Chap 34: Lễ tang của Dương
Nhà thờ nhỏ nằm giữa những con phố yên ắng, bị che phủ bởi màn mưa phùn nhẹ, tạo nên một không gian ảm đạm, tĩnh lặng đến mức mỗi tiếng bước chân đều vang vọng như xé nát lòng người. Ánh đèn vàng từ những chiếc đèn treo tỏa ra khắp gian nhà, phản chiếu lên tường, lên quan tài trắng tinh, nơi Đăng Dương nằm yên nghỉ. Mùi hương trầm pha lẫn hương hoa tươi thoang thoảng, dịu dàng nhưng lại càng làm cho nỗi mất mát trở nên sâu sắc hơn.
Quang Hùng đứng ở góc phòng, vai hơi gục, tay nắm chặt chiếc nhẫn bạc mà Dương từng trao cho anh trong khoảnh khắc cận kề sinh tử. Nhìn nụ cười trên tấm ảnh đặt trên quan tài, ánh mắt Dương vẫn sáng dịu, tràn đầy yêu thương như ngày anh còn sống, tim Hùng như bị bóp nghẹt, từng nhịp thở trở nên khó khăn. Anh cố kìm nước mắt nhưng từng giọt vẫn lăn dài trên má, nóng và mặn, nhắc nhở anh rằng người mình yêu nhất đã ra đi mãi mãi.
Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng cầu kinh đều đều vang lên, tiếng nhạc tang trầm buồn, tiếng nước mắt thấm vào gối, tất cả hòa quyện thành một âm thanh trĩu nặng, nhấn chìm tâm hồn Hùng vào biển đau. Anh nhìn quanh, thấy những người bạn, đồng nghiệp của Dương, tất cả đều khóc thương, nhưng Hùng cảm thấy như họ xa lạ, không ai có thể hiểu được nỗi đau đang giày vò trái tim anh. Chỉ có Dương, chỉ có tình yêu mà anh đã từng nắm trong tay, là tất cả.
Hùng ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, lặng im, tay vẫn siết chặt nhẫn bạc. Hình ảnh hai năm bên nhau hiện về trong tâm trí: những buổi tối nấu ăn trong căn bếp nhỏ, những nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt trao nhau không lời nhưng hiểu hết trái tim. Mỗi ký ức như một mũi dao, vừa đẹp vừa đau, nhắc anh rằng tất cả đã vĩnh viễn tan biến.
Ngoài trời, mưa rơi nhiều hơn, tiếng mưa rơi xuống mái nhà thánh vang lên nhịp điệu rơi đều, như từng nhịp tim của Hùng đang co thắt vì đau đớn. Anh không nói gì, chỉ ngồi đó, mắt dán vào quan tài, lặng im trong nỗi tuyệt vọng vô tận.
Hình ảnh Dương hiện ra trước mắt anh, như đang mỉm cười, như đang với tay ra, nhưng khoảng cách giữa sống và chết quá lớn. Hùng muốn lao tới, muốn ôm Dương, muốn nói rằng anh xin lỗi, rằng anh yêu anh đến nhường nào, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Không còn cách nào để sửa chữa, không còn cách nào để quay lại. Anh cảm nhận nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể, từ tim đến tay chân, từng mạch máu như đang co rút vì tuyệt vọng.
Người ta đặt hoa lên quan tài, ánh nến lung linh chiếu sáng khuôn mặt Dương. Hùng nhìn từng chi tiết nhỏ, nhớ từng cử chỉ, từng thói quen, từng nụ cười. Anh cảm thấy như mình đang mất mát không chỉ một người yêu, mà là cả một thế giới, một phần linh hồn của mình đã bị kéo đi cùng Dương.
Tiếng cầu kinh tiếp tục vang lên, nhưng Hùng không nghe thấy gì nữa. Trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh Dương, lời nhắn nhủ cuối cùng của anh: “Hùng cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em… dù em đi rồi, em vẫn mãi yêu anh.” Lời nói ấy lặp đi lặp lại, như nhấn chìm anh vào nỗi đau, vừa êm dịu vừa khắc nghiệt, vừa là niềm an ủi vừa là vết thương không lành.
Hùng cúi xuống, hít một hơi dài, nước mắt trào ra, tim như vỡ vụn. Anh cảm thấy mệt mỏi đến mức không còn sức để khóc nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng tuyệt đối. Mọi thứ xung quanh như mờ dần, tiếng khóc, tiếng cầu kinh, ánh nến, ánh mắt mọi người, tất cả đều tan biến trong nỗi đau quá lớn của anh.
Anh đứng lên, bước ra ngoài nhà thờ, mưa rơi xuống mặt, ướt đẫm cả cơ thể. Không gian bên ngoài trống trải, những con đường vắng lặng, nhưng trong tim Hùng, sự cô đơn còn trống rỗng hơn nhiều. Anh đi dọc theo con đường nhỏ, nước mắt và mưa hòa làm một, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với anh.
Hùng dừng lại bên bờ sông gần đó, nơi họ từng cùng nhau đi dạo, từng cùng nhau cười đùa. Anh ngồi xuống bãi cỏ ướt sũng, ôm chặt nhẫn bạc, nhắm mắt lại, tim đau nhói. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ùa về: Dương nấu ăn, Dương cười, Dương cầm tay anh, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp… tất cả giờ chỉ còn là bóng ma, khiến anh cảm thấy trống rỗng đến tận cùng.
Hùng không muốn rời đi, không muốn mở mắt. Anh chỉ muốn ngồi đó, giữ lấy cảm giác đã từng có, giữ lấy hình ảnh Dương trong tim mình, dù biết rằng nó chỉ là ký ức. Anh cảm nhận nỗi đau dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể, từng hơi thở, từng nhịp tim, như nhắc nhở rằng người anh yêu đã vĩnh viễn rời bỏ anh, và không gì có thể thay đổi được.
Ngồi bên bờ sông, Hùng tự nhủ với lòng mình, giọng thầm thì như nói với Dương:
“Anh sẽ không bao giờ quên em… dù em đi rồi, em vẫn là người anh yêu nhất… em vẫn mãi ở trong tim anh.”
Mưa tiếp tục rơi, hòa với nước mắt, hòa với nỗi đau vô tận, như muốn xóa nhòa mọi thứ ngoài hình ảnh Dương trong tim Hùng. Anh biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi, trái tim anh đã mất đi một phần không thể hồi phục, và nỗi đau này sẽ theo anh suốt đời.
Hùng đứng lên, nhìn dòng sông, nhìn mưa rơi. Anh biết rằng mình phải sống tiếp, nhưng mỗi bước chân giờ đây đều nặng trĩu, mỗi nhịp tim đều đau đớn. Nỗi tuyệt vọng bủa vây, nhưng ký ức về Dương vẫn là ánh sáng duy nhất trong bóng tối vô tận của anh, vừa đẹp vừa đau, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, khắc sâu vào tim anh mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com