Chương 78: Gặp con trai riêng thứ hai
Chương 78: Gặp con trai riêng thứ hai
Một đêm điên cuồng bất chấp thân phận và luân lý nhanh chóng qua đi.
Khi Ngôn Úc tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường của Quý Sở, toàn thân lười biếng và ê ẩm.
"Ưm --" trong bụng vẫn còn căng đầy tinh dịch của con riêng.
Người vợ nhỏ với tính cách thất thường hoàn thành mục đích của mình mà không hề quan tâm đến Quý Sở có ở nhà hay không, cậu thong thả chọn một bộ quần áo vừa mắt trong tủ đồ của Quý Sở, mặc vào rồi đi ra ngoài.
Nhưng...... mỗi bước đi, tinh dịch trong tử cung lại dường như đang rung lắc, khiến cậu không thoải mái......
Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, cậu vợ nhỏ ngốc nghếch đỏ mặt, nhưng ngược lại lại có chút vui vẻ, rốt cuộc cậu đã thực sự cắm một cái sừng lên đầu Cố Tư Ngôn.
Lại còn với con trai ông ta.
Cậu vợ nhỏ xinh đẹp chẳng bận tâm đến việc mình đã ngủ với con riêng của chồng.
Cậu chỉ cần thấy vui là đủ.
Đôi chân trần trắng nõn lê đôi dép. Mặc dù trang phục rộng thùng thình, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp rạng rỡ của Ngôn Úc, xinh đẹp đến mức ánh mắt người khác chỉ có thể dán chặt vào người cậu.
Tô Thanh Nhiên đang cầm một ly nước đi trên cầu thang tầng hai, tình cờ chạm mặt Ngôn Úc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tô Thanh Nhiên vẫn phải nói rằng người mẹ kế này của anh thực sự rất đẹp: "Chỉ là hơi ngốc thôi."
Không ai có thể ngờ được những lời này lại phát ra từ một người có vẻ ngoài luôn tươi sáng và điềm tĩnh như Tô Thanh Nhiên.
"......"
Thật không may, Ngôn Úc đứng đối diện nhau đã nghe thấy.
Sắc mặt cậu tái nhợt, đứng chôn chân tại chỗ không dám tiến cũng không dám lùi.
Mẹ nhỏ với tính cách đỏng đảnh có khả năng báo động trước nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, khi người khác đối xử tốt với cậu, cậu sẽ được nước lấn tới.
Nhưng một khi thấy trên người đối phương xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn, chán ghét, Ngôn Úc sẽ giống như một chú thỏ nhỏ run rẩy, mặc cho người ta xâu xé.
Cậu sẽ cứng đờ tại chỗ hoặc tìm cách trốn đi.
Tô Thanh Nhiên bước đến trước mặt Ngôn Úc, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá người mẹ kế của mình, nhìn những vết hôn tinh tế và phơn phớt hồng trên cổ Ngôn Úc, anh khẽ mỉm cười.
Ánh mắt hạ xuống, những dấu răng rõ ràng trên cánh tay Ngôn Úc do Quý Sở cắn cũng bị Tô Thanh Nhiên thu vào đáy mắt.
Anh đương nhiên biết người mẹ kế của mình tối qua đã đi đâu, gặp ai, rốt cuộc...... đây chẳng phải là do cậu từng bước dẫn dắt đến sao?
Trên mặt Tô Thanh Nhiên vẫn tươi tắn như cũ, hai chiếc răng nanh lộ ra khi cười, đôi mắt lạnh lẽo, nhéo cằm Ngôn Úc, buộc cậu ngẩng đầu.
"Mẹ nhỏ, đây là sao vậy?"
"Bị người ta 'làm' ra nông nỗi này."
Lòng bàn tay cậu vợ nhỏ ướt đẫm mồ hôi, đuôi mắt đỏ hoe, theo bản năng muốn nổi giận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt không hề che giấu ác ý của Tô Thanh Nhiên, cơ thể cậu run lên, cuối cùng chỉ thốt ra một câu nói mềm mại, nũng nịu: "Anh làm đau tôi."
Tiếng khóc nức nở thật mềm mại, giống như một chú mèo con vô lực giãy giụa, chỉ có thể chờ đợi người khác thương hại mà buông tha.
Nghe xong, Tô Thanh Nhiên đột nhiên khựng lại một giây, cảm giác trên đầu ngón tay thật mềm mại, khiến người ta vô thức cảm thấy cơ thể người này cũng thật yếu ớt.
"Đau sao?" Nhưng rõ ràng anh không hề dùng nhiều sức.
"Thật yếu ớt."
Tô Thanh Nhiên nói không chút lưu tình. Sẽ tốt hơn nếu không để ý đến chút mất tự nhiên trong hành động của hắn.
Đôi mắt Ngôn Úc ngập nước, cau mày, chỉ cảm thấy người này sao mà đáng ghét vậy. Cậu đâu có đắc tội gì anh ta, tại sao lại hung dữ vậy.
Chỉ cần thái độ của người khác có chút mềm mỏng, tính xấu của cậu lại nổi lên.
"Tránh ra đi...... Anh mới yếu đó." Ngôn Úc không dám quá hung dữ, nhưng lại nũng nịu đến chết người.
Mồ hôi nhỏ li ti toát ra sau lưng.
Tô Thanh Nhiên ngửi thấy mùi hương toát ra từ Ngôn Úc, thật thơm.
Trước đây sao anh lại không phát hiện ra mẹ kế này lại có một ưu điểm nhỏ nhặt như vậy chứ?
Lần đầu tiên khi Cố Tư Ngôn muốn cưới Ngôn Úc, Tô Thanh Nhiên đã nghĩ cậu chỉ là một bình hoa ngu ngốc.
Chỉ được cái xinh đẹp, chẳng ra gì.
Nhưng giờ đây, anh dường như đã hiểu ra suy nghĩ của lúc đó của Cố Tư Ngôn khi muốn cưới Ngôn Úc.
Có một chú mèo nhỏ vừa ngốc, vừa yếu ớt, lại chẳng biết làm gì ở nhà đợi mình, dù có giận cũng không dám vung móng vuốt, còn nũng nịu đòi ăn, quả thực rất khác biệt.
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Ánh mắt Tô Thanh Nhiên dán chặt vào cơ thể Ngôn Úc bị quần áo che phủ, tiếc rằng đã có kẻ nhanh chân hơn.
Người vợ nhỏ không thích ánh mắt của Tô Thanh Nhiên, nhưng cũng chẳng có cách nào. Bây giờ toàn bộ nhà họ Cố đều nằm trong tay anh ta và Quý Sở, xử lý một người mẹ kế đáng ghét chẳng khác nào trở bàn tay.
Ngay cả bản thân Ngôn Úc cũng biết tính cách của mình không được lòng người khác.
Khóe mắt cậu hơi đỏ hoe.
Tô Thanh Nhiên dùng đầu ngón tay ấn vào đôi môi mềm mại, hồng hào của mẹ nhỏ, quả thực rất mềm, đúng như anh tưởng tượng. "Mẹ nhỏ, đừng hung dữ như thế." Anh nói với giọng điệu đầy ẩn ý. "Hay là mẹ nói cho tôi biết tối qua mẹ đã đi đâu được không?"
Lông mi Ngôn Úc run rẩy, không nói một lời.
Cậu biết đôi chân rã rời và những dấu vết mờ ám trên người mình không thể che giấu được.
Vẻ mặt hoảng loạn, trái tim đập thình thịch không ngừng, cậu vợ nhỏ tuổi còn trẻ đã bị người con riêng của mình ăn đứt.
"Không, không cần......" Ngôn Úc lấy hết can đảm đẩy tay Tô Thanh Nhiên ra. "Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?"
Sau đó, cậu hoảng hốt lùi lại.
Tô Thanh Nhiên nhìn ly nước trên tay, hên chưa đổ ra ngoài, nhướn mày. Anh chủ động tiến lên một bước, dưới ánh mắt cảnh giác của Ngôn Úc, từ từ mở cửa phòng ngủ, bước vào.
Thật thú vị.
Cậu vợ nhỏ sắc mặt trắng bệch, sau khi Tô Thanh Nhiên biến mất, chân cậu mềm nhũn, hương thơm trên người theo mồ hôi toát ra càng lúc càng nồng.
Cậu sợ hãi từng bước đi về phòng mình.
Chỉ đến khi ngã lên chiếc giường lớn, Ngôn Úc mới cảm thấy mình cuối cùng cũng sống lại.
Nhíu mày, mẹ nhỏ chỉ cảm thấy người con riêng này còn đáng ghét hơn cả Cố Tư Ngôn.
Có cơ hội nhất định phải dạy cho anh ta một bài học.
Khẽ hừ một tiếng, trong cơn mơ màng, Ngôn Úc chìm vào giấc ngủ, cậu mệt quá.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn vẫn còn vương vấn mùi hương của Cố Tư Ngôn, người vợ nhỏ ngủ rất không yên.
Cậu hiếm hoi mơ thấy người chồng quá cố.
Dù biết mình đang nằm mơ, Ngôn Úc vẫn nhìn Cố Tư Ngôn cao lớn trước mặt với vẻ không hài lòng, ngồi trên sofa ra lệnh: "Lại đây."
Cố Tư Ngôn giống hệt một công cụ, thật sự đi đến, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ làm theo lệnh của vợ, từng bước một, nhẹ và nặng mà làm cậu.
Cho đến khi thật sâu, thật mạnh.
Ngôn Úc nhắm chặt mắt, nằm trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tràn đầy vẻ nhẫn nhịn, thỉnh thoảng lại phát ra một vài tiếng rên rỉ nũng nịu.
"Ưm......"
Trong cơn mơ màng, Ngôn Úc đột nhiên mở mắt, ánh mắt cậu mông lung. Cậu vừa có một giấc mơ xuân, lại là người chồng đã mất.
Những chuyện chưa hoàn thành trong đêm tân hôn, tất cả đều được thực hiện đầy đủ trong mơ, chỉ là chưa đi đến bước cuối cùng.
Nước dâm chậm rãi trào ra từ lồn nhỏ, thấm ướt quần áo của Quý Sở.
Thịt mềm đỏ mọng, mấp máy, ép ra nước, nhưng cảm giác trống rỗng kéo dài bên trong không hề được xoa dịu, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Ứm......"
Cậu xấu hổ đến mức muốn tự dùng ngón tay giải quyết, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào lỗ bím, cơ thể mẫn cảm đã run lên. Nước dâm phun ra, nhưng cảm giác ngứa ngáy bên trong vẫn không được giải quyết.
Khi đang làm những việc này, cậu vợ nhỏ ngốc nghếch không hề hay biết rằng trên bức ảnh đặt ở đầu giường, người chồng quá cố của cậu đang nhìn chằm chằm.
Nhìn vẻ mặt lộ rõ vẻ khát khao nhưng vẫn không được thỏa mãn của cậu.
Môi lồn trắng nõn bị dòng nước chảy ra làm cho ướt sũng.
Hột le vừa hồng vừa mềm, co chặt lại.
Đôi mắt vợ nhỏ đỏ hoe biết rằng Quý Sở hiện tại không có ở nhà, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Thông thường vào lúc này, Quý Sở sẽ cùng Cố Tư Ngôn ra ngoài xử lý một số chuyện.
Vì Cố Tư Ngôn đã chết, giờ chỉ còn mình Quý Sở ra ngoài.
Nhìn bóng đêm đen kịt lọt vào qua khung cửa sổ, cậu vợ nhỏ ngủ một giấc đến tối cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng bản thân lại không biết cách tự giải quyết.
Trong mắt cậu dâng lên một màn sương mờ, lỗ lồn ngứa ngáy, khiến làn da trắng mềm hiện lên một vệt hồng nhạt xinh đẹp.
Vợ nhỏ trắng trẻo ngồi trên giường, càng nghĩ đến đêm qua Quý Sở đã làm cậu thoải mái đến mức nào, cái lồn càng tiết ra nhiều nước.
Đã nếm được niềm vui khi ngủ với đàn ông, mẹ nhỏ vô thức nghĩ đến người con riêng thứ hai của mình, Tô Thanh Nhiên.
Hắn ta chắc hẳn đã đi rồi?
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi trong lòng lại khiến Ngôn Úc chần chừ không thôi, cậu không biết mình có nên đi hay không.
Cậu cắn môi một cái, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cơn nứng, mặc một chiếc váy ngủ dây đen không khác gì đêm qua đi ra ngoài.
Làn da trắng tuyết toát ra hơi nước vì vừa tắm xong, mỗi bước đi trên hành lang đều khiến bụng dưới Ngôn Úc nhộn nhạo khó chịu.
Cậu không hiểu tại sao cơ thể mình lại dâm đãng đến vậy, biết thế hôm qua đã không đi tìm Quý Sở làm.
Vợ nhỏ xấu tính không nghĩ đến khả năng bị Tô Thanh Nhiên từ chối.
Nếu anh ta không đồng ý, cậu sẽ dọa sẽ nói ra hết chuyện giữa mình và Quý Sở, khiến Tô Thanh Nhiên không đồng ý cũng phải đồng ý.
"Cốc cốc -- " Ngôn Úc hiếm khi gõ cửa.
Đợi một lúc, thấy không có ai ra mở cửa, cậu có chút tức giận, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào, cậu đã bắt gặp hình ảnh Tô Thanh Nhiên quấn khăn tắm ở nửa thân dưới bước ra.
Ngôn Úc sững sờ tại chỗ, đầu ngón tay nóng lên.
"Mẹ nhỏ?"
Tô Thanh Nhiên cũng có chút ngạc nhiên, anh còn chưa kịp ra tay, Ngôn Úc đã chủ động đến rồi sao.
Vì lần chạm mặt vào ban ngày hôm nay, Tô Thanh Nhiên đã nảy sinh sự tò mò với người mẹ kế này, anh muốn nếm thử mùi vị đã khiến ngay cả Quý Sở cũng phải mê mệt.
Mặc dù Tô Thanh Nhiên rất ghét người anh trai cả này, nhưng phải thừa nhận, ánh mắt của Quý Sở không tồi.
Cậu ngẩng đầu, nhìn người con riêng đang từng bước tiến lại gần mình, không nhịn được lùi lại một bước.
"Làm, làm gì vậy......"
Cậu chột dạ đến tột cùng, nếu không phải chân đã mềm nhũn, Ngôn Úc chắc đã cuống cuồng mở cửa chạy trốn rồi.
"Mẹ nhỏ đến tìm tôi làm gì?" Tô Thanh Nhiên hỏi lại.
Mồ hôi mỏng lấm tấm trên chóp mũi Ngôn Úc, cậu không biết phải trả lời thế nào, thậm chí trong lòng thầm hối hận vì sao lại đến tìm Tô Thanh Nhiên, giá mà cậu đã không đến: "Không, không có gì......"
Cảm giác trống rỗng của cái lồn liên tục nhắc nhở người mẹ nhỏ lý do tại sao cậu lại đến đây.
Dưới ánh mắt trần trụi của người con riêng, Ngôn Úc muốn quay người đi, nhưng ngay cả dũng khí để quay người cậu cũng không có.
Nước dâm theo chân cậu từ từ chảy xuống, nhỏ xuống sàn nhà.
Tô Thanh Nhiên nhướng mày, người con trai hai mươi tuổi cao nhòng, thân hình có thể hoàn toàn bao phủ Ngôn Úc. "Thật sao?"
Bàn tay to lớn nóng rực chạm vào vòng eo nhỏ của Ngôn Úc, hơi thở cậu trở nên hỗn loạn. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, người vợ nhỏ biết, cậu không thể trốn thoát.
Nói ra sự thật, giọng nói mềm mại: "Lừa, lừa anh......"
Ngôn Úc với đôi mắt ướt át nhìn về phía Tô Thanh Nhiên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: "Tôi, tôi đến, đến để quyến rũ...... anh." Cậu nói lắp bắp, cuối cùng vẫn nói xong.
Tô Thanh Nhiên thích sự thành thật của cậu, ôm lấy mẹ nhỏ rồi ngã xuống giường, khắp nơi đều là mùi hương của cậu.
"Ưm......"
Cậu vợ nhỏ nhíu chặt mày, muốn giận dữ, nhưng ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt đen tối của Tô Thanh Nhiên, cậu đã im bặt.
Cậu sợ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com