01
Khi trở lại khách sạn thuê tạm thời thì trời đã nhá nhem tối.
Vì phòng đơn và phòng đôi không cùng tầng nên các thành viên tạm biệt nhau tại sảnh khách sạn và đi thang máy về phòng.
Họ chưa kịp gọi đồ mang đi hay nằm nghỉ ngơi một lúc thì 13 người đã được quản lý khẩn trương tập hợp lại với nhau, trưởng nhóm Choi Seungcheol bắt đầu đếm. Chắc chắn rằng mọi người đều đủ. Quản lý nói:
- Hôm nay ai không uống thuốc?
Căn phòng ồn ào ban đầu trở nên im lặng, không ai trả lời, nhưng người quản lý cũng nhận được câu trả lời từ vẻ mặt áy náy của một số người. Quản lý thở dài.
- Trong buổi hòa nhạc, pheromone của các cậu tỏa ra và ảnh hưởng đến những người hâm mộ đang đứng gần dưới khán đài. May mắn thay không có gì xảy ra, nếu không bài đăng hot hôm nay sẽ...
Người quản lý dừng một chút nhập vào Twitter để tìm kiếm và cho họ xem bình luận của người hâm mộ.
'Địa điểm hôm nay có mùi rất thơm, có thành viên nào không uống thuốc ức chế không? '
'Tôi gần như xuất tinh ở đó ... nó có mùi rất tuyệt.'
' Nói chung sẽ có máy chặn ở trên sân khấu, phải không? Lần này hỏng rồi sao? Hương thơm không bị chặn chút nào.'
'Chắc nó bị hỏng rồi, mình nghĩ là tạm dừng giữa chừng và nhân viên đang bận trên sân khấu, có thể họ đang sửa máy.'
'Dù thế nào đi nữa, hôm nay thật đáng sợ, mong rằng sau này công ty có thể quan tâm đến cơ sở vật chất trên sân khấu, để chuyện hôm nay không xảy ra nữa. '
- Có thấy bình luận của người hâm mộ không? Hôm nay các cậu suýt chút nữa đã gây rắc rối cho tôi.
Quản lý thấy 13 người trước mặt cúi đầu như chim cút, không đành lòng tiếp tục nói.
- Quên đi, lần sau chú ý một chút, hôm nay sân khấu bảo trì không tốt còn có nguyên nhân, tôi phải đi cùng bọn họ nói chuyện một chút, các cậu không chú ý cũng không sao...
- Hyung, xin lỗi, bọn em bận rộn công việc quên mất, lần sau sẽ không có, em sẽ nhắc nhở bọn họ.
Choi Seungcheol phá vỡ sự im lặng trước khi quản lý đuổi bọn họ đi, nhìn quản lý với vẻ áy náy.
Với tư cách là leader, anh đã không quản lý đội tốt và tai nạn suýt xảy ra khiến anh ấy tự trách mình. Hơn nữa, bản thân anh vì bận rộn mà quên uống thuốc, chuyện hôm nay anh cũng phải chịu trách nhiệm.
- Anh à, em xin lỗi, sau này em sẽ không quên đâu.
Kim Mingyu, Lee Seokmin và Kwon Soonyoung cúi thấp đầu hơn đối phương, ngoan ngoãn mở miệng nhận lỗi.
Thấy thái độ thành khẩn nhận lỗi của họ, người quản lý cũng không trách cứ mà mềm lòng, ngược lại an ủi họ vài câu.
- Không hoàn toàn là lỗi của các em, người kiểm tra thiết bị sân khấu cũng có vấn đề, nếu bọn họ kiểm tra tốt, chốt chặn không bị hỏng, không uống thuốc cũng không sao.
- Đừng lo lắng, trở về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có biểu diễn.
Quản lý nhìn đồng hồ, phất tay ý bảo bọn họ mau chóng rời đi.
•
- Minghao, sao vậy? Mặt em đỏ quá.
Trên đường trở về phòng, Jeonghan lo lắng nhìn Xu Minghao đang loạng choạng bước đi, suýt chút nữa thì ngã xuống, tiến lên đỡ lấy cánh tay cậu.
- ...Em không sao, Jeonghan - hyung.
Xu Minghao mơ hồ phun ra mấy chữ này, được Jeonghan đỡ đến cửa phòng, tay run run mò mẫm tìm chìa khóa, mấy phút sau mới mở được cửa ra.
Xu Minghao đẩy cửa sau khi vào phòng, và mỉm cười với Jeonghan vẫn đang đứng ở cửa.
- Em không sao... Hyung, em hôm nay hẳn là quá mệt mỏi, ngày mai nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.
- Được. Có việc gì thì nhớ gọi cho anh, anh sẽ đến ngay.
Jeonghan dặn dò lần cuối, sau khi thấy Xu Minghao đóng cửa lại liền đi về phòng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Xu Minghao trượt người xuống dựa vào cửa, vòng tay quanh đầu gối, thở hổn hển.
' Ngọt quá, thơm quá...mùi hương này là sao...'
Khi ở trên sân khấu, Xu Minghao ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt khiến cậu suýt nữa quỳ xuống sân khấu, may thay chốt chặn đã được sửa chữa và cậu đã có thể hoàn thành mọi nhiệm vụ.
' Có chuyện gì xảy ra với mình vậy......? '
Xu Minghao tay phải nắm chặt cà vạt trước ngực, thở hồng hộc. Đứng thẳng, cậu mò tay vào và bắt đầu di chuyển lên xuống.
Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ, còn có tiếng rên rỉ nghẹn ngào, vài giọt màu trắng bắn tung tóe trên mặt đất, Xu Minghao hai mắt thất thần, hô hấp dần dần bình ổn lại.
•
Khi Xu Minghao nhận ra mùi hương này là gì thì cậu đang cùng Kim Mingyu ra phố để chuẩn bị ăn tối.
'...Kỳ lạ? Nó có mùi hương như trên sân khấu.'
Cậu khẽ nhíu mày, vỗ vỗ Mingyu bên cạnh.
- Mingyu, cậu có ngửi thấy mùi gì lạ không?
Mingyu nhích người lại gần, Minghao cảm thấy hơi thở ngọt ngào và béo ngậy trở nên nồng đậm hơn, hơi thở trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt, miệng há ra thở dốc, mặt và cổ nhanh chóng đỏ bừng.
- Mùi lạ gì?
Kim Mingyu chun mũi ngửi khắp nơi.
- Minghao có ngửi thấy mùi xúc xích nướng không?
Mingyu chú ý đến một quầy xúc xích nướng cách họ không xa, vừa chỉ tay vừa hỏi.
' Không, não mình lại bắt đầu mờ rồi...'
Minghao lắc đầu và dùng sức nắm lấy cánh tay của Mingyu, đầu ngón tay của cậu có chút trắng bệch vì lực. Cậu đấu tranh để sắp xếp lời nói của mình.
- Mingyu, cậu... đưa mình về trước được không? Mình không được khỏe, lần sau ra ngoài ăn tối nhé.
Mingyu nhìn Minghao đứng ngồi không yên, nắm lấy tay cậu ôm vào lòng.
Minghao cảm thấy mình sắp bị mùi hương nhấn chìm, đầu óc choáng váng, càng thêm mê man.
- Minghao, Minghao!
Mingyu gọi taxi báo địa chỉ, trong xe lo lắng gọi tên Minghao, Minghao nhắm chặt mắt, không ngừng thở dốc nhưng tay trái vẫn nắm chặt lấy áo Mingyu.
Trên đường đi, Mingyu gọi điện cho Jeonghan và thông báo cho anh về điều bất thường, xe vừa đến khách sạn, Mingyu đã vội vàng thanh toán tiền.
Jeonghan muốn kéo Minghao ra khỏi vòng tay của Mingyu, nhưng Minghao nắm quá chặt, Jeonghan không thể rút tay ra được.
Jeonghan đơn giản là bỏ cuộc và hỏi Mingyu, người vừa nhận được tiền lẻ từ tài xế đuổi theo.
- Minghao sao vậy? Hai người không đi ăn cùng nhau sao?
- Không biết, trên đường đi, cậu ấy đột nhiên nói ngửi thấy mùi lạ, sau đó đột nhiên hô hấp dồn dập, thân thể bắt đầu nóng lên...
Cánh tay căng thẳng của Mingyu khẽ run lên, bộ dạng của Minghao quá đáng sợ, nếu không phải trước khi cậu ấy bất tỉnh không dặn chính mình không cần đến bệnh viện mà tìm anh Jeonghan, thì bây giờ bọn họ đã ở trong bệnh viện để kiểm tra rồi.
Khi Jeonghan nghe Mingyu miêu tả, anh biết trong lòng mình đang nghĩ gì, anh giả vờ thoải mái và nói với Mingyu.
- Thì ra là thế. Minghao trước đó đã nói với anh rằng cậu ấy có triệu chứng này. Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra cậu ấy sẽ ổn sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi. Cậu ấy để thuốc ở chỗ anh. Em giao Minghao cho anh, anh đưa cậu ấy trở về uống chút thuốc nghỉ ngơi, còn lại em không cần lo lắng.
Jeonghan đưa tay ra hiệu cho Mingyu buông Minghao ra, để anh bế về phòng. Mingyu bất đắc dĩ, cảm thấy phiền lòng và nghĩ.
'Tại sao Minghao không nói với mình về những điều này? Sao không để thuốc ở chỗ mình? Hiển nhiên anh cũng rất cẩn thận, tự tin có thể chăm sóc tốt cậu...'
- Anh à, để em đưa Minghao lên, anh không thể tự mình làm được.
Mingyu vòng tay ôm Minghao siết chặt hơn.
- Được, vậy thì đi với anh.
Jeonghan rút tay lại, anh không từ chối đề nghị của Mingyu, tuy rằng Minghao hiện tại tiếp tục thân thiết với Mingyu như vậy là không tốt, nhưng anh cũng biết sức lực của mình không đủ để bế Minghao.
- Mingyu, hôm nay em uống thuốc chưa?
Jeonghan hỏi để chắc chắn rằng mọi chuyện vẫn đúng như anh nghĩ và hỏi khi nhìn Mingyu đang đi phía trước.
Mingyu thân thể khựng lại một chút, bước chân loạng choạng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, giống như vừa rồi không có hoảng sợ.
Jeonghan nhìn thấy cậu như vậy và biết rằng cậu đã quên một lần nữa.
- Nhớ uống thuốc, cậu không chỉ có trách nhiệm với bản thân mà còn có trách nhiệm với những người hâm mộ thích cậu!
Jeonghan vỗ vai cậu.
- Được rồi. Cậu để Minghao trên giường và anh sẽ chăm sóc cậu ấy ở đây.
- Vậy thì Minghao, anh hãy chăm sóc cho cậu ấy.
Mingyu nhẹ nhàng đặt Minghao lên giường, đắp chăn cho cậu rồi đứng nhìn một lúc, cho đến khi Jeonghan bắt đầu sốt ruột thúc giục anh, sau đó anh quay lại và rời khỏi đây.
Jeonghan nhìn Minghao đang yên lặng nằm trên giường, sau khi Mingyu rời đi, hơi thở của Minghao dần ổn định trở lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
Tâm trạng của Jeonghan rất phức tạp, anh nên chú ý đến mối quan hệ bất thường giữa hai người này, lần họ cùng nhau nắm tay nhau trên sân khấu, Choi Seungcheol sau khi nhìn thấy đã nói với anh.
Tay trong tay chạy đến concert, thông thường hai người thường dính lấy nhau ở nơi kín đáo trong bầu không khí không ai chen vào được...
Ý thức của Minghao dần trở nên rõ ràng và cậu cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, như thể cậu vừa nhận được một sự kích thích mạnh mẽ nào đó.
Giác quan của cậu từng chút một khôi phục, cậu động đậy thân thể, không biết vì sao hạ thân ướt át, làm cậu rất khó chịu.
- Em tỉnh rồi à?
Jeonghan ngồi trên sô pha cạnh giường nhìn cậu.
- Anh, em sao vậy?
Minghao nằm trên giường, cậu chỉ nhớ mình ngửi thấy một mùi gì đó rất ngọt, chỉ kịp dặn dò Mingyu vài câu thì cậu đã bất tỉnh.
-.....
Jeonghan cân nhắc một lúc, cuối cùng mở lời.
- Minghao, em đã bao giờ ngửi thấy mùi thơm rất ngọt ngào chưa?
Minghao ngây ngô gật đầu.
- Em hẳn là đã quen thuộc với pheromone, hiện tại quản lý còn đang yêu cầu chúng ta mỗi tuần một lần kiểm tra thân thể, kiểm tra xem chúng ta không có bệnh này.
Xu Minghao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Jeonghan, trong đầu hiện lên một suy đoán không ổn.
Kết quả kiểm tra mấy ngày trước vừa được đưa ra, cậu đọc sổ khám của mình, biểu hiện không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Kim Mingyu được chẩn đoán mắc pheromone. Lần đầu tiên khi Mingyu nhận được giấy khám, anh ấy đã đến đưa cho mọi người xem với vẻ mặt buồn bã và mọi người xoa đầu anh an ủi.
Thảo nào hôm đó cậu ngửi thấy mùi trên đường cũng như trên sân khấu.
Thảo nào sự ngọt ngào trở nên mạnh mẽ hơn khi Mingyu đến gần, khiến cậu ngất đi vì phấn khích.
Thảo nào hạ thân ướt sũng như vậy, dù sao Kim Mingyu vẫn luôn ôm cậu vào lòng, lúc này cậu chua xót nghĩ, may mà cậu không trực tiếp xuất tinh vào trong lòng anh, nếu không thật sự rất khó mà giải thích.
Cậu lấy tay che mặt, vùi đầu vào đầu gối và từ từ co người lại thành một quả bóng.
- Đáng lẽ em cũng đoán ra rồi.
Jeonghan không nói nữa, chỉ vỗ vai cậu, đưa túi thuốc cho cậu.
- Đây là một loại thuốc ức chế có thể ngăn em ngửi thấy mùi pheromone của đối phương. Hãy cầm lấy, ba lần một ngày.
Jeonghan nói xong bước ra khỏi phòng và dựa vào bức tường bên ngoài.
Pheromone, người mắc bệnh này sẽ phát ra mùi đối với người có cảm tình với họ, mùi này sẽ khiến người ta biến ý thích thành ham muốn tình dục với người này. Thích càng sâu, phản ứng càng lớn.
- Hả...
Xu Minghao đã giấu trong lòng rất lâu không muốn đối mặt, nhưng căn bệnh này buộc cậu phải đối mặt.
Cậu...phải lòng Mingyu.
Phải nói rằng cậu thích Kim Mingyu.
•
- Minghao, mình cùng đi ăn nhé!
Sau khi ghi hình sân khấu xong, Kim Mingyu chạy đến chỗ Xu Minghao, đang định khoác tay lên vai thì Xu Minghao hơi quay sang bên, Minghao chuyển lời xin lỗi.
- Xin lỗi Mingyu, tớ đã hẹn với anh Jeonghan cùng ăn tối rồi.
Mingyu tỏ vẻ không vui ra mặt, Xu Minghao kiềm chế ý muốn ôm mặt anh, chỉ vỗ vai anh, giọng điệu bình thường nói:
- Này, Mingyu, đừng khó chịu, lần sau chúng ta đi ăn cùng nhau nhé. Nghe nói trên đường xx có một quán lẩu cay, ăn rất ngon, được không?
Kim Mingyu dễ dàng bị dụ dỗ, tuy vẻ mặt vẫn không vui nhưng nhìn Minghao đi tìm anh Jeonghan, khi anh miễn cưỡng quay người định thu dọn đồ đạc rời đi thì Choi Seungcheol từ phía sau ngăn lại.
- Gần đây em và Minghao có chuyện gì sao? Cãi nhau à?
Seungcheol hỏi thẳng vào vấn đề.
- Không, anh à, sao anh lại hỏi như vậy. Minghao và em vẫn luôn rất tốt.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, anh chỉ là thấy hai cậu gần nhất rất ít ở cùng nhau, còn tưởng rằng các cậu có mâu thuẫn.
Seungcheol cảm thấy nhẹ nhõm, nó không đủ để cãi nhau.
- Anh à, lời anh vừa nói, em đã nghiêm túc suy nghĩ, thật sự cảm thấy gần đây Minghao đang tránh mặt em.
Mingyu loay hoay mấy ngày, sau khi nhận ra mình không phải là người duy nhất phát hiện ra điều gì đó không đúng. Anh lập tức mở miệng tìm hiểu ý kiến của Choi Seungcheol.
- Anh không biết nhiều về hai người. Nhưng Jeonghan gần đây rất thân thiết với Minghao, em có thể đi hỏi.
Seungcheol nói rằng anh ấy bất lực, nhưng anh ấy vẫn chỉ đường cho cậu và anh vỗ vai Kim Mingyu, xoay người đi thay quần áo.
Sau khi Kim Mingyu không thể rủ Minghao đi chơi lần nữa, anh quyết định hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra với anh Jeonghan.
Anh đến trước cửa nhà Jeonghan, gõ cửa bước vào, nhìn thấy Xu Minghao vừa từ chối anh đang ngồi ăn cơm trong phòng. Sau khi phát hiện ra Minghao cũng ở đó, anh nhìn chằm chằm vào cậu, tỏ vẻ không hài lòng và dùng ánh mắt buộc tội cậu từ chối lời mời của anh mà ăn cùng anh Jeonghan.
Khi Xu Minghao nhìn thấy Mingyu, cậu cúi đầu với vẻ áy náy và im lặng thu dọn đồ ăn.
- Sao Mingyu lại ở đây? Em có chuyện gì với anh à?
Jeonghan cảm nhận được bầu không khí khó xử giữa hai người.
Trước khi Xu Minghao ăn xong, cậu bắt đầu cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhưng cậu không ngước mắt nhìn Mingyu đang đứng trước mặt và Mingyu vẫn dán mắt vào Xu Minghao, như thể anh sợ rằng cậu sẽ bỏ chạy.
Jeonghan nhanh chóng mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.
- Em có chuyện gì sao?
Mingyu nhìn Xu Minghao chằm chằm và nói.
- Đó là câu hỏi mà bạn em gọi để hỏi.
- Tại sao một người đột nhiên lại muốn trốn tránh mình?
Xu Minghao càng cúi đầu xuống, thấy tình thế không ổn, Jeonghan vội vàng nói.
- Dù sao cũng là câu hỏi của bạn cậu, nếu cậu hỏi anh, Minghao không tiện nghe. Xin lỗi, Minghao em trở về trước đi.
Xu Minghao cúi đầu ậm ừ khe khẽ, cầm lấy cơm bước ra ngoài, suốt thời gian đó ánh mắt Kim Mingyu vẫn dán chặt vào cậu, mãi đến khi bước ra khỏi cửa, Kim Mingyu mới ngoái đầu lại ngồi xuống đối diện với Yoon Jeonghan.
Jeonghan cảm thấy đầu mình ong ong, nhìn thấy Kim Mingyu như vậy, anh cũng đoán được lần này cậu muốn hỏi cái gì.
Mấy ngày nay anh cũng nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ, cũng cho rằng Minghao cứ như vậy trốn tránh cũng không phải ý kiến hay, nhưng đây là Minghao tự mình lựa chọn, cũng không thể nhiều lời.
Thật đau đầu khi thấy Kim Mingyu tiếp cận mình, dù sao thì anh cũng không thể nói cho cậu ấy biết lý do thực sự tại sao Xu Minghao lại tránh mặt cậu.
- Anh à, anh có biết vì sao dạo này Minghao tránh mặt em không?
- Anh không biết hai người có chuyện, cậu nên tự hỏi Minghao.
- Nhưng Minghao gần đây đã phớt lờ em và cậu ấy sẽ lừa em bất cứ khi nào em đề cập đến nó.
Mingyu cảm thấy đau khổ.
- Như vậy, em tìm một chỗ không có người quấy rầy, chỉ có hai ngươi, cẩn thận hỏi cậu ấy một chút, xem cậu ấy có nguyện ý nói cho em hay không.
- Chuyện giữa hai người nên để hai người tự giải quyết.
Jeonghan không muốn bị mắc kẹt ở giữa và cảm thấy việc Minghao luôn lấy mình làm cái cớ để trốn tránh Mingyu cũng không thể lâu dài.
Mingyu cảm thấy những gì Jeonghan nói có lý nhưng sau đó, mỗi lần anh muốn đưa Xu Minghao đến một nơi không có ai và hai người họ trò chuyện vui vẻ, Xu Minghao sẽ nhanh chóng chạy đi trong khi anh không chú ý và sẽ không để anh có chút cơ hội nào để trò chuyện.
Kim Mingyu càng ngày càng tức giận, khuôn mặt của anh ấy khiến các thành viên tự động tránh mặt khi nhìn thấy anh.
Hôm nay Xu Minghao lại định trốn đi nhưng Mingyu đã nhanh chóng nắm lấy vai cậu, đẩy mạnh cậu vào tường và nhìn xuống mắt Xu Minghao.
Cả hai đều không nói gì và bầu không khí như đóng băng.
- Xu Minghao, ý cậu là gì!
Mingyu tức giận nhìn vào mắt cậu.
Xu Minghao cúi đầu vẫn không nói, Mingyu không đợi được câu trả lời nên dùng tay đập mạnh vào tường, máu chảy bàn tay đang hạ xuống, anh ngây người nhìn Xu Minghao một lúc. Sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Xu Minghao nhìn bóng lưng Mingyu rời đi, muốn mở miệng gọi anh nhưng cậu vẫn sợ hãi không gọi ra tiếng.
Những cảm xúc buồn bã dường như đang lang thang khắp các bộ phận trên cơ thể khiến Xu Minghao rất khó chịu.
Những cảm xúc lên xuống đột ngột khiến cơ thể mất sức. Cậu trượt xuống bức tường một cách không kiểm soát và tình yêu bị kìm nén của cậu dành cho Kim Mingyu đã đạt đến đỉnh điểm ngay lập tức.
Cơ thể vốn bị uống thuốc đè nén giờ lại bị kích thích bởi cảm xúc bộc phát vừa rồi, một mùi thơm ngọt ngào gấp trăm lần tràn vào lỗ mũi.
Cậu ngồi dưới đất, hai chân run rẩy, ống quần trước ướt sũng, dục vọng như lũ cuốn khắp người. Ngay lúc đó, cậu xuất tinh.
'Làm sao có thể... chỉ là ngửi thấy mùi thôi mà...'
Một cảm giác xấu hổ dâng lên, khiến Minghao muốn che đi bộ mặt lúc này của mình.
Nhưng mùi vị này không buông tha cho cậu, tất cả yêu thương dành cho Kim Mingyu đều biến thành dục vọng, khiến nửa thân dưới của cậu lần nữa đứng thẳng, bờ mông như bị ngâm trong nước.
Cậu thở hổn hển với đôi mắt trống rỗng và một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ miệng cậu. Cậu nhìn thấy Kim Mingyu đang đi phía trước liền dừng lại, quay người chạy về phía mình.
'Nó đã được nhìn thấy bởi người cậu không muốn nhìn thấy nó nhất. '
Xu Minghao có chút tuyệt vọng.
Rõ ràng, cậu ấy đã kiềm chế cảm xúc của mình. Rõ ràng cậu cảm thấy làm bạn tốt cả đời là đủ.
Cậu không muốn nhìn Mingyu ở bên người khác trong tương lai và cậu không muốn chỉ làm bạn với anh ấy.
Cậu nhìn Mingyu ngồi xổm xuống, chú ý đến vật dựng đứng phía dưới mình, lòng chua xót muốn đưa tay chạm vào anh nhưng lại không biết chạm vào đâu.
Mingyu ghé sát vào, mùi ngọt ngào tỏa ra từ người anh nồng nặc, Xu Minghao nuốt vào miệng rên rỉ.
- Cậu... ha... hôm nay cậu không uống thuốc đúng không?
Mingyu mở to mắt, anh không phải đồ ngốc, nghe những lời này, anh chợt hiểu tại sao Xu Minghao lại tránh mặt anh.
- Cậu...
Kim Mingyu không biết nên nói gì.
- Đừng lo... Tớ sẽ không quấy rầy cậu, tớ sẽ... tránh xa cậu trong tương lai...
Xu Minghao kết thúc cuộc nói chuyện của mình. Cho dù Kim Mingyu có thể chấp nhận việc cậu thích anh nhưng trước khi xác định, cậu không muốn đánh cược, càng không muốn nhìn thấy sự chán ghét có thể có trong mắt Kim Mingyu.
Kim Mingyu nhìn người trước mặt nhắm mắt sau khi nói ra câu đó, trong lòng lại dâng lên lửa giận.
Anh nắm lấy cánh tay của cậu, tức giận hỏi.
- Cậu bây giờ như vậy, muốn cùng tớ vạch ranh giới cái gì?
- Cậu không phải muốn tớ sao? Cậu không nên bận tâm muốn cùng tớ làm tình sao?
Minghao đầu óc chấn động, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
- Cậu... Cậu có biết mình đang nói cái gì không!
Kim Mingyu nhìn đôi mắt ngấn nước và đôi môi ẩm ướt của cậu, cúi người xuống hôn cậu.
Xu Minghao sững sờ, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị Kim Mingyu tiếp xúc đến tê liệt.
Kim Mingyu tập trung hôn, dùng lưỡi vạch lấy môi cậu, quấn lưỡi vào bên trong, Xu Minghao bị anh hôn từ mang tai, nước bọt đọng lại nơi khóe miệng, Kim Mingyu le lưỡi liếm mút, khi anh dừng lại và nhìn, môi Minghao sưng đỏ, có chút tê dại.
Bàn tay của Mingyu không thành thật chạm vào eo của Xu Minghao, eo của Xu Minghao rất gầy, anh xoa tay và liếm nhẹ cổ cậu cho đến khi chạm đến quả táo adam của cậu, run rẩy mạnh hơn.
Bàn tay đang đặt trên eo từ từ hạ xuống, vừa chạm vào mông đã Minghao đè xuống.
- Đừng...
Cậu thấp giọng nói, trong giọng điệu có chút nịnh nọt.
Mingyu hít một hơi thật sâu, vì nụ hôn đó, ham muốn tình dục của anh cũng được khơi dậy và phần thân dưới của anh phồng lên. Anh khàn giọng hôn lên trán Xu Minghao.
- Được. Nhưng cậu phải giúp tớ.
Anh nắm lấy tay Xu Minghao đặt lên hạ bộ của mình.
Cảm nhận được thứ đang phồng lên qua lớp quần kia, Minghao đỏ bừng mặt nhưng vẫn mở khóa kéo, cầm thứ đang càng lúc càng nóng bỏng do mình chạm vào, bắt đầu di chuyển lên xuống. Kim Mingyu cũng không thành thật, tiếp tục hôn từ cổ xuống.
Mingyu thoải mái khịt mũi và Xu Minghao có những vết chai còn sót lại sau khi tập luyện vũ đạo, chúng cào vào phần dưới cơ thể của anh ấy, khiến anh rất vui.
Cuối cùng, Xu Minghao được cõng về, ngoại trừ không bị xuyên thủng, toàn thân đều bị Kim Mingyu sờ mó, xuất tinh mấy lần nhưng lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ cơ thể Kim Mingyu, cơ thể vừa mới thoải mái lại một lần nữa cùng với phản ứng lại, tai cậu đỏ bừng và cậu vùi đầu vào vòng tay của Kim Mingyu.
Kim Mingyu ôm cậu chặt hơn, hạnh phúc vì cậu đang chui vào vòng tay anh.
Sau khi vào phòng, Xu Minghao được đặt lên giường của Mingyu, kích động còn chưa lắng xuống, Xu Minghao đã chống người ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì cả người như đông cứng lại, mông ướt sũng, quần lót dính chặt vào người. Cậu cử động, đỏ mặt lục lọi ngăn kéo của Kim Mingyu, tìm thuốc.
- Mau uống thuốc.
Cậu đặt thuốc vào tay Kim Mingyu, ánh mắt ra hiệu cho anh mau uống.
Kim Mingyu ngoan ngoãn nhận lấy, nuốt nước miếng vào miệng. Lấy quần áo sạch và chuẩn bị đi tắm để rửa sạch mùi vừa làm tình.
Xu Minghao cất thuốc lại, cậu đợi một lúc, sức lực trong người quay trở lại, cảm thấy hạ thân có cảm giác khác lạ, cậu đứng dậy chỉnh lại quần áo, như đã quen thuộc, vội vàng rời đi. Trở về phòng của mình.
Khi Mingyu tắm xong, anh thấy Xu Minghao không ở trên giường, anh đoán rằng cậu đã về một mình.
Anh ngồi trên giường lau tóc và bắt đầu thả mình.
Anh ấy không biết cảm giác của mình về Xu Minghao như thế nào, nhưng anh ấy đã rất khó chịu khi nghe cậu nói rằng cậu sẽ tránh xa anh trong tương lai và anh đã hành động bốc đồng khi nổi nóng.
Trước ngày hôm nay, anh không có hứng thú với đàn ông, anh cũng không phải gay.
Sau khi mắc bệnh này, đôi khi anh quên uống thuốc vì lịch trình dày đặc và một số người mất bình tĩnh trước mặt anh nhưng nó khác với khi anh thờ ơ và nhìn người khác lên cơn nóng và gọi xe cấp cứu vì pheromone của anh đã bị ảnh hưởng.
Anh thích cách Xu Minghao bị ảnh hưởng bởi pheromone của anh. Cơ thể run rẩy của cậu, những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát của cậu, cách cậu rên rỉ và nức nở khi được hôn.
Kim Mingyu cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Anh muốn làm điều đó một lần nữa.
•
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com