Chương 2: Buổi chơi nhỏ
-Buổi chơi nhỏ-
_____
Vào ngày đầu xuân ấy, Kiyoshi đã nhận được lá thư trúng tuyển từ UA. Nó nhẹ tay mở bức thư ấy ra rồi lấy cuộn băng tròn ấy để vào máy phát, trên màn hình ti vi liền xuất hiện hình ảnh vị anh hùng với bộ trang phục đen ngòm từ đầu đến chân, trông rất uể oải và có phần mệt mỏi.
-Chúc mừng em đã vượt qua bài thi giành hạng hai với số điểm là bảy mươi lăm, mười lăm điểm giải cứu và sáu mươi điểm chiến đấu, em được nhận vào lớp 1A.
Vừa nói đến đây thì màn hình đã tắt ngúm đi xem như kết thúc. Kiyoshi lấy cuộn băng ra đặt cạnh ti vi rồi lại đi lấy ví cùng áo khoác để đi ăn một bữa bên ngoài như cách chúc mừng bản thân đã trúng tuyển.
Nó ngồi im lặng trên khoang tàu điện ngầm đông đúc mà liền tranh thủ chợp mắt làm một giấc trước khi đến trung tâm của Tokyo, đôi mắt nó nhắm nghiền lộ ra hai quần thâm dưới mắt trông không mấy dễ chịu, đầu tựa vào thành tàu nghỉ ngơi như những khi nó đã làm, yên lặng mà tận hưởng giấc ngủ.
-Điểm dừng kế tiếp là Shinjuku.
Kiyoshi liền mở mắt đứng dậy đi ra khỏi tàu rồi bước xuống khu phố Shinjuku tấp nập người qua lại này. Nó muốn ăn một tô mì cay vào hôm nay nên đã rảo bước dọc theo con phố tìm một quán mì Udon nhỏ và ngồi ăn một mình.
Nó nhìn xa xăm bên ngoài cửa kính trong khi ăn mì udon, một loại mà Kiyoshi rất thích. Kiyoshi từ tốn ăn từng chút một rồi lại gọi thêm vài món ăn vặt khác như món ăn kèm để thoả cơn đói bụng.
-Hù.
Cả người của Kiyoshi bị đẩy về trước chút do có ai đó đột nhiên đặt tay lên vai nó. Kiyoshi quay sang nhìn mới phát hiện đó là cô bạn thường lảm nhảm với nó trong giờ ngủ lúc tối.
Cô bạn kia cười tươi nhìn nó đang nhâm nhi miếng gà trên tay, Kiyoshi thấy người cũng tới nên cũng ra hiệu cho người kia ngồi vào ghế đối diện.
-Tớ được vào lớp 1B, chung trường với cậu rồi hehe.
Kiyoshi ngước mắt lên nhìn người đối diện rồi gật đầu một cái, tay lại thuận theo mà đẩy dĩa bánh wagashi về phía cô bạn kia như lời mời. Người kia hơi ngớ ra chút nhưng rồi lại phì cười gật đầu lấy cái nĩa ghim từng miếng lên ăn.
-Chúc mừng cậu.
Nó rũ mắt khẽ nói một câu chung vui với người kia.
-Nè, nhìn cậu như này hẳn là quên mất tên của tớ rồi phải không?
Cô bạn kia áp mặt lại gần, mắt nheo lại như đang thể hiện ý định tham dò công khai của bản thân với Kiyoshi. Nó im lặng giữ bầu không khí yên ổn vì đơn giản là người kia đã nói đúng, Kiyoshi không nhớ tên của cô bạn này.
-Giới thiệu lại tớ tên là Hikari Kochou.
Kiyoshi gật đầu như cái cách nó vẫn hay làm với mọi người rồi nhìn lên cô bạn. Thật ra người duy nhất chịu bắt chuyện với Kiyoshi trong khoá huấn luyện kia chỉ có cô bạn này, Kiyoshi không hiểu và cũng không cho rằng bản thân có ý định tìm hiểu vì đơn giản là họ sẽ sớm bỏ cuộc vì không thể trò chuyện lâu dài với Kiyoshi.
-Ừm, chào Hikari.
-Phụt.
Hikari bật cười nhẹ nhìn cái cách Kiyoshi đáp lại, cảm thấy Kiyoshi có chút ngây ngô lại đáng yêu khi làm như vậy.
-Thôi được rồi, tớ muốn nói với cậu một việc đây.
Kiyoshi nhìn người kia chăm chú.
-Có vài nơi muốn mời cậu vào làm việc, cũng khá nhiều đấy Kiyoshi, toàn những người có tiếng tăm cả.
Hikari lấy trong túi xách ra một chồng tài liệu, đó là những tệp tài liệu được bọc bởi bao giấy nâu một cách cẩn thận, bên trên có ghi gửi đến Tomi Kiyoshi.
-Có một vài người là anh hùng trong top mười, anh Hawks, chị Mirko, chú Best Jeanist, chị Ryukyu và một số khác, bật mí là có cả trụ sở anh hùng trẻ, đống này là trụ sở của bố tớ tổng hợp đưa tớ để mang đến cho cậu đó.
-Ừm, cảm ơn cậu.
Hikari đẩy chồng tài liệu dày cộp về phía Kiyoshi. Nó nhìn đống tài liệu Hikari đẩy tới rồi chỉ gật đầu cảm ơn nhẹ một tiếng. Vốn dĩ Kiyoshi không mấy quan tâm việc mình sẽ làm ở đâu, đơn giản là điều đó không cần thiết, thứ duy nhất mà Kiyoshi phải để tâm là lương tháng và đó cũng là yếu tố hàng đầu để Kiyoshi chọn nơi làm việc.
-Nhưng mà không phải nếu gửi thư mời làm việc như này thì hơi sớm sao? Ý tớ là độ tuổi để đi làm là mười sáu tuổi.
Hikari xoa cằm suy nghĩ.
-Vì có tấm bằng hạng một.
-Ể, vậy thì đáng ghen tị quá nha, tớ cũng muốn đi với cậu, ở văn phòng tớ cứ bị bố mắng hoài, nghe đến phát chán.
Cô bạn kia thở dài nghĩ ngợi về viễn cảnh mỗi ngày ngồi chơi xơi nước trong phòng của người cha thân yêu.
-Thật ra cũng tốt, tớ đi làm vì tớ thích thôi, vào học thì nghỉ.
-Vào học mà cậu còn đi làm được nữa thì tớ xin phép gọi cậu là thần nha Kiyoshi, làm vậy không khéo lại nhập viện có ngày.
Kiyoshi gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Hikari, mí mắt lại rũ xuống nhìn dĩa bánh gạo trên bàn. Những điều nó nói với Hikari, một nửa là những lời dối lòng, nó không bao giờ nghỉ làm thêm khi vào học. Từ lúc mới mười ba tuổi, Kiyoshi đã nhận kèm gia sư cho một số bạn học vì thành tích vượt trội để lấy tiền trang trải cuộc sống.
Đến năm mười bốn tuổi, Kiyoshi quyết định tham gia khoá huấn luyện kia để lấy chứng chỉ sớm rồi đến khi vừa trong mười lăm tuổi thì liền nộp đơn xin làm thêm tại các công ty lớn, chỉ có làm anh hùng mới có thể có nhiều tiền.
Vốn dĩ căn nhà ông ngoại ở cùng Kiyoshi không phải dạng nhỏ bé, đó là một căn nhà cổ khá to tại Shibuya mà ông bà đã xây dựng thời còn trẻ. Phải nói một điều rằng nhà của Kiyoshi vốn là ở Toshima, đó cũng là căn nhà cổ khá rộng lớn được mua lại từ trước. Dù là như vậy nhưng Kiyoshi hàng tháng nhận được tiền chu cấp vô cùng ít ỏi từ cha mẹ mình nên không đủ để chi trả những khoản sinh hoạt đắt đỏ tại Tokyo.
Khi còn trẻ, ông của Kiyoshi để dành được kha khá tiền nên nhìn chung ban đầu vẫn có thể trả được cho Kiyoshi nhưng từ khi khám ra bệnh phải trả cả khoản đắt đỏ mỗi tháng cho tiền viện, khi ấy Kiyoshi quyết định đi làm gia sư cho một số bạn học nhà khá giả trong lớp để lấy tiền.
Dù sao thì sau ngần ấy thời gian Kiyoshi đã quen với cuộc sống như vậy nên cũng không gọi là khó khăn. Quần thâm mắt, những cơn buồn ngủ bất chợt là những minh chứng cho thấy Kiyoshi không dành quá nhiều thời gian cho bản thân, vì ngủ quá ít nên đó là lí do nó rất thích ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com