weankng | mềm xèo
weantodale x hurrykngnhững mẩu chiện bé bé xí xi của lê thượng long và phạm bảo khang (',,•ω•,,)♡✨ quan trọng : hong bế bé nhà mình tới trước mặt hai chú của nó nhá! cảm ơn nhìuuu (っ˘з(˘⌣˘ )…
weantodale x hurrykngnhững mẩu chiện bé bé xí xi của lê thượng long và phạm bảo khang (',,•ω•,,)♡✨ quan trọng : hong bế bé nhà mình tới trước mặt hai chú của nó nhá! cảm ơn nhìuuu (っ˘з(˘⌣˘ )…
đừng lạnh lùng cứ mãi vậy tim anh này cứ tới đây ôm trọn đi…
"mình hãy cứ sống thế đi, ta cứ mãi ước mơ ta cứ luôn mong chờ điều tuyệt vời nhé em"…
anh trai kinh tế nhưng chưa đủ bốn tế để yêu em…
câu chuyện bế em khang cực chất đến từ việc hít cỏ mèomại dô mại dô😇…
Đến đây, để tớ kể cho các cậu nghe về cách " thế giới ngoài kia yêu nhau "…
warning : có pha textfic, ai hong đọc được click back dùm em.…
Hiếu - An và những mẩu chuyện nhỏ trong hành trình yêu của đôi bạn trẻ Chữa lành nhaa…
một chiếc hố nông…
Đến cuối cùng ta vẫn hạnh phúc mà em…
Trần Minh Hiếu là một kẻ tội đồ.Và Phạm Bảo Khang đã trót lòng yêu, yêu say đắm một kẻ tội đồ…
Có duyên thì thương, có thương thì ở lại.…
DROPAtus : "lỗi ngay từ đầu không nằm ở ai cả"Hieuthuhai : "thật ra lỗi sai duy nhất là cho 2 chúng ta gặp nhau sai thời điểm"Nơi "chữa lành" những trái tim mong manh⁉️Mô tả chỉ mang tính chất xàm l của tác giả…
một người đuổi theo ánh đèn sân khấu, một người đuổi theo bóng lưng một người.tags: 4x1, longfic, giới giải trí, hiện đại đô thị, chính kịch, gương vỡ tan tànhcpl: gerdnang x an, allan, allgav, hieugav@cherimiee…
Chuyện là em đăng dương của ngành diễn viên điện ảnh nghe đồn anh hùng bên khoa thanh nhạc được tỏ tình nhiều đến nỗi một ngành có thể nhận lên đến hàng chục tin nhắn tỏ tình. Nghe vậy em đăng dương (đang cực kì thích anh hùng) liền nhắn tin tỏ tình người ta, với suy nghĩ chắc người ta sẽ không đọc đâu ai ngờ tin nhắn vừa gửi đi cũng là lúc chữ seen hiện ra phá nát cõi lòng của em đăng dương…
Tuyết đầu mùa đẹp lắm em ơiVì vậy hắn muốn được ngắm nó với em…
Bắt đầu vào mùa cuối mùa thu, kết thúc vào cuối mùa hạ. Thoáng cái hoàn thành chuyến tàu ba năm. Thanh xuân thì ai mà chẳng có nhưng để tận hưởng nó một cách chọn vẹn nhất thì không phải ai cũng làm được. Tại chiếc fic này, hãy cùng Nấm và HieuAnKhang của chúng ta trở về cái thời niên thiếu ấy. Về cái thời điểm vô âu vô lo, về cái ngày mà tiếng chuông vào lớp vẫn còn văng vẳng bên tai…
ở đây có anh Khang và em An…
Xuyên suốt chiều dài của lịch sử nhân loại, "công bằng" vẫn là thứ khái niệm mơ hồ, chẳng ai biết nó có tồn tại hay không. Ai cũng đinh ninh cho rằng sau cách mạng, hòa bình về tất cả sẽ hạnh phúc. Ấy vậy nhưng cái sự thật tàn nhẫn nào phải thế. Khi lý tưởng chung không còn thì nỗi niềm riêng mới ùa về. Những cái mà thời chiến họ tạm gác lại thì thời bình là lúc nó sống dậy một cách dồn dậpChính cái thời mà bữa no bữa đói đó đã tàn nhẫn bóp nghẹt thứ gọi là "dị tính". Chẳng biết từ bao giờ xã hội lại xuất hiện "dẫn tính" và "dị tính". Nếu dẫn tính được xem là người dẫn đầu tài giỏi thì dị tính chỉ được xem là một nhóm người ở cái xó xỉn thấp hèn nào đó Trớ trêu thay cậu con trai của gia đình danh giá năm xưa lại là dị tính. Dù cho gia đình có thể bảo bọc em nhưng sống dưới cái ánh mắt khinh miệt, em có thể gắng gượng được còn mẹ em thì xót lắm. Nghĩ thương con trai nay bố mất sớm, nhà có của ăn của để cũng bị khinh thường. Thế là mẹ mang em về quê, về cái mảnh đất mộc mạc mà chứa chan tình ngườiGiấu nhẹm đi việc mình là dị tính, em có một cuộc sống mới. Gặp được những người mà em yêu thương. Khi ấy "dị tính", "dẫn tính" hay người thường cũng chẳng còn quan trọng nữa…