Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 17 - Oneshot

Nhẹ nhàng ngồi bên cây đàn, Xán Liệt đàn từng nốt nhạc du dương thanh thoát man mác buồn. Lướt ngón tay qua từng phím đàn đã cũ, thật rất là lâu rồi Xán Liệt mới quay về thăm trường. Thầy giáo già bước vào, nở nụ cười thoáng qua rồi đặt bông hoa cúc trắng mới cắm vào bình hoa để trên nắp đàn...

Người thứ ba mạnh nhất, vĩnh viễn không phải là ai khác....mà là vận mệnh..

 Năm đó, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền là bạn đại học. Một người cười nhiều nói nhiều, một người điềm đạm trầm tĩnh. Anh vui vẻ hòa đồng, có chút nghịch ngợm lãng tử nhưng không phải người xấu. Cậu ít nói, ít cười nhưng tính cách lại rất ấm áp và dễ thương. Công tử gặp thôn nhân - hai thái cực hoàn toàn khác biệt. 

Vì một lần muốn thử một trải nghiệm khác, bằng cách nào đó anh và cậu trở thành người yêu. Bạch Hiền cười thở dài:

- Anh thì đâu biết tình yêu là gì đâu nhỉ ?

- Thì tôi đang học hỏi đây... - Xán Liệt cười rạng rỡ

Không phải là một trò chơi, cũng không phải một cặp đôi thật. Đơn giản chỉ là cùng nhau ăn kem, cùng nhau ngắm thành phố từ trên cao, cùng nhau đánh đàn...thỉnh thoảng tim hai người lại lỡ nhịp một chút.

Giáng sinh, sinh nhật, ngày nghỉ, cả hai đều đi cùng nhau. Thỉnh thoảng Xán Liệt lại đánh đàn cho Bạch Hiền nghe. Xán Liệt thích nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu khi nghe anh đàn, cậu ấy có đôi mắt biết cười. Nụ cười tỏa nắng như mặt trời in đậm trong trái tim của anh, vậy nhưng khi có ý nghĩ bản thân yêu cậu ấy, thì lại có chút rùng mình. Mỗi khi cảm thấy quá thân mật, anh lại tránh xa cậu ra một chút, dường như bức tường ngăn cách này ngày càng lớn...Anh đâu biết được cậu cảm thấy tổn thương như thế nào. Yêu anh, nhưng lại biết rằng tình cảm này không nên tồn tại. Anh là mặt trời ấm áp còn cậu chỉ là mặt trăng được thắp sáng bởi mặt trời, thật mỏng manh.

Cách xa nhau thì thích, lúc gần thì lại bối rối hoang mang

Ai dám bảo rằng, rồi mặt trời sẽ tìm thấy mặt trăng

Những tình yêu của người khác, chúng ta làm sao bắt chước được đây ?

Sinh nhật, Bạch Hiền đợi anh đến mức lạnh cóng thân thể ở chỗ hẹn nhau. Cậu sinh vào mùa Đông , thật lạnh mà. Tuyết rơi, rơi mãi, đồng hồ điểm từng tiếng từng tiếng trôi qua...Đã 1h sáng rồi, đường phố không còn ai nữa, chỉ còn thân hình nhỏ nhỏ thiếp đi trên ghế gỗ. Vì lạnh mà cậu run lên từng đợt, cảm giác mơ hồ chẳng muốn tỉnh dậy...Trong lúc Bạch Hiền đợi ngoài đó, Xán Liệt lại ở trong nhà ấm áp cười đùa vui vẻ với bạn gái của mình. Phải, Bạch Hiền không hề gò bó anh, để anh tự do qua lại dù biết là có chuyện đó. Khi anh hỏi cậu, cậu chỉ lắc đầu cười :"Em đâu thể ràng buộc anh, Xán Liệt à...". Khi Bạch Hiền phải đi cấp cứu ở bệnh viện vì hạ thân nhiệt bởi ở ngoài trời lạnh quá lâu thì Xán Liệt ôm bạn gái ngủ giấc êm đềm.

Sáng hôm sau, Bạch Hiền xuất viện đi học bình thường, không nói cho ai biết chuyện cậu nhập viện. Xán Liệt tặng cậu một bó hoa hồng đỏ, mỉm cười:

- Chúc mừng sinh nhật muộn ! Buổi hẹn hôm qua tôi quên mất !

Không hiểu sao cậu không thể ngăn lại hai dòng nước mắt, anh vội vã lau nước mắt cậu hỏi han. Cậu cười tươi :

- Không sao ! Chỉ là quá hạnh phúc thôi...

Rất lâu về sau này, Xán Liệt mới biết Bạch Hiền đã từng vì anh mà mệt mỏi nhiều như vậy.

Bài học tình yêu này...luôn chứa đựng nỗi bi hài

Nỗ lực này của chúng ta, thật không hề đơn giản

Đem niềm vui đọng lại thành nước mắt, cũng là một loại dũng cảm...

[ Nỗi nhớ nhung quá lớn, vết thương như rách toạc lại vờ không ]

Bốn năm đại học của Xán Liệt cứ trôi qua như vậy, cứ ngỡ sẽ rất nhàm chán nhưng anh lại cảm thấy vui vẻ. Có lẽ là những khoảnh khắc ngắm trăng cùng cậu, đưa cậu đi chơi trên moto của mình, ngồi nhìn cậu đọc sách còn mình đánh đàn...tất cả đều tạo ra hồi ức thật đẹp. 

Nỗi chua xót của bài học tình yêu này

Là phải học cách buông xuôi những khát vọng trước đây...

Bạch Hiền đi du học, lời cuối nhắn cho Xán Liệt cũng không phải những lời nhớ nhung sến sẩm bi thương của các cặp đôi chia lìa:"Tạm biệt, bài học tình yêu kết thúc ở đây. Xán Liệt à, về sau khi yêu ai đó, hãy thật lòng nói yêu người đấy nhiều vào nhé ! Vì khi làm vậy, người ấy sẽ không còn cảm giác bất an khi không xác định được mối quan hệ đó là gì. Hãy ôm người ấy thật chặt, vì như vậy người ấy sẽ cảm nhận được sự ấm áp bên trong anh, đừng chỉ hờ hững hôn hay nắm tay. Hãy có mặt vào mỗi dịp đặc biệt với người ấy, vì điều người ấy mong muốn nhất không phải là món quà nào cả mà chính là khi có anh bên cạnh. Đây là những thứ em học được Xán Liệt à, khi yêu anh."
Xán Liệt cũng chỉ là xem qua tin nhắn của cậu, anh không hề quá bình tĩnh cũng không hề quá vội vàng, không hề quên lãng cậu cũng không hề tìm kiếm cậu. Thời gian cậu đi du học, anh tốt nghiệp đại học rồi khởi nghiệp, trở thành một ông chủ lớn. Trải qua bao nhiêu mối tình chớp nhoáng, bao nhiêu quan hệ phức tạp, vậy nhưng chẳng thật sự yêu ai. Bạch Hiền à, những thứ em dậy tôi có phải quá thừa thãi không ?
Bạch Hiền về nước, Xán Liệt nhờ thư kí mua một bó hoa hồng từ hôm trước. Ngày mai mới đến ngày cậu về nước...không hiểu tại sao anh có cảm giác rất mơ hồ. Lúc gặp cậu sẽ nói gì đây ? Có khi nào cậu đã quên anh mất rồi? Thỉnh thoảng anh lại cười thầm, không biết cậu có ngạc nhiên không nhỉ ? Ngắm bó hoa hồng, anh nhớ rằng năm đó, cậu nói với anh cậu rất thích hoa hồng, không phải tại vì nó lãng mạn. Mà tại vì nó tượng trưng cho tình yêu đích thực, tình yêu đến từ con tim. Xán Liệt ngồi trước cửa kính nhìn màn đêm buông xuống, lòng thảnh thơi đi chút ít.
Bên này có một người mất ngủ, bên kia cũng có một người mất ngủ, đây là thần giao cách cảm chăng ? Bạch Hiền nằm trên máy bay nhìn qua cửa sổ, chợt nghĩ đến ai đó rồi lại lắc đầu để quên đi. Anh sẽ chẳng nhớ cậu đâu...Nhẹ nhàng dở tấm ảnh đã cũ cậu kẹp trong sổ ra, trong bức ảnh là một chàng thanh niên cười tươi như nắng. Phải, suốt từng đấy năm đi du học, lúc nào cậu cũng giữ ảnh anh ở bên mình. Sẽ có một chàng trai khiến thanh xuân bạn tự nhiên trở nên đẹp đẽ, người đấy là động lực giúp bạn cố gắng rất nhiều. Kẹp lại tấm ảnh vào trong sách, cậu thiếp đi.

Sáng hôm sau, vừa định đi đón cậu thì thư kí tìm gặp anh. Dù rất nôn nóng nhưng chắc chắn có chuyện gì đấy nghiêm trọng nên anh quyết định ở lại, đến hoa hồng còn mang theo vào phòng ngồi.
Anh vội vã hỏi chuyện gì, người thư kí ấy chỉ nói:
- Thưa giám đốc, chuyến bay Silkair Flight MI 185 vừa mới được phát hiện là gặp tai nạn, không còn hành khách nào sống sót...
Rồi cô ấy đưa anh danh sách hành khách trên máy bay. Cảm thấy chuyện chẳng lành, Xán Liệt lập tức nhận lấy...đập vào mắt anh là hành khách đầu tiên - Biện Bạch Hiền...

.

.

.

Phác Xán Liệt đến trước mộ cậu, để bó hoa hồng trong tay tự do rơi xuống. Anh chạm nhẹ vào bia đá, khẽ thì thầm:

- Tôi nhớ em...

Người ta nói, lúc cậu biến mất khỏi thế giới này...cậu vẫn giữ tấm ảnh của anh...Cậu ấy, là vẫn luôn để anh thật sâu trong lòng..

Mộng tưởng của vài năm trước, sự tha thứ của nhiều năm sau.

Chỉ vì một gương mặt mà phải nuôi dưỡng thân này tàn tạ vết thương.

đừng nói nhớ tôi, tôi sẽ không chịu đựng được đâu...

[ Ngàn cánh hoa giờ khắc này hóa hư không, nở rộ trong kí ức ]

.

.

.

Tiếng đàn kết thúc, Phác Xán Liệt lẵng lẽ rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, chợt cảm giác có cơn gió nhè nhẹ thổi cánh hoa cúc rơi xuống nốt đàn. Thấy đâu đó..bóng dáng cậu con trai đang im lặng chạm vào cánh hoa..

Những cánh hoa giờ khắc này

Giữa lúc nở rộ và lụi tàn

Chúng ta đang mong muốn học được những gì

Chúng ta giờ còn lại gì đây...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dựa theo một câu chuyện có thật..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com