tetrahedron
Một quán bar ẩn mình trong hẻm tối là chưa đủ mà hơn cả, ép buộc người lữ khách nếu muốn tìm thấy nó thì còn phải đi thêm ba vòng cầu thang xoắn xuống.
Sunday đi loanh quanh khắp các con đường nhỏ, trên con phố có cái tên trùng với tên một ngọn núi nổi tiếng ở thị trấn này. Nằm cách chân ngọn núi ấy chừng mười lăm cây số chính là dinh thự của bọn họ. Hàng năm vẫn thấy nhiều lượt người tìm đến đây để làm những hoạt động, đại loại là, du lịch chữa lành hay tìm về thiên nhiên gì đó. Gallagher kể, gã vẫn thường cho họ trú tạm vài hôm nếu chẳng may gặp phải thời tiết không thuận lợi, hoặc họ đã hết lương thực hoặc họ bị thương trong quá trình leo núi.
Vì đi theo chỉ dẫn mơ hồ của gã mà Sunday đã bị lạc. Y nhận ra có tận ba con hẻm cùng dẫn đến ba cánh cửa gỗ. Con hẻm thứ ba và cũng là cánh cửa gỗ thứ ba y gặp mở ra cho y một lối dẫn xuống sâu hun hút. Cảm giác tối tăm khi không có bất kì ánh đèn nào chiếu rọi khiến Sunday ái ngại thoáng chốc. Y mở điện thoại lên, toan gọi gã ra đón y nhưng rồi vì ý định muốn tạo bất ngờ mà lại thôi.
"Cậu đã đứng rất lâu trước tủ rượu của tôi rồi đấy, Sunday? Muốn uống rượu sao?"
Đó là lời mở đầu cho Sunday biết đến một khía cạnh khác của gã đàn ông thô kệch đang vòng ôm lấy y bằng đôi tay đầy những vết chai sần và sẹo.
"Không. Bây giờ tôi không có hứng. Anh được quyền lấy rượu ra mời tôi sao, con chó săn già này?" - Y xoay người lại nhìn vào mắt gã. Bàn tay vỗ vỗ vào má người kia mang đầy sự trêu chọc. "Căn dinh thự này sắp thuộc về tôi rồi đấy. Lúc đó thì tôi sẽ là chủ của anh thật sự, Gallagher ạ."
"Chuyện đổi chủ đối với tôi chỉ là chuyện xoàng. Nếu cậu Sunday đã sắp sở hữu ngôi nhà này, nghĩa là số rượu này cũng là của cậu. Cậu đang uống những thứ thuộc về mình mà." - Gallagher có mong muốn làm càn. Gã nghĩ mình có thể làm càn và gã muốn thử xem bản thân quan trọng đến đâu trong lòng Sunday. Nếu chỉ thấp bằng một con chó canh cửa thì gã cũng sẽ qua quýt cho đến khi y chán thì buông tha mình, còn nếu thực sự xem trọng gã...
Nếu thực sự xem trọng gã ư? Một người như Sunday? Gã vẫn không thể hình dung được rằng một người như y sẽ xem trọng thứ gì ở gã. Kĩ năng giường chiếu? Vậy gã cũng chẳng bằng một tên trai bao.
Gallagher có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là bản thân gã không có tôn nghiêm hay tự trọng.
"Phải, tôi chỉ đang uống thứ rượu thuộc về mình, nhưng thế sẽ thật nhàm chán. Tôi vẫn còn trong độ tuổi yêu thích những thứ hào nhoáng, những sắc màu, những điều mới mẻ..." - Sunday cao giọng. Nụ cười khiến gương mặt y bừng sáng lên trong đôi mắt ảm đạm của gã. "Anh là điều mới mẻ mà tôi đã tìm thấy. Anh sẽ không khiến cho tôi thất vọng, đúng không?"
Gallagher vô thức siết chặt lấy y như thể níu giữ một thứ gì đó mà gã chưa từng được cảm nhận trong suốt cuộc đời tăm tối của mình.
Và để đáp lại yêu cầu ấy, gã đã pha cho y ly cocktail mà gã yêu thích nhất, từ chính những thứ rượu được cất lâu năm trong tủ kính.
Mộng Trong Mộng.
"Một ly Mộng Trong Mộng, chó săn của tôi."
Sunday ngồi lên chiếc ghế, ngắm nhìn gương mặt người đàn ông ẩn hiện dưới ánh đèn mờ. Cái tên Mộng Trong Mộng gợi nhắc cho y nhớ về bài thơ của một nhà văn nọ thuộc trường phái văn học kỳ ảo. Kì thực, chính Gallagher cũng không nghĩ rằng cái tên được gã nhào nặn từ những thoáng ưu tư lại trùng với tên bài thơ của một nhà văn nổi tiếng. Y đã bật cười khi gã lúng túng trong giây lát và đề nghị cho gã ít thời gian để nghĩ ra một cái tên mới.
Nhưng Sunday nói không cần. Y chỉ muốn nói rằng có rất nhiều sự trùng hợp trên đời. Ví như chính cuộc gặp của bọn họ, cũng là trùng hợp.
Kĩ thuật pha chế của một kẻ không chuyên như gã vậy mà lại khiến y không thể rời mắt. Trong lúc chờ đợi y đến, gã cũng có phần sốt ruột. Những con đường ở thị trấn thường luôn luôn làm khó những người từ bên ngoài đến như Sunday. Gã đã định nếu chẳng may y bị lạc thật, gã sẽ trở lên mặt đất để tìm.
Đôi mắt như ánh nhìn của thiên thần, thần thánh mà thuần khiết. Trong lúc làm Mộng Trong Mộng, Sunday không hề dời ánh nhìn đi nơi khác và Gallagher cũng vậy. Quán bar ẩn mình bên dưới một con hẻm tối tăm, giống như một nơi trú ẩn hoàn hảo cho mọi kẻ chán ghét ánh mặt trời.
Gallagher nhìn một lượt những gì Sunday mang đến quán bar tối tăm này. Một bộ đồ thanh sạch, một khí chất không vương chút bụi bặm hay nhơ nhuốc. Gã vươn tay vuốt ve gò má của y nhưng y không né tránh, thậm chí còn tựa đầu vào tay y.
"Gallagher, đồ uống của tôi đâu?" - Sunday kéo tay gã, buộc qua phải nhoài người về phía trước.
Lời nghe chừng có phần khó chịu bên trong, nhưng Gallagher không thấy y nhăn mày hay thực sự cảm thấy tức giận. Gã đặt ly cocktail ở trong tầm tay y. Lựa lúc Sunday đang chăm chú vào món đồ uống của mình, gã điều chỉnh lại phần tóc rối rồi hôn lên má y.
"Cậu có đang thực sự giận tôi không, Sunday?"
Sunday không trả lời, yên lặng thưởng thức Mộng Trong Mộng. Để mà nói thật lòng thì, y không có gì phải lấy làm tức giận với Gallagher. Trêu chọc người khác để buộc họ thuận theo sắc mặt của bản thân có thể xem như một thói quen xấu khó bỏ của y. Y thích nhìn gã luôn phải gồng mình lên để lí giải mọi thứ y làm, mọi cử chỉ y thể hiện ra. Sunday cố ý nhưng không có ác ý.
"Không. Sao vậy? Làm tình với tôi rồi, nhưng thấy tôi sắp thành chủ của anh nên đột nhiên biết sợ sao?" - Ly cocktail vơi từng chút một. Ngón tay y nghịch nghịch cánh bướm được cài ở miệng ly. "Anh Gallagher nhát gan thật."
"Đây là lần đầu tiên tôi qua lại với đàn ông."
Phải tìm một thứ gì để khiến cho chân tay quên đi sự bồn chồn đang chạy rần rật khắp cơ thể. Gallagher đã nghĩ như vậy. Gã rửa sạch dụng cụ pha chế và đưa lưng về phía Sunday như một cách để che giấu biểu cảm lúng túng trên gương mặt mình. Thì ra cũng có lúc, một kẻ già dặn như gã cũng có thể bị bỡn cợt bởi một chàng trai dưới tuổi như y.
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi qua lại với đàn ông-" - Sunday nhấc chiếc ống hút màu mè kia ra khỏi ly, để nó sang một bên rồi uống một ngụm lớn. "Lớn tuổi như anh Gallagher."
Sunday bị sặc vì uống quá nhanh. Dẫu sao cũng là đồ uống có cồn, uống một cách vội vàng sẽ không tránh khỏi việc cổ họng rát cháy như thể có lửa thiêu bên trong. Gallagher lau hai tay mình vào chiếc khăn sạch gần đó rồi vội vàng rời hẳn khỏi quầy bar.
"Sao đột nhiên lại uống hấp tấp như vậy?" - Gã vừa xoa lưng cho y, vừa vuốt ve cổ họng y.
Một vài vị khách ngồi rải rác trong quán hướng sự chú ý về quầy bar sau sự cố của bọn họ. Gallagher rụt tay về, nhanh chóng giữ khoảng cách. Bàn tán của mọi người chỉ là một phần, chủ yếu là gã nhận ra mình đã có những quan tâm quá mức với y. Bọn họ cùng lắm chỉ là bạn tình, trên giường có thể quấn quýt nhưng dưới giường thì...
Sunday nhìn thấy y chần chừ, cố tình nhăn mặt và tỏ sự khó chịu một cách rõ ràng.
"Chậm thôi. Mộng Trong Mộng đều pha bằng rượu mạnh, sao cậu có thể uống như nước lã vậy chứ?" - Gã day day trán của mình, vừa nhìn y vừa ái ngại. "Cậu có phải dị ứng rượu rồi không? Lần đầu tôi pha..."
"Không phải, là lỗi của tôi. Tôi hưng phấn quá nên uống hấp tấp."
Một người đồng nghiệp đi ra thấy Sunday gục trên bàn thì tỏ vẻ lo lắng. Gallagher đi vào trong nói chuyện với người kia, đồng thời xin nghỉ để đưa cậu về nhà. Y yên lặng chờ đợi cho đến khi chiếc áo khoác của y phủ lên vai mình. Sunday được nhấc bổng lên, chôn mình trong thứ mùi hương mê hoặc chỉ thuộc về riêng mình Gallagher.
Lại là thứ mùi hương lập lờ như khói, nặng trĩu những nhơ nhuốc và tăm tối như con quái vật ẩn mình trong bóng tối hàng nghìn năm. Sunday đề cao những bồn chồn thái quá của gã. So với những kẻ dửng dưng trước mọi sự sống chết ở đời, lòng của một người ít niềm yêu đời hóa ra lại giàu sự trắc ẩn hơn bất kì ai.
Sunday cựa mình, ló đầu khỏi áo khoác của hắn. Đây hình như không phải là con đường mà y đã dùng để đi đến quán bar.
"Đây là con đường ở cửa sau của quán bar. Nếu đi hết con hẻm tối này thì nó sẽ dẫn lên một con đường khác ở phía Đông thị trấn. Phía Đông thị trấn lại có lối đi tắt chỉ mình tôi biết dẫn về cửa sau của dinh thự." - Gã thấy y đã có thể hít thở đều đặn trở lại nên đôi phần yên tâm. "Lần sau tôi sẽ chú ý, không được phép uống rượu hấp tấp như vậy nữa."
"Anh tự tiện rời đi trong giờ làm như vậy có ảnh hưởng gì không?"
"Không sao, vốn dĩ tôi không phải là người pha chế của quán. Chỉ là bản thân tôi yêu thích việc trộn mấy thứ rượu chết tiệt với nhau trong lòng buồn chán. Người pha chế của quán là người quen của tôi, anh ấy đã uống thử cái hỗn hợp..." - Gã thậm chí còn không nghĩ có người dám uống thứ đồ do một phút bốc đồng của bản thân làm ra. "Nói chung, anh ấy đã chỉ dạy tôi một vài kĩ thuật pha chế sau khi uống nó. Tôi không có nhiều thời gian theo học vì phải coi sóc dinh thự, thế nên, cũng là lỗi của tôi khi để cậu uống thứ đồ uống tệ hại như vậy..."
"Nó ngon mà." - Sunday rướn người lên, ghì gã cúi thấp xuống. "Tôi cố tình đấy. Nếu anh không phải là người pha chế chính thức của quán bar, vậy chúng ta về nhà đi." - Y hạ thấp giọng, cọ mũi với gã. "Cái lỗ của tôi nhớ anh lắm đấy."
"Cậu thật giỏi bày trò. Hoặc nên nói là tôi luôn bị cậu quay như chong chóng."
Sau chục bậc thang, bọn họ đã ở cuối thị trấn. Gã rẽ phải và cứ nhằm một đường mà đi.
"Nhưng anh Gallagher đứng đằng sau quầy rất tuyệt, như thể anh sinh ra để đứng ở quầy pha chế."
"Cậu có thể xem đó là ước mơ thời trẻ của tôi."
"Và anh Gallagher muốn cho tôi thấy điều đó?"
"Hãy cứ xem là như vậy."
"Thả tôi xuống đi."
Vừa chạm hai chân xuống mặt đất vững chãi, Sunday đã rướn người lên, áp môi mình lên môi gã. Tay y níu giữ lấy cà vạt của Gallagher, không cho gã phân tán sự tập trung ra khỏi bản thân mình. Khoang miệng y tràn ngập hương vị ngọt ngào và mê đắm và say sưa của rượu mạnh. Đó là thứ thức uống gã pha chế, nhưng nó tồn tại và được khen ngợi chỉ bởi Sunday.
"Tôi phải làm gì với ước mơ của anh đây, Gallagher?" - Nụ cười nụ Sunday mị hoặc như á phiện. "Hay là tôi giúp anh hiện thực hóa nó nhé?"
.
Tôi nhớ mục đích ban đầu của bản thân là viết fic không plot và thuần pỏn mà ta- (˙꒳ ˙)
Cơ bản là nó vẫn không có plot nha mọi người ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com