Tam pháp thuật #1
Em háo hức học tập và hăng hái tham gia mọi hoạt động để dành điểm cho nhà, cốt chỉ để thắng cúp liên nhà cuối năm. Nhưng thông báo của cụ Dumbledore hôm nay đã dập tắt hứng thú của em một cái soạt, như một gáo nước lạnh dập phăng đi ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng cô gái trẻ :
"Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức thi đấu giành Cúp Liên-nhà. "
"Cái gì?"
Cả Đại sảnh xôn xao, nhiều tiếng than vãn vang lên, tụi nó cày cả năm để mong nhà mình đtạ được Cúp Liên - nhà, bây giờ nó bị huỷ. Tụi học sinh hận không thể đúp năm học này. Em ngồi cằn nhằn :
" Vậy là mất toi cơ hội đè bẹp Granger"
Ghét thiệt chứ. Cụ dập tắt tiếng xôn xao bằng cách nói tiếp : "Sở dĩ không tổ chức Cúp Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ..."
Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.
Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.
Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore. Một ánh chớp nữa nhá ngang trần, Pansy và em há hốc miệng kinh hãi. Hai đứa nép vào nhau, sợ sét giáng trúng hai mảnh thân gầy gò. Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức phù điêu nổi sắc cạnh, và đó là một gương mặt lạ lùng mà em chưa từng thấy bao giờ. Dáng vóc ông ta to gấp mấy cụ Dumbledore, Goyle há hốc, với thân hình vạm vỡ ấy. Lão ta thừa sức đè bẹp cả nó và Crabbe. hai thằng nó cảm thán đến màn xuất hiện của y. Khuôn mặt vuông sắc như đá, dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là "nhân diện", và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào. Mỗi phần da đều như vết thẹo, xù xì và nhám xịt như thân cây liễu gai. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to khiến ngũ quan trên mặt lão ngờ nghệch chẳng nhòm nổi. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến y trông đáng khiếp, đôi mắt như của kẻ săn mồi, không, đúng hơn là của một kẻ ham muốn đứng đầu và thống trị.
Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. Kông thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.
Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore. Y giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt y. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà Harry nghe không ra. Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.
Người lạ mặt ngồi xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà. Đoạn y lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc xích, và bắt đầu ăn. Con mắt bình thường của y dán chặt lên mấy mẩu xúc xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.
"Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.
"Giáo sư Moody."
Thường thì giáo viên nào cũng phải được đón tiếp bằng những tràng pháo tay, nhưng lần này tuyệt không có một giáo viên nào, một đứa học trò nào, ngoại trừ cụ Dumbledore và lão Hagrid. Cả hai cùng vỗ tay, nhưng tiếng vỗ chỉ vang lên một cách rầu rĩ trong thinh lặng, và hai người dừng lại rất nhanh. Ai nấy đều như quá sững sờ trước vẻ ngoài kỳ quái của Moody nên không biết làm gì hơn là chỉ nhìn chằm chằm vào ông. Phải Moody, lão ta quay trở lại rồi, với tư cách là một người hỗ trợ cho cuộc thi Tam Pháp Thuật. Trước đó, lão ta vào dạy mà không được giới thiệu hay chào hỏi, nên chẳng mấy ai biết lão. Bây giờ được giới thiệu tên tuổi, tụi học sinh thi nhau khắc cái tên Moody vào đầu. Draco thấy bóng dáng lão xẹt qua, tặc lưỡi ngán ngẩm. Vị quý tử đây đã có những kí ức chẳng đẹp đẽ gì với Moody, đúng hơn là sẵn sàng tẩy não để quên hẳn đi cái ngày ám ảnh đó.
Cụ Dumbledore tằng hắng. Cụ vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi trước mặt, tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt:
"Như tôi muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay."
"THầy GIỠN, thầy!" Fred Weasley nói to.
Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody tới thốt nhiên vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.
"Tôi không giỡn, thưa trò Weasley " - Cái nhìn chắc nịch của vị hiệu trưởng đáng kính đã khiến tụi học trò Vỡ oà. " Vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha hồ mà lang thang."
"Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài."
Em thì thào với Pansy, chất giọng đầy sợ hãi :
"Danh sách người bị giết?"
Nhưng nỗi lo lắng của em dường như không được phần lớn đám học trò trong sảnh đường chia sẻ, nhiều đứa đang xì xầm đầy kích động với nhau, và chínhbản thân em cũng sớm dẹp nỗi lo sang một bên mà khoái chí khi nghe về cuộc đấu hơn là lo lắng về những kẻ đã bỏ mạng cách đây mấy trăm năm.
Giáo sư Dumbledore nói tiếp:
"Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào cuối tháng Mười - hai tuần nữa, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."
"Con đi cho!"
Fred của cặp song sinh rít lên khuất dưới bàn. Mặt anh ta rạng rỡ vì náo nức viễn cảnh vinh quang và phú quý đến nhường ấy. Nó không phải là đứa duy nhất tự mường tượng mình là một nhà quán quân Hogwarts. Ở mỗi bàn các Nhà, các giáo sư có thể thấy trò nào trò nấy, hoặc chăm chú nhìn cụ Dumbledore, hoặc không thì cũng hăng hái xì xào với mấy đứa bên cạnh. Nhưng khi cụ Dumbledore nói tiếp, cả Sảnh đường một lần nữa lại im re:
"Mặc dù thầy rất biết các con đều có thể là người đem lại Cúp Tam đấu cho trường Hogwarts, nhưng hiệu trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật, năm nay đã nhất trí đặt ra hạn tuổi cho các đối thủ. Chỉ có những học sinh đúng tuổi – có nghĩa là, mười bảy tuổi hay lớn hơn – mới được phép đăng tên để xem xét. Đây..."
Cụ Dumbledore hơi cao giọng, bởi vì lúc đó có mấy đứa làm ồn lên giận dỗi khi nghe tới những lời này, và bọn anh em nhà Weasley bỗng nhiên trông hăng máu cả lên.
"... là một biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào việc các bài thi của cuộc đấu vốn đã khó khăn và nguy hiểm, dù cho chúng tôi đã cẩn trọng đến mấy, và những sinh viên dưới năm thứ sáu hay thứ bảy là gần như hoàn toàn không thể đương đầu với mấy bài thi này. Cá nhân thầy sẽ đảm bảo không để một trò chưa đủ tuổi nào bịp được ban giám khảo công minh mà trở thành quán quân Hogwarts."
Cặp mắt xanh nhạt của thầy nhấp nháy khi liếc qua gương mặt muốn nổi loạn của hai thằng Fred và George. Bọn họp đánh trống lảng đi chỗ khác, vờ như không thấy gì.
"Do đó, tôi cầu xin các con đừng có uổng thời gian đăng ký nếu các con dưới mười bảy tuổi."
"Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào cuối tháng Mười và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Thầy biết các con sẽ dành sự ưu đãi cho các vị khách trong thời gian họ ở với chúng ta, và một khi đã chọn ra được nam hay nữ quán quân của trường Hogwarts, các con sẽ hỗ trợ hết mình cho vị quán quân ấy. Còn bây giờ, trễ rồi, thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!"
Giáo sư Dumbledore lại ngồi xuống và quay qua nói chuyện với Moody Mắt-Điên. Một tiếng kéo lê chân và sập mạnh khổng lồ khi toàn thể đám học trò lê bước thành bầy đi về phía những cánh cửa đôi mở vào tiến sảnh.
"Họ không thể làm vậy được!"
Em sớm đã bỏ ý định tham goia khi nghe cụ Albus cảnh cáo, nhưng em nghe loáng thoáng đằng xa có tiếng than vãn của George Weasley. Nó không nhập bọn với đám đông đi ra cửa, mà đứng lên và trừng trừng nhìn cụ Dumbledore.
"Tháng Tư này tụi mình mười bảy rồi, sao mình không được thử một cú?"
Fred nói cáu kỉnh, cũng đang giận dữ nhìn về phía cái bàn dài:
"Họ sẽ không ngăn được mình ghi tên đâu. Nhà quán quân sẽ được làm đủ thứ quái mà bình thường không được phép làm. Lại còn một ngàn Galleons tiền thưởng nữa chứ! Đúng là suy nghĩ của mấy Gryffindor, lúc nào cũng thích chống đối luật lệ. Em huých vai Pansy, ra hiệu nó đi nhanh chút. Em sém bị đám đông ép chết rồi đây.
Ngồi trong phòng sinh hoạt chung, bọn em bàn tán về thông báo vừa rồi.
" Soa bọn họ không cho học sinh dưới 17 tuổi tham gia thi nhỉ, thành ra tụi mình không thó được một đồng tiền thưởng này. - Crabbe nói. Nó cau mày bất mãn, Pansy ngán ngẩm, nó chửi lại.
" Thằng ngu này, nhà mày túng lắm hả, lỡ may tụi kia bỏ mạng trong cuộc thi thì khốn, 1000 galleons không đủ để tao sắm mấy bộ váy nữa. " - Nó tằng hắng, hích em và Blaise để nhận thêm lời bổ trợ. Em gật đầu, phải đó, cuộc thi nguy hiểm thế, lỡ có chuyện không may xảy ra thì ai chịu trách nhiệm chứ. Nhưng Goyle có vẻ không thoả mãn, nó vẫn muốn tham gia cho vui, thằng này bữa nay khá, trước nay em còn tưởng nó nhát chết không kém gì Longbottom.
" Chờ hai năm nữa là mày tham gia rồi đó, thằng này. Bọn tao sẽ tiết kiệm tiền để phúng điếu mày "- Draco nói, làm Goyle dập luôn mộng tưởng.
" Mà mày trước đó học Beauxbatons phải không Audrey " - Theodore hỏi em, em gật đầu.
" Gioi thiệu tao một cô xinh xinh nhé " - Blaise đá lông nheo với em, em đảo mắt, khinh bỉ nhìn cậu chàng đào hoa trước mặt.
------------------
Cái ngày đón tiếp đại diện Dumstrang và Beauxbaton cuối cùng cũng đến.
Khi tới được tiền sảnh, chúng em thấy không thể nào tiến thêm được nữa vì một đám đông nghẹt học trò tụ tập ở đó, quẩn quanh trước một cái bảng lớn dựng lên ở chân cẩu thang đá hoa cương. Ron, đứa cao nhất trong ba đứa, đứng nhón chân nhìn qua đám đầu phía trước và đọc to lên cho hai đứa kia nghe: THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT PHÁI ĐOÀN TRƯỜNG BEAUXBATONS VÀ TRƯỜNG DURMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY THỨ SÁU, 30 THÁNG MƯỜI. CÁC LỚP HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG...
"Tuyệt!" mấy đứa học sinh xung quanh kêu to, "Lớp độc dược là lớp cuối ngày thứ Sáu! Thầy Snape không có giờ mà đầu độc tụi mình rồi!" HỌC TRÒ SẼ VỀ CẤT TÚI VÀ SÁCH Ở KÝ TÚC XÁ MÌNH RỒI TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG LÂU ĐÀI ĐỂ ĐÓN KHÁCH TRƯỚC BUỔI TIỆC ĐÓN MỪNG. Em nheo mày, tại sao không chờ học cho xong rồi đón bọn họ chớ, học sinh chăm chỉ không thích điều này.
Ernie Macmillan nhà Hufflepuff chui từ trong đám đông ra, mắt lấp lánh:
"Còn có một tuần nữa thôi! Không biết Cerdic đã biết chưa? Chắc để tôi đi nói nó hay..."
"Cerdic nào?" Goyle ngây ra khi Ernie đi khỏi.
"Diggory Cerdic." em nói, mắt long lanh vỗ vai Pansy lúc này cũng phấn khích. "Thế nào anh ấy cũng đăng ký."
"Đồ đần ấy mà là quán quân Hogwarts hả? " Draco nói khi mở đường qua đám đông đang bàn tán, tiến về phía cầu thang. Em cãi ngay, anh Ced đẹp trai mà ngốc, cả nhà hắn là đồ heo.
"Anh ấy không phải thằng đần. Cậu không thích anh ấy chỉ vì anh ấy giỏi thôi, đang ghen tị chứ gì .Nghe nói anh ấy thật sự là học trò giỏi – và là huynh trưởng nữa kìa." Pansy hùa theo.
Nó nói theo cái cách thế-là-miễn-bàn nhe. Draco bước qua kí đầu em một cái đau điếng.
" Thích thì đi theo tên đó luôn đi " - Hắn nói xong bỏ đi. Giận dỗi cái khỉ, Draco ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com