Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khởi đầu

Hôm nay là ngày nghỉ không cần phải đến trường, thời tiết không tệ nên cô quyết định ra ngoài dạo hít thở không khí trong lành và mua gì lắp đầy bụng, tại sao phải mua mà không phải nấu, à là vì hôm nay mẹ và em gái đều không có ai ở nhà, cô thì lại không biết nấu ăn, nói ra thực mất mặt.

À mà quên giới thiệu tôi tên Himawari năm nay 19t là một trạch nữ, phạm vi hoạt động của tôi là từ trường về nhà chỉ có 2 địa điểm lui tới thôi, tôi rất lười thành ra ít nói nên cũng không có bạn bè hay mối quan hệ xã hội, mẹ tôi luôn hung hăng mắng nói tôi như vậy ai thèm ngó Σ(ಠ_ಠ), em gái thì một bộ ghét bỏ chị thiệt lười ,hảo thương tâm (〒﹏〒)....... khụ vào vấn đề chính.

---

Đường phố nhộn nhịp, cô đang đi trên đường để về nhà, lúc này một cơn gió thổi đến, mây đen kéo đầy trời cô chau mày nói :"trời sắp mưa rồi sao, rõ ràng thời tiết đang rất tốt mà."

Miệng nói vậy nhưng chân đã nhanh chóng chạy đi, mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, phía bên kia đường đột nhiên có người hô lớn :"cẩn thận!"

Cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, thì đã cảm thấy cả người đau đớn ý thức dần rơi vào bóng tối.

Từ cơ choáng váng đau đầu tỉnh dậy, ánh mắt mơ hồ dần rõ ràng, cảnh vật xung quanh cô là một màu trắng xóa, sau lưng vang lên giọng nói đầy lạnh lùng :"cô tỉnh."

Phía sau là một nam nhân hắc y, mái tóc đen ngắn, đôi mắt màu vàng sậm, khuôn mặt không biểu cảm, tay cầm một quyển sổ phát sáng, đang dùng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững nhìn cô, cô nghiêng đầu khó hiểu nói :"xin hỏi, đây là đâu và anh là ai."

Nam nhân đi tới trước mặt cô lạnh nhạt lên tiếng nói :"cô đã chết."

Cô hoang mang đứng dậy nói :"chết sao....sao có thể."

Nam nhân xoay lưng lại che đi lúng túng nơi đáy mắt nói :"ta là tử thần đang truy đuổi linh hồn bỏ trốn, ta dùng lôi điện đánh linh hồn đó không ngờ lại trúng ngươi."

Quyển sổ đang phát sáng trong tay nam nhân, bỗng phát ra một tiếng cười khẽ.

Nam nhân rũ mắt lúng túng ho nhẹ, rồi xoay lưng lại nhìn vào mắt cô rồi nói tiếp :"tuổi thọ ngươi chưa tận nhưng lại làm oan hồn dưới tay ta, nói đi ngươi muốn gì trừ việc quay về thế giới của ngươi."

Cô ngơ ngác nói :"không thể quay về.... vậy còn gia đình tôi thì sao đây, nhất là mẹ tôi bà ấy...."

Nói chưa hết câu khoé mắt cô đã đỏ hoe, nam nhân thở dài im lặng một lúc lại nói :"ta giúp ngươi xóa ký ức của họ về ngươi, cứ xem như đây là lời xin lỗi."

Cô nhịn không được nước mắt lăn dài khóc nức nở, sống 19 năm nay, người nhà ba người chúng cô sống nương tựa lẫn nhau, cha cô mất sớm mẹ lại vất vả nuôi dưỡng chị em cô khôn lớn, cô từng nghĩ rằng sau này lớn lên có một công việc ổn định, mẹ không cần phải vất vả nữa, nhưng sự việc lại không theo ý người như vậy, cô nay đã chết.

Cố nén tiếng nghẹn ngào lại, cô ngước mắt nhìn nam nhân hắc y nói :"được, vậy cảm ơn anh."

Xoa khoé mắt đỏ lên vì khóc, cô do dự đôi lát ngập ngừng nói :"tôi gặp họ lần cuối được không?"

Nam nhân không nói chỉ gật đầu sau đó dẫn đầu đi trước, cô bước chậm rãi sau lưng nam nhân hắc y, cả hai đi tới một cánh cổng chạm trổ điêu khắc tinh xảo, bước qua cánh cổng chính là nhà cô.

Cô chạy vào nhà nhìn thấy mẹ và em gái đang dùng cơm tối cười nói vui vẻ, nước mắt không nhịn được lại rơi, đôi mắt cô đã phủ đầy hơi sương, cảnh vật trước mắt có chút nhòa đi, nhưng ánh mắt cô vẫn mở to tham lam chăm chú nhìn họ. Cô muốn khắc ghi bóng dáng vào đầu sợ bản thân quên mất họ, chừng chừ đôi lát cô vẫn quay lưng lại nhìn nam nhân nãy giờ vẫn luôn im lặng nói :"đi thôi, nhìn đủ rồi."

Cô sợ bản thân mình nhìn nữa sẽ không đi được, lách mình qua nam nhân đi ra ngoài đến gần cánh cổng chạm trổ tinh xảo đó, rồi cùng nam nhân bước qua, cô quay người nhìn cánh cổng đã đóng chặt, mà chỉ cảm thấy lòng ngực đè nặng khó chịu vô cùng.

Trong lúc cô chăm chú nhìn gia đình, nam nhân lặng lẽ lấy một tấm ảnh đặt lên quyển sổ, khẽ giọng :"nhờ cô rồi."

Ánh sáng của quyển sổ nhấp nháy vài cái, nam nhân nhìn vật vừa xuất hiện trên quyển sổ, rồi nhẹ nhàng bước gần về phía cô.

Đột nhiên cô cảm thấy cổ chợt lạnh, nhìn xuống mới thấy thì ra là một sợ dây chuyền bạc, mặt dây được thiết kế để chứa ảnh, cô vội vàng mở ra xem, là ảnh người nhà ba người chúng cô chụp, khi cô tốt nghiệp cấp ba. Cô lâng lâng nhìn người nam nhân lạnh lùng lại có tâm tư kín đáo như vậy, nở một nụ cười nhẹ rồi nói :"thật sự rất cảm ơn anh."

Nam nhân nhàn nhạt gật đầu rồi nói :"ngươi không thể lưu lại đây ngươi muốn đi đâu."

Cô cúi đầu suy nghĩ đôi lát rồi nói :"tôi muốn đến thế giới Kuroko no basket có được hay không."

Thấy nam nhân gật đầu cô lại nói tiếp :"khụ... tôi muốn xinh đẹp muốn là một người toàn nâng, muốn bàng quan bá khí trắc lậu, muốn khốc suất cuồng bá duệ muốn...."

Chưa nói xong nam nhân đã lãnh mặt ngắt lời hừ lạnh nói :"nằm mơ."

Cô :"...."

Nam nhân lạnh nhạt nói tiếp :"ta là tử thần không phải ông bụt lấy đâu ra nhiều thứ như vậy cho ngươi."

Cô nhịn không được lại nói :"ngài cũng biết ông bụt là gì hả?"

Nam nhân hừ lạnh nói :"ta không phải đồ ngốc."

Cô cười ngượng ngùng thầm nghĩ trong đầu, nam nhân mặt lạnh này miệng lưỡi rất tốt nhỉ :"à đúng rồi, tôi dùng thân phận gì để đến thế giới khác thế."

"Đưa tay trái của cô đây."

Nghe vậy cô nhanh chóng vươn tay trái lên.

Nam nhân cầm tay cô gạch một vết thương lên ngón giữa, rồi nâng quyển sổ tay hứng máu, nói :"làm phiền Ngọc Tác chủ rồi."

Cô tò mò nhìn quyển sổ phát sáng vẫn luôn nằm trên tay nam nhân :" ? "

Quyển sổ đang phát sáng vang lên giọng nữ nhẹ nhàng :"Ngọc Tác chủ nghe xa lạ quá, anh cứ như Sora gọi tên tôi là được. Hai người chờ chút tôi sẽ chuẩn bị xong ngay."

"Được, cảm ơn cô." Nam nhân trầm giọng đáp, nhìn quyển sổ đã không còn sáng nữa, nam nhân quay đầu nhìn cô đang tò mò nói :"ta đã giao máu của cô cho bạn ta, cô ấy sẽ tạo một cơ thể thích hợp cho cô. Sau đó ta sẽ đưa nó vào thế giới cô muốn để thụ thai."

Hai người bọn cô chờ đợi khá lâu, chờ đến cô sắp ngủ gật, thì một vòng tròn sáng xuất hiện.

Chờ ánh sáng dịu xuống, một thiếu niên tóc và mắt màu xanh ngọc lục xuất hiện, thiếu niên giao một quả cầu sáng cho nam nhân, rồi cứ như vậy rời đi.

Nam nhân ném quả cầu vào thế giới Kuroko no basket, rồi nói :"cơ thể sẽ nhanh chóng được sinh ra, nhưng nó vẫn cần thời gian ổn định, cô chờ một chút."

"Trước khi tôi đến, vậy cơ thể đó có linh hồn khác không." Cô thắc mắc hỏi.

Nam nhân lắc đầu, nói :"không, cơ thể được sinh ra từ máu đầu tim của cô, nên nó sẽ liên kết với linh hồn của cô. Trong thời gian chờ ổn định, cơ thể đó chỉ bị xem như chậm phát triển thôi."

"Ừm." Cô gật đầu đã hiểu.

Chờ trong chốc lát, nam nhân nhạt giọng :"đến lúc rồi."

Dứt lời nam nhân khẽ phất tay, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com