Chương 3: Cảm Giác Lẻ Loi
Ngày đầu tiên Minh Anh bước vào ký túc xá của công ty, cô không thể không cảm thấy một nỗi cô đơn lạ kỳ. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và xa lạ: từ những căn phòng nhỏ xíu, những khuôn mặt lạ lẫm, cho đến ngôn ngữ và văn hóa. Seoul, một thành phố nhộn nhịp, hiện đại, là nơi cô sẽ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm giấc mơ. Nhưng trong lòng Minh Anh, mọi thứ chỉ làm cô cảm thấy càng lạc lõng hơn.
Với những thực tập sinh khác, tất cả dường như dễ dàng hơn. Họ đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng đều có một điểm chung: họ đều có một vẻ ngoài mảnh mai và thanh thoát, là những gương mặt xinh đẹp và dễ gây ấn tượng ngay từ lần đầu gặp. Họ có thể trò chuyện, cười đùa, và dường như biết cách làm mình nổi bật trong đám đông. Nhưng Minh Anh thì không. Cô cảm thấy như mình đang chìm dần vào một không gian mà ở đó, mình không có gì để ghi dấu ấn.
Cô không thể hòa nhập dễ dàng như họ. Buổi sáng, khi tất cả mọi người đều cùng nhau đi ăn sáng, Minh Anh luôn lặng lẽ ngồi một góc. Cô cố gắng mỉm cười với mọi người, nhưng có những ngày, nụ cười ấy chỉ kéo dài được vài giây rồi lại tắt ngấm. Không ai xấu, nhưng Minh Anh vẫn cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và họ, không chỉ là ngoại hình mà còn là năng lực.
Trong các buổi luyện tập, Minh Anh cũng cảm thấy mình như một người đứng ngoài cuộc. Các bạn cùng nhóm nhanh chóng nắm bắt các động tác vũ đạo, những bước nhảy linh hoạt, tự nhiên và đầy năng lượng. Còn Minh Anh, cô phải luyện đi luyện lại từng bước một, đôi chân cô lúc nào cũng có cảm giác như đang không theo kịp những người khác. Mặc dù cô cố gắng tập trung và nhìn vào gương để cải thiện, nhưng không thể phủ nhận một sự thật: cơ thể cô nặng nề hơn, chậm chạp hơn, và cô không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình luôn là người cuối cùng hoàn thành bài tập.
Sau mỗi buổi tập, khi các thực tập sinh khác đã ra ngoài đi dạo, mua sắm, hoặc tụ tập cùng nhau, Minh Anh lại quay về phòng riêng, ngồi lặng lẽ. Những lúc ấy, cô cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Lắm lúc, cô không thể kìm nén cảm giác muốn bật khóc. Đã bao nhiêu lần Minh Anh tự hỏi, liệu mình có đang làm đúng không? Liệu có phải cô chỉ là một kẻ mơ mộng, đang cố gắng chen chân vào một ngành công nghiệp không bao giờ chấp nhận những cô gái như mình?
Một buổi tối, sau khi hoàn thành một buổi tập vũ đạo căng thẳng, Minh Anh ngồi xuống ghế, mệt mỏi rã rời. Lần này, cô thực sự cảm thấy kiệt sức. Những bước nhảy không hoàn hảo, giọng hát chưa đủ mạnh mẽ, cơ thể không đủ nhanh nhẹn. Cô cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau trong khi những thực tập sinh khác đã vượt qua được những khó khăn đó từ lâu. Lúc ấy, cô chỉ muốn buông xuôi tất cả, vứt bỏ giấc mơ và trở về Việt Nam, nơi mà cô không phải đối diện với ánh mắt dò xét, nơi không có ai đánh giá ngoại hình của cô.
Nhưng rồi, khi cô nhìn vào gương, Minh Anh lại thấy một thứ gì đó trong ánh mắt của chính mình—một ánh nhìn kiên quyết, một sự kiên trì mà cô không thể phủ nhận. "Không thể dừng lại," cô thầm nhủ trong lòng. Cô biết rằng đây là lúc cô phải đối diện với chính mình và vượt qua sự tự ti. Minh Anh tự hứa với bản thân rằng cô sẽ không từ bỏ.
Tối hôm đó, khi tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, Minh Anh lấy lại tinh thần và quay lại phòng tập. Đó là một phòng tập vắng lặng, nơi cô có thể tập trung hoàn toàn vào bản thân. Lúc này, Minh Anh không còn bận tâm đến những lời chỉ trích hay ánh mắt nghi ngờ của người khác. Cô chỉ còn lại mình với đam mê và khát khao mãnh liệt. Cô thực hiện lại từng bước nhảy, từng động tác một cách chậm rãi, kiên nhẫn, không vội vã. Mặc dù cô biết rằng mình sẽ phải đối diện với rất nhiều thử thách, nhưng ít nhất, cô không muốn bỏ cuộc.
Cô tập, không chỉ vì muốn trở thành một thần tượng Kpop, mà vì cô muốn chứng minh cho chính mình thấy rằng cô có thể làm được, dù ngoại hình của cô không hoàn hảo như những người khác. Minh Anh đã nhận ra rằng, nếu cô cứ mãi lo sợ về những thiếu sót của bản thân, cô sẽ mãi chẳng thể tiến xa. Thay vì tự ti, cô sẽ đối diện với những khó khăn và làm việc chăm chỉ hơn nữa.
Sáng hôm sau, trong giờ nghỉ giữa buổi tập, Minh Anh vô tình gặp Jisoo trong hành lang. Jisoo, nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt Minh Anh, đã dừng lại và hỏi:
"Chị sao vậy? Chị trông không ổn lắm."
Minh Anh cố gắng cười, nhưng Jisoo không bị lừa. Cô ấy là người đầu tiên nhận ra những thay đổi trong Minh Anh. Sau một vài câu hỏi, Minh Anh mới thở dài và chia sẻ hết những cảm xúc bấy lâu nay trong lòng. Cô cảm thấy mệt mỏi, cô đơn và lo lắng rằng mình không đủ khả năng để tiếp tục.
Jisoo nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu, sau đó vỗ vai Minh Anh nhẹ nhàng: "Chị biết không, không phải ai cũng có thể trở thành thần tượng ngay từ lần thử đầu tiên. Em cũng đã từng bị nghi ngờ vì vóc dáng của mình, nhưng em không bỏ cuộc. Chị thấy không? Chị có giọng hát tuyệt vời, chị có cái gì đó mà các cô gái khác không có—đó là sự kiên cường. Chị đã đi đến đây rồi, sao lại dừng lại?"
Lời nói của Jisoo như một làn gió mát làm dịu đi những suy nghĩ tiêu cực trong lòng Minh Anh. Cô gật đầu, nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng mình không đơn độc. Minh Anh đã quyết tâm, dù có khó khăn, dù có lẻ loi, cô sẽ không từ bỏ.
Ngày hôm sau, Minh Anh quay lại phòng tập với một thái độ khác. Cô tập luyện chăm chỉ hơn, tập trung vào việc cải thiện những yếu điểm của mình, đặc biệt là phần vũ đạo. Dù không dễ dàng, nhưng Minh Anh bắt đầu cảm nhận được sự tiến bộ nhỏ bé mỗi ngày. Mỗi lần thực hiện một động tác khó, cô lại cảm thấy mình gần hơn một chút đến mục tiêu. Và trong lòng, Minh Anh hiểu rằng, dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cô sẽ tiếp tục bước đi—bước đi của một người không bao giờ từ bỏ.
End of Chapter 3.
Chương 3 này đã đi sâu vào cảm giác cô đơn và sự tự ti của Minh Anh khi cô sống và làm việc trong một môi trường đầy cạnh tranh, nơi ngoại hình là yếu tố rất quan trọng. Tuy nhiên, cũng chính trong lúc đó, Minh Anh nhận ra rằng sự kiên cường và lòng quyết tâm sẽ giúp cô vượt qua những thử thách lớn nhất. Câu chuyện này không chỉ là hành trình làm thực tập sinh mà còn là cuộc chiến nội tâm của Minh Anh để tìm ra sức mạnh thực sự của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com