đối xử như thế với tôi." Giọng Lục Mạt Nhiên rất bình tĩnh, dường như cô hoàn toàn dửng dưng với việc Trần Chi Mặc từng đối xử tốt với mình.
Trần Mộc Ngôn lập tức bốc cháy, "Đã vậy thì sao cô còn chọn Trần Lạc? Vì ông ta có tiền? Vì ông ta có địa vị?"
"Được thôi, Trần Chi Mặc đã kể một chuyện giữa tôi và anh ta. Hay là, giờ tôi kể một phiên bản khác cho cậu nghe nhé?" Lục Mạt Nhiên nhìn Trần Mộc Ngôn bằng biểu cảm nhìn trẻ con, "Hoặc cậu cơ bản là không muốn biết. Trần Chi Mặc kể thế nào, cậu sẽ tin thế đó. Dù sao thì nom anh ta luôn đáng tin cậy hơn bất cứ ai."
"Được, tôi phải nghe xem cô có thể kể chuyện ra sao!"
"Khi tôi và anh ta quay bộ phim đầu tiên, tôi đã ở trong ngành ba năm mà vẫn không nổi, còn Trần Chi Mặc thì đã quá ư nổi tiếng rồi. Thế là công ty bèn ra kế hoạch cho tôi, đó chính là mượn hơi Trần Chi Mặc."
"Cô bảo cô qua lại với anh tôi hoàn toàn là để tạo hint à!"
"Không sai, dĩ nhiên tôi không phủ nhận sức quyến rũ của anh cậu. Sau khi các tạp chí lá cải đều tung ảnh tôi ăn cơm với anh cậu, anh cậu đã tìm tôi, anh ta bảo không ai có thể đạt được lợi ích từ anh ta mà không phải trả giá gì cả. Anh ta muốn tôi tiếp tục đóng giả làm bạn gái của anh ta."
Trần Mộc Ngôn liếc mắt nhìn cô ta, cho rằng cô ta đang bịa chuyện.
"Tôi tưởng anh ta chỉ muốn hợp tác với tôi tạo tin đồn mà thôi, nhưng lúc ở bên tôi, anh ta quả thật rất dịu dàng. Tôi từng có không ít bạn trai, anh ta là người khó từ bỏ nhất, thậm chí hai, ba tiếng liền không nhận được một tin nhắn hoặc một cú điện thoại của anh ta, tôi đều thấy bất an. Từ điểm này mà nói, diễn xuất của anh cậu đúng là hàng đầu, dù là với một cô gái không hề có tình cảm, anh ta cũng có thể tỏ ra tình cảm sâu đậm."
Trần Mộc Ngôn dò xét biểu cảm của Lục Mạt Nhiên, đó là một vẻ mặt tự chế giễu.
"Tôi tưởng mình có thể phát triển gì đó với anh ta thật, nhưng tôi đã nghĩ tốt đẹp quá rồi. Tôi chỉ là khoản cược chiến tranh giữa anh ta và Trần Lạc mà thôi. Quãng thời gian đó anh ta và Trần Lạc rất căng thẳng. Trần Lạc tuyệt đối sẽ không để mặc con trai cả của mình cưới nữ minh tinh làng giải trí, ông ta dùng rất nhiều cách uy hiếp tôi rời khỏi Trần Chi Mặc, ví dụ như tiền bạc, ví dụ như tương lai."
"Vậy nên cô đã bị Trần Lạc cám dỗ?"
"Sai, tôi đã bị Trần Chi Mặc cám dỗ, vì anh ta, mọi điều kiện Trần Lạc đưa ra, tôi đều không chấp nhận. Nhưng một ngày nọ, Trần Chi Mặc hẹn gặp tôi ở nhà, tôi phấn khích làm cả một bàn đầy thức ăn, thế nhưng người đến không phải anh cậu mà là Trần Lạc. Người đó bảo tôi rằng anh cậu sẽ không tới, ông ta muốn trò chuyện với tôi. Trần Lạc bảo ông ta sẽ không muốn chia rẽ hai người chúng tôi nữa, nhưng chỉ một ly rượu vang, lúc tôi và Trần Lạc tỉnh dậy thì phát hiện ra chúng tôi đang nằm trên giường."
"Hai người uống say nên mới xảy ra chuyện?"
"Uống say? Đừng đùa, một ly rượu vang mà say được à? Chúng tôi còn chưa mặc quần áo, anh cậu đã mở cửa bước vào, khoanh tay dựa vào cửa, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ biểu cảm của anh ta, nhìn tôi cứ như nhìn rác rưởi, nói cảm ơn với tôi. Bởi anh ta đã đích thân chụp ảnh tôi và Trần Lạc."
"Cô nói dối! Anh tôi làm thế để làm gì!" Trần Mộc Ngôn đứng dậy, cậu có thể nhẫn nhịn người khác bảo Trần Chi Mặc không tốt, nhưng không thể nhẫn nhịn người khác dùng cách này để hạ thấp hắn.
"Tôi nói dối?" Lục Mạt Nhiên nhếch lông mày, "Trần Lạc vốn định cắt đứt nguồn kinh tế của Trần Chi Mặc và ép công ty giải trí chôn vùi anh ta, như thế thì Trần Chi Mặc sẽ phải quay về nhà họ Trần làm một thằng con trai ngoan. Chính vì tấm ảnh đó, Trần Lạc không thể không từ bỏ, còn Trần Chi Mặc thì được sống tự do thoải mái."
Nói dứt câu này, Lục Mạt Nhiên bèn xách túi đi ra cửa, bỗng ngoái đầu lại như nhớ ra điều gì: "Nghe nói sau khi bị tai nạn xe, cậu bị mất trí nhớ. Có lẽ cậu nên tìm hiểu xem trước đó Trần Chi Mặc đối xử với cậu ra sao."
Dứt lời, cô bèn bỏ đi.
Trần Mộc Ngôn day trán mình, cảm thấy tất cả quả là quá nực cười.
Nói Trần Chi Mặc đối xử với mình ra sao, lẽ nào còn chưa đủ rõ ư?
Hắn có thể bay từ New Zealand về sau khi hay tin mình gặp chuyện, có thể chắt chiu toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở bên thằng em trai này, nếu công sức Trần Chi Mặc dành cho mình đều là giả dối, thế thì trên thế giới này còn cái gì đáng tin cậy nữa?
Đúng lúc này, Đinh San San gọi tới. Đương nhiên cô phải làm thêm trong kỳ nghỉ, thời gian Trần Mộc Ngôn đến khu nghỉ dưỡng, cô gái trẻ kiếm được không ít tiền. Cô làm nhân viên hướng dẫn ở một cửa hàng trang sức. Đinh San San trang điểm nhạt rất khéo, cộng thêm việc giỏi ăn nói, mười khách đến xem thì được ba người rút ví.
Trần Mộc Ngôn nằm trên trường kỷ nghe cô nàng nói thao thao bất tuyệt, nỗi bất an do Lục Mạt Nhiên mang tới lũ lượt bị quên lãng.
Sau khi gọi điện gần hai mươi phút, cuối cùng Đinh San San cũng vào chủ đề chính.
"Em bảo này, tiền thừa của anh vốn rất nhiều, chi bằng đến mua hàng phát?" Giọng cô mang vài phần lấy lòng, việc này khiến Trần Mộc Ngôn cảm thấy hơi buồn cười.
"Anh có bạn gái đâu, nữ sinh quen thân cũng chỉ có mình em, anh mua trang sức làm gì? Cho em hết à!"
"Nếu anh mua tặng em, dĩ nhiên em nhận hết. Có điều bọn em cũng bán dây chuyền, ghim cài mũ nam..."
Đinh San San lại bắt đầu liến thoắng, Trần Mộc Ngôn biết mình không nói "ừ" thì cuộc gọi này sẽ không kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com