Chương 13.1: Tiến hoá
Tại tầng ba của nhà máy, trong căn phòng lờ mờ tối, ánh nắng xuyên qua cửa chớp thành những vệt sáng mảnh song song hắt lên khuôn mặt của Mẫn Khuê và Thắng Triệt.
Lâm Mộc Sâm ngồi trong chỗ khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt gã, sau lưng là bốn tay đàn em.
"Năm thùng súng." Mẫn Khuê nói: "Mỗi thùng 75 cây, tổng cộng là 375 cây, một thùng đạn gồm 5.400 viên, 120 quả lựu đạn. Đây là số lượng lớn nhất mà chúng tôi có thể lấy được."
"Hy sinh bao nhiêu anh em?" Lâm Mộc Sâm hỏi.
Mẫn Khuê: "Đều trở về cả, đang chờ ở ngoài kia."
Lâm Mộc Sâm: "Không ai bị thương chứ?"
Giọng nói của Mẫn Khuê không che giấu sự lạnh nhạt tàn khốc: "Không rõ lắm, tốt nhất là anh tự mình đi xem đi."
Lâm Mộc Sâm: "Hai cậu thì sao? Không việc gì chứ? Nếu người của chúng ta có ai bị thương thì rắc rối lắm."
Mẫn Khuê lẳng lặng không đáp.
Lâm Mộc Sâm quét mắt qua sáu thùng lớn, hờ hững nói: "Làm rất tốt, ghi công đầu cho hai cậu, anh sẽ nhớ chuyện này, thôi về tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Thắng Triệt dường như còn điều gì muốn nói, nhưng Mẫn Khuê lại dùng mắt ra hiệu, bảo anh đừng quá vội vàng. Hai người xoay lưng bước ra ngoài, khép cửa lại.
Mấy tay đàn em vừa tham gia đợt đột kích vừa rồi đứng dưới lầu, tất cả đều tàn tạ và kiệt sức, một gã đàn em khác vội vàng lao xuống thông báo: "Anh Sâm ra ngoài rồi, ngày kia mới về, trước khi đi anh ấy có sắp xếp, chúng mày cứ ở đây chờ đi. Minh Hạo đâu? Minh Hạo lên trên có chuyện cần bàn."
Mẫn Khuê và Minh Hạo bước qua nhau, Mẫn Khuê nhỏ giọng nói: "Gã vẫn còn ở đây."
Minh Hạo khẽ đáp: "Biết rồi, anh đi thu dọn trước đi."
Một lúc sau, Minh Hạo từ tầng hai đi xuống, sau lưng còn có bốn gã đàn em xuống cùng.
Thắng Triệt đã đi tắm rửa trước, Mẫn Khuê vẫn đứng trong phòng chờ Minh Hạo.
Minh Hạo đưa mắt nhìn Mẫn Khuê một cái, không nói năng gì, quay sang những người khác cất tiếng: "Mọi người đi theo tôi."
Mười một người rời khỏi nhà máy, đứng bên bờ sông vào lúc giữa trưa, Minh Hạo bảo: "Chỗ này được rồi, người nào bị thương mời bước ra."
Mẫn Khuê: "Thế là ý gì?"
Minh Hạo hạ giọng: "Đâu có bảo anh."
Mẫn Khuê cũng nói nhỏ: "Ý anh không phải vậy. Gã để em ra mặt kiểm tra, định bắt em giết người của mình?"
Minh Hạo hạ thấp âm lượng, lời nói thốt ra không kìm được lửa giận bừng bừng: "Trước đó gã nói những gì với anh hả? Không phải gã bảo anh phải vứt hết những người bị thương đi sao? Sao anh không đánh tiếng với em? Em hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng chưa nghĩ ra cách gì ổn thỏa hết."
Hai người cứ thậm thụt to nhỏ với nhau, một tay đàn em đứng cách chừng năm bước chợt hỏi: "Anh Sâm muốn vứt bỏ chúng tôi phải không?"
"Anh Sâm không có ở đây!" Một tên đi theo giám sát Minh Hạo bắt đầu lên đạn: "Đây là quyết định của Minh Hạo, chính cậu ta phụ trách thực hiện, ai bị thương tự giác đứng ra!"
Minh Hạo hít sâu một hơi, cất cao giọng: "Mọi người đều hiểu... Khoan đã... Cậu định làm gì?! Tôi có bảo cậu giết người chưa?!" Cậu túm lấy cổ áo của tay đàn em giám sát bên cạnh, thấp giọng: "Nếu cậu dám giơ súng lên, tôi đánh cược rằng người ngỏm đầu tiên sẽ là cậu đấy, tin không hả?!"
Một người đứng đối diện lên tiếng: "Bây giờ sẽ giết chết những anh em bị thương hay sao?"
"Không." Minh Hạo buông tay khỏi người gã đàn em kia: "Trước tiên cho tôi biết những ai bị thương, lại đây nào, bước về phía trước, đừng sợ."
Lão mập răng vàng kia bỗng rú lên: "Con mẹ mày, thằng khốn!"
Minh Hạo lạnh lùng: "Ông không tính, ông đâu có bị thây ma làm bị thương, cút sang một bên, còn lảm nhảm tôi cho một phát chết toi luôn đấy!"
Lão mập như được khai ân, quay người chạy mất dạng.
Minh Hạo: "Những người còn lại."
Mẫn Khuê: "Anh còn nhớ, để anh."
Minh Hạo: "Không, là gã bảo em làm."
Giữa lúc mặt trời lên cao nhất mà sắc mặt mọi người đều tái mét, Minh Hạo lên tiếng: "Không có ai chịu nhúc nhích à? Vậy thì đổi cách khác, ai không bị thương đứng ra."
Cậu dứt lời thì lập tức có sáu đội viên tiến lên trước một bước, hai người bị thây ma cào trúng vẫn đứng bất động tại chỗ, vài giây sau, lại có hai người đồng loạt bước ra.
Hàng trước có tám người, hai người xếp đằng sau.
Minh Hạo hướng về phía hai người kia bảo: "Hai cậu cởi quần áo ra."
"Minh Hạo! Mẹ kiếp mày đúng là không phải con người nữa!" Một người giận dữ rống lên.
Minh Hạo nhận ra người đó, là Văn Thư Ca. Cậu không hề đáp lời cậu ta.
Mẫn Khuê rút súng ra, hai người kia buộc phải cởi quần áo, Văn Thư Ca thở dốc từng hồi, thân thể trần trụi dứng dưới nắng trời, trên cơ thể cậu ta không có vết thương, người còn lại trên lưng bị cào rách một vết máu, vết thương còn chưa khép miệng, thịt lồi cả ra ngoài, đã chuyển sang màu tím đen rõ rệt.
Minh Hạo nói: "Mặc đồ vào đi, anh tên gì?"
"Vương Huy." Người đó đáp.
Văn Thư Ca mặc xong quần áo, nhìn chằm chằm Minh Hạo, một người có mặt ở đó theo bản năng xoay người, từ từ lùi ra sau rồi guồng chân bỏ chạy, tất cả đồng loạt dè chừng nhìn về phía Mẫn Khuê.
"Quay về!" Minh Hạo tiến tới một bước hô lớn: "Tôi không định giết các cậu! Mọi chuyện vẫn còn hy vọng!"
Người còn lại đang định bỏ chạy theo, nghe thấy những lời đó, nhìn Minh Hạo vừa kinh ngạc vừa ngờ vực.
Minh Hạo nói: "Cho các anh đồ ăn nước uống trong ba ngày, cứ chờ ở đây, được không? Thắng Triệt nói lát nữa sẽ tới đây xem bệnh cho các anh, nếu có thể chữa trị thì không còn gì phải nói, tất cả vẫn như cũ."
Văn Thư Ca gào lên: "Tao... tao sẽ giết chết mày, Minh Hạo!"
"Đừng như thế, Văn." Vương Huy lên tiếng: "Ai cũng đều hiểu mà, đó là số mệnh rồi."
Minh Hạo: "Hai người ở cùng nhau phải không, là bạn nối khố à? Văn Thư Ca, cậu phụ trách đưa cơm nước cho anh ta, nhưng nhất định phải chú ý an toàn. Tôi... tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, có điều bây giờ vẫn chưa thể nói gì cụ thể, được chứ?"
"Tao nhất định sẽ giết mày!" Văn Thư Ca điên cuồng gào lên: "Tao thề! Minh Hạo! Mày cứ chờ đấy!" Cậu ta đòi xông lên liều mạng với Minh Hạo nhưng bị mấy người khác ghì chặt.
Trong chớp mắt Mẫn Khuê cũng rút súng tì vào đầu Văn Thư Ca, lạnh lùng nói: "Xem ra tôi phải xử cậu trước rồi."
"Bỏ đi, Mẫn Khuê." Minh Hạo can "Mọi người trở về hết đi."
"Đợi đã!" Thắng Triệt từ trong nhà máy chạy tới, dừng lại ở bờ sông thở hổn hển, chỉ vỏn vẹn có năm mươi bước chân lại khiến anh gần như thở không ra hơi.
Trong tay Thắng Triệt cầm hai ống tiêm, anh kêu lên: "Đừng chạy! Người anh em! Người đâu rồi?!"
Mẫn Khuê chau mày hỏi: "Thắng Triệt, anh sao vậy?"
Thắng Triệt gượng đáp: "Tôi... không sao hết, hai anh em bị thương ban nãy đâu?" Anh bước tới ra hiệu cho Vương Huy ngồi xuống, vén tay áo của anh ta lên, cắm kim tiêm vào mạch máu rồi từ từ đẩy xi lanh.
Minh Hạo nhíu mày: "Làm sao anh lấy được thứ này?!"
Trên cánh tay Thắng Triệt còn một vết cắt chưa khép hẳn miệng, cả cánh tay đỏ rần, trong khi sắc mặt lại nhợt nhạt đến phát sợ.
Anh dùng ngón tay kẹp lấy một ống tiêm, đem huyết thanh trong ống tiêm khác đưa toàn bộ vào người Vương Huy.
Đằng xa bỗng vang lên một tiếng súng, có người đã tự sát.
Thắng Triệt không đành lòng nhắm mắt lại, thở dài.
"Tại sao lại tự tử chứ!" Thắng Triệt buồn bã kêu lên: "Nói không chừng còn có thể cứu được!"
Vẫn còn một người đứng từ xa nhìn rất lâu, cuối cùng bước tới, chấp nhận để Thắng Triệt tiêm huyết thanh vào.
Mẫn Khuê lại cau mày hỏi: "Có tác dụng không?"
"Cứ thử xem." Ánh mắt Thắng Triệt tràn đầy sự không chắc chắn, ngẩng đầu nhìn Mẫn Khuê.
Minh Hạo lại bảo: "Anh rút bao nhiêu máu mới lấy được hai ống huyết thanh này?"
Thắng Triệt lảo đảo đứng dậy: "Tôi... xài cách thủ công, trước kia trong dịch lở mồm long móng cũng từng dùng rồi, lấy một bát máu đầy đi làm lạnh... hớt lấy phần dung dịch ngưng lại ở trên cùng..."
"Anh ấy được cứu rồi sao?!" Văn Thư Ca vội hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Thắng Triệt lắc đầu đáp: "Không rõ, cứ quan sát xem sao đã. Chỉ sợ dị ứng, nhưng dù sao so với việc bị lây nhiễm thì đây chỉ là chuyện nhỏ."
Minh Hạo rất muốn hỏi cách trị bệnh lở mồm long móng cho heo và cách trị bệnh cho người là giống nhau sao? Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thốt ra miệng, chỉ nói: "Văn Thư Ca, cậu ở lại đây quan sát tình hình."
Minh Hạo trở về báo cáo, Lâm Mộc Sâm lạnh tanh: "Cậu giải quyết chuyện này chẳng ra gì cả, lại phí cơm phí gạo rồi."
"Anh Sâm." Minh Hạo gay gắt phản bác: "Mẫn Khuê nói, cho người khác một lối thoát cũng chính là chừa lại cho mình một lối thoát. Nếu trong tình huống như vậy mà thẳng tay nổ súng thì đội ngũ của anh không bao giờ có thể đoàn kết được. Anh thử nghĩ mà xem, sau này khi đang ở giữa trận chiến, lỡ có ai đó bị thương thì người đó sẽ nghĩ ngay rằng: 'Mình còn đánh tiếp để làm gì? Giúp đỡ đồng đội sống sót rồi, bọn chúng sẽ nổ súng bắn chết mình thôi', lúc ấy họ chỉ có duy nhất một con đường là giết chết đồng đội, bản thân thì bỏ trốn để chờ biến thành thây ma. Anh mong bọn họ sẽ vì nghĩa diệt thân sao? Không có đâu!"
Lâm Mộc Sâm im bặt.
Minh Hạo tiếp: "Thắng Triệt bắt đầu lấy huyết thanh để thử cứu họ, nhưng chưa chắc đã có tác dụng. Cụ thể thế nào phải chờ chị Phương chiết xuất mới được. Tốt nhất anh nên kiếm cái gì cho Thắng Triệt bồi bổ đi đã, còn không, theo cái kiểu rút máu này thì sớm muộn gì anh ta cũng chết ở đây thôi."
Lâm Mộc Sâm đứng dậy, nói: "Cậu ta có khỏe mạnh không đấy? Các cậu có vẻ thân nhau lắm nhỉ, không bị AIDS đấy chứ?"
Minh Hạo: "..."
Mẫn Khuê chui vào phòng tắm tầng một, Minh Hạo thì ngồi thừ trên ghế đá ở sân trong, một lúc sau chợt nghe "rầm" một tiếng trên tầng hai, Thắng Triệt gào lên như phát cuồng: "Thằng khốn nạn đó ở đâu?!"
Minh Hạo bật cười, Chính Hàn đuổi theo anh ra khỏi phòng, kêu lên: "Ba đợi đã!"
"Có một thây ma lao về phía ông đây, vì phải bảo vệ cho thằng nhóc đó mà ông đây... A, mấy em nhìn xem, là thằng nhóc đó đấy, đến giờ anh còn không biết nó chui ra từ xó nào, nhiều khả năng là tổng quản Từ của chúng ta giấu trong phòng rồi..." Lão mập răng vàng đang ở sân trong khoác lác, nước miếng văng tung tóe, khoa tay múa chân tường thuật lại sự tích anh dũng của mình cho hai cô nàng bụi đời nghe.
Thắng Triệt nhảy qua lan can tầng hai, đáp thẳng xuống sân trong, ánh mắt giống hệt một con báo đã bị chọc cho điên cuồng, không thèm nói năng gì lao tới tới nắm cổ lão mập dập xuống bàn đá, thở hồng hộc dí súng vào đầu lão.
"Ba!" Chính Hàn gọi.
"Con giun xéo lắm cũng quằn!" Thắng Triệt gầm lên: "Mày có ý gì? Mày làm gì con tao rồi hả?!"
Minh Hạo lập tức thôi không cười nữa, một cô nàng thấy tình hình không ổn, vội vã chạy lên trên gọi người.
Chính Hàn đang mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng, kiểu dáng giống hệt cái của Minh Hạo, rộng thùng thà thùng thình, một bên gấu áo còn đang vén lên cao, lộ ra phần eo thâm tím. Minh Hạo lập tức hiểu ngay, khi Thắng Triệt về phòng kiểm tra cho Chính Hàn, phát hiện có bất thường, gặng hỏi thì cậu bé mới kể ra mọi chuyện.
Minh Hạo nào ngờ được Thắng Triệt nói điên là điên ngay được như vậy, cậu vốn tưởng anh đang đùa thôi, nhưng khi thấy tay phải cầm súng của Thắng Triệt không ngừng run rẩy, quả thực đã mấy lần muốn bóp cò.
Lão mập răng vàng cho là Thắng Triệt chỉ đang đe dọa, thế là đánh liều, ngoác mồm chửi: "Tới đi! Mày có giỏi thì cứ nổ súng!"
Mẫn Khuê vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ồn từ sân trong, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi ngắn bước ra, trầm giọng nói: "Thắng Triệt, đừng manh động."
Thắng Triệt thở hổn hển, Minh Hạo lại tiếp: "Lão không xứng để anh giết, anh bắt lão thề đi, tha cho lão."
Vụ cãi lộn này rất ầm ĩ, biết nội tình chỉ có vài người ít ỏi, trong sân toàn là những người hóng xem kịch vui, đứng châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán.
Thắng Triệt: "Mày thề đi! Sau này tuyệt đối không được đụng vào Chính Hàn! Tao không sợ giết người đâu! Không sợ giết người đâu!"
Lão mập răng vàng kia vội luôn mồm cam đoan: "Không đụng thì không đụng, có làm gì nó đâu chứ!"
"Được rồi." Minh Hạo lên tiếng: "Thắng Triệt, thu súng lại, về phòng đi."
Thắng Triệt chậm rãi thu súng, không nhịn được gằn giọng: "Mày nhớ kỹ cho tao." Dứt lời xoay người đi về phía Chính Hàn, nắm lấy tay cậu bé.
"Cứ đợi mà xem, thằng đĩ lăng nhăng..." Lão mập lúc này mới gượng đứng dậy, mắng Chính Hàn một câu tục tĩu, lại còn giơ ngón giữa sau lưng Thắng Triệt.
Chỉ trong tích tắc, Thắng Triệt quay phắt người, không chút do dự bóp cò súng!
"Đoàng!" Giữa trán lão mập xuất hiện lỗ máu!
Cả cái sân rộng lớn lặng ngắt như tờ, lão mập răng vàng trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng không tin nổi ngã ngửa ra sau, lăn quay ra đất.
Thắng Triệt một tay vẫn nắm chặt Chính Hàn, đứng im một lát rồi khẽ nói: "Bảo Bối, ba sẽ mang con đi, đừng sợ."
"Đứa nào nổ súng dưới kia thế hả?!" Trên tầng ba, tiếng quát của của Lâm Mộc Sâm rốt cuộc cũng vang lên.
"Tôi." Thắng Triệt đáp.
"Sao lại nổ súng, cậu giết lão Vương rồi?"
"Lão dám táy máy tay chân với con tôi."
Lâm Mộc Sâm chống hai tay lên lan can nhìn xuống, Thắng Triệt và Chính Hàn ngẩng cao đầu, mắt đối mắt với gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com