Chương 8.1:Chạm mặt...
"Anh làm nghề gì?" Minh Hạo hỏi.
"Tôi hả?" Người đàn ông kia hỏi lại.
Minh Hạo lặp lại: "Ừm, anh làm nghề gì, chỉ có một mình thôi à?"
Người đàn ông đáp: "Tôi là quản trị mạng, làm việc trong thành phố, ba mẹ tôi sống ở nơi khác..."
Minh Hạo ra hiệu không cần nói thêm nữa, hô lên: "Người tiếp theo."
"Còn đồ ăn đâu?!" Anh quản trị mạng ngẩn người.
Minh Hạo trả lời: "Anh... không phù hợp với điều kiện của chúng tôi, xin lỗi, không thể phát đồ ăn cho anh được. Anh có thể men theo con đường này, đi về phía tây thử vận may xem sao..."
Lâm Mộc Sâm ngắt lời: "Minh Hạo! Nếu gặp ai cậu cũng giải thích dài dòng thế này thì phải ba tháng sau mới xong việc được đấy!"
"Mau lượn đi! Đừng đứng đó ngáng đường!" Một tay đàn em thô bạo xô đẩy.
"Ít nhất cũng phải cho chút bánh quy chứ?! Đi cả một ngày chưa được ăn uống gì rồi!"
Người đàn ông kia phẫn nộ giằng co, Lâm Mộc Sâm không nói lời thứ hai, cầm súng chĩa vào thái dương của anh ta, lạnh lùng bảo: "Có chịu đi không? Không đi tao bắn bỏ."
Đoàn người im thin thít, người đàn ông kia đành phải xoay người bỏ đi.
"Người tiếp theo." Minh Hạo thở dài.
"Anh làm nghề gì?" Cậu tiếp tục hỏi.
"Tôi đang thất nghiệp." Người đàn ông trước mặt đáp: "Người anh em này, cậu với bọn họ không phải cùng một loại người, tôi nhìn ra điều đó. Xin cậu cho tôi một thùng mì gói, tôi mang theo cả một đại gia đình, họ đang chờ trên đường cái, chẳng có gì ăn, cũng chẳng có gì uống, tất cả đều bị cướp hết trên đường chạy nạn rồi. Dụ Trấn đã chết rất nhiều người, lương thực đều bị cướp sạch, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Chúng tôi cũng chẳng mua được đồ ăn ở đâu... Mẹ tôi đã bảy mươi tuổi... sức khỏe không được tốt, không chịu được đói. Nước thì tôi có thể tự nghĩ cách, chỉ cần cho tôi ít đồ ăn thôi, được không? Sau này nếu có thể sống sót tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp cậu. Hãy phát cho chút đồ ăn, tôi sẽ lập tức đi ngay."
Minh Hạo hô: "Người tiếp theo."
"Cậu đừng có thông đồng với chúng làm bậy!" Người kia lập tức đổi giọng.
"Định làm gì đấy!" Tức khắc có người bước tới đẩy anh ta ra.
"Làm gì? Chúng mày muốn làm gì mới đúng! Chúng mày như thế này là phạm pháp!" Người đàn ông bước ra khỏi hàng, phẫn nộ nói: "Chỗ lương thực này là chúng mày mua à? Chỉ e là không phải thế! Chúng mày đã giết bao nhiêu người ở Dụ Trấn rồi hả? Những xác người dọc đường tới đây, cả Dụ Trấn bị chúng mày cướp bóc thành cái gì rồi? Chúng mày tưởng là những chuyện thất đức vô lương tâm ấy không ai biết à?! Chúng mày là một lũ cướp vô nhân tính! Ngoài kia lũ thây ma đang cắn giết tàn phá, thế mà chúng mày nỡ xuống tay với cả đồng bào còn sống!"
Lâm Mộc Sâm theo lệ cũ, dí súng vào gáy người đàn ông, anh ta lớn tiếng: "Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy hết rồi! Mày giỏi thì..."
Một tiếng "pằng" vang lên.
Người đàn ông nọ óc văng đầy đất.
Lâm Mộc Sâm lạnh lùng: "Ngang ra phết đấy nhỉ, thử xem ai ngang hơn ai?"
Bốn tay đàn em kéo xác người đàn ông ném xuống con sông phía sau nhà máy, một người xách thùng nước ra xối đất.
Minh Hạo lặng mất một lúc, không nói câu gì.
Lúc sau cậu tiếp tục: "Người tiếp theo, làm nghề gì?"
"Nhân viên chuyển phát nhanh..." Người nọ đáp.
Minh Hạo: "Người tiếp theo."
Người nọ lẩy bẩy rời đi.
Nửa tiếng sau.
"Chị làm nghề gì..." Minh Hạo đờ đẫn, lặp lại như một cái máy.
Cô gái trước mặt tự giới thiệu: "Tôi tên Đinh Lan, chuyên ngành kế toán, phụ trách ghi chép sổ sách và quản lý kho trong một siêu thị nhỏ."
Minh Hạo nhướng nhướng đôi mày, nói: "Chúng tôi đang thiếu người quản lý kho, chị có đồng ý ở lại không?"
"Đồng ý!"
"Tôi!"
Trong đoàn người lập tức có người hô lên: "Tôi cũng làm công việc hậu cần đây! Tôi còn làm tốt hơn cô ta nữa!"
Minh Hạo nhìn vào mắt Đinh Lan dò hỏi ý kiến, Đinh Lan gật đầu.
"Này cậu, người anh em, đại ca à." Có người nói: "Cậu cho một người đàn bà quản lý kho thì được tích sự gì? Phải tuyển đàn ông ấy!"
Minh Hạo đáp: "Vì chị ấy xếp hàng trước."
Nói xong Minh Hạo xé một tờ giấy, ghi lên hai chữ "Thủ kho" rồi giao cho Đinh Lan: "Họ sẽ cho chị thức ăn và dẫn chị ra đằng sau. Giờ chị đi lĩnh đồ ăn nước uống trước đi, chào mừng gia nhập với chúng tôi."
Đinh Lan gật đầu, bước ra khỏi hàng nhưng chưa vội rời đi, đứng ở một bên như đang chờ đợi gì đó.
Minh Hạo: "Người kế tiếp, cô làm nghề gì?"
Lại là một cô gái.
"Tôi là Tạ Phong Hoa, sinh viên." Cô gái đẩy đẩy cặp mắt kính dày cộp, tuổi tác xem chừng cũng không cách Minh Hạo và Mẫn Khuê là bao. "Đây là thẻ sinh viên của tôi."
"Nghiên cứu sinh?" Minh Hạo cầm lấy nhìn sơ qua. "Còn là sinh viên của Học viện Hành chính nữa?"
Tạ Phong Hoa gật đầu nói: "Anh cũng vậy à? Hình như tôi chưa thấy anh bao giờ."
Minh Hạo hỏi: "Cô có biết người nào tên là...ờ..."
Minh Hạo chợt nhớ tới em trai của Lý Tung, có điều không biết cậu ta tên gì nên đành thôi, hỏi tiếp: "Cô học chuyên ngành gì?"
Tạ Phong Hoa đáp: "Khoa Triết học, trên thẻ sinh viên có ghi đấy."
Minh Hạo: "Nghiên cứu sinh khoa Triết học... xin lỗi. Này Đinh Lan, chị vẫn còn đứng đây làm gì?"
Đinh Lan: "Chúng tôi là hàng xóm, chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy không ở lại được à? Tại sao chứ?"
Minh Hạo đáp: "Rất xin lỗi, chuyên ngành của cô ấy không có ích gì với chúng tôi hết."
Tạ Phong Hoa cười nói: "Tôi hiểu mà, Đinh Lan cậu đừng nói gì nữa. Anh này, có tiện cho tôi chút đồ ăn được không?"
Đinh Lan nói: "Chúng ta cùng đi đi, đã nói với nhau rồi mà..."
Tạ Phong Hoa phủ nhận: "Không, tớ đã nói trước rồi mà, Đinh Lan, cậu ở lại đi."
Minh Hạo thấy sống mũi cay cay, ngước mắt nhìn Mẫn Khuê, khóe mắt anh cũng hơi đỏ, dường như nhớ tới chuyện họ cũng cùng lớn lên bên nhau.
Minh Hạo: "Người tiếp theo."
"Đợi một chút." Đinh Lan mặc kệ Tạ Phong Hoa can ngăn, bước đến hỏi: "Nhà máy này lớn như vậy, chẳng lẽ không thể cho cậu ấy một chỗ ở sao? Cậu ấy ăn rất ít, cũng không gây phiền phức gì..."
"Đủ rồi đấy!" Một gã đàn em tiến đến định kéo Đinh Lan và Tạ Phong Hoa ra.
Mẫn Khuê ghìm cánh tay gã lại, lạnh giọng: "Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng có thô bạo với đàn bà con gái."
Minh Hạo: "Cô ấy không thể ở lại trong xưởng, tôi không có quyền quyết định chuyện này, rất xin lỗi..."
Đinh Lan: "Vậy ai mới có quyền? Để tôi đi hỏi."
Minh Hạo đáp: "Nếu tôi là chị, tôi sẽ không đi tìm anh ta đâu. May cho chị là bây giờ anh ta đã rời khỏi đây. Không thấy cảnh vừa nãy sao?"
Đinh Lan không nói gì nữa, Mẫn Khuê giục: "Đi đi thôi, các cô làm lỡ nhiều thời gian quá, chút nữa đại ca quay lại là rách việc đấy."
Tạ Phong Hoa lên tiếng: "Vậy nếu tôi ở lại phía hạ lưu sông hoặc ở bên kia đường cái thì không ảnh hưởng gì đến các anh đúng không?"
Minh Hạo nghĩ một hồi rồi đáp: "Cái này không trái với quy định."
"Cảm ơn." Tạ Phong Hoa nói rồi thấp giọng: "Đinh Lan, cơ hội hiếm có thế này, mình sẽ ở lại với cậu, nếu chỗ này không tốt thì chúng ta lại đi."
Đôi mắt Đinh Lan ầng ậng nước, miễn cưỡng gật đầu, xoay người bước vào nhà để xe, cầm lấy tờ giấy đi về phía xưởng báo danh.
"Người tiếp theo." Minh Hạo hỏi: "Làm nghề gì?"
"Thám tử tư." Cậu thanh niên kia đáp.
Minh Hạo nói: "Chứng nhận hành nghề đâu lấy ra tôi xem nào."
Cậu thanh niên: "Không có chứng nhận hành nghề đâu, anh biết đấy, đây là nghề bí mật mà."
Minh Hạo nhìn kiểu gì cũng thấy không giống thám tử, cậu thanh niên nói: "Đừng thấy tôi thấp bé nhẹ cân mà lầm, tôi đánh nhau được và xử lý tình huống cũng rất nhanh nhạy, tư duy logic và chặt chẽ nữa."
Minh Hạo nheo mắt: "Vậy sao? Anh thấy cậu ta giống thám tử không?"
Mẫn Khuê nâng súng, chỉa vào trán cậu ta: "Nói thật đi, ba."
Minh Hạo biết Mẫn Khuê không thể thật sự nổ súng giết cậu ta, có điều cậu thanh niên kia ngay lập tức tái mét mặt mày, nói: "Nhân viên y tế, có điều không có giấy phép, các anh có thiếu bác sĩ không vậy..."
Mẫn Khuê: "Hai."
Cậu thanh niên: "Nhà văn!"
Minh Hạo hô: "Người tiếp theo."
Cậu thanh niên nói: "Tôi là một biên kịch, có thể kể truyện cho các anh nghe giải sầu, còn biết diễn kịch nữa."
Minh Hạo bảo: "Không cần, tôi không muốn nghe truyện gì hết, mà họ có lẽ cũng chẳng muốn nghe đâu, chúng ta giờ cũng đang sống trong một câu chuyện dài lê thê và bế tắc rồi."
Cậu thanh niên thở dài, gục đầu, rồi gật gật đáp: "Mỗi người khi sinh ra đều phải bước vào một câu chuyện không thể nào từ chối được."
"Cậu có thể đi về hướng tây bắc thử vận may." Minh Hạo nói.
Cậu thanh niên bất lực đáp: "Tôi lười vận động lắm, không đi nổi nữa đâu. Trong phim thảm họa thì những kẻ lao động trí óc bao giờ cũng thê thảm nhất mà."
Tạ Phong Hoa an ủi: "Hy vọng là một cây gậy vững chắc, nhẫn nại là chiếc ba lô du lịch, chỉ cần mang theo hai thứ đó thì con người có thể bước đi trên hành trình vĩnh cửu."
Cậu thanh niên mỉm cười: "Cảm ơn nhé."
Minh Hạo nói: "Cho cậu ta một gói bánh quy đi."
Cậu thanh niên nhận lấy bịch bánh quy, Lâm Mộc Sâm đứng phía xa quan sát một lúc rồi bước lại nói: "Minh Hạo, tôi bảo cậu ngồi đây không phải để cậu phung phí lương thực đâu đấy."
Minh Hạo im lặng một lát, sau đó đáp: "Được, vậy lấy lại đi."
Cậu thanh niên nhanh như cắt bóc ngay gói bánh quy ra, nhổ toẹt nước miếng vào trong, còn liếm thêm một cái, nói: "Ờ, trả lại cho mấy người này."
"Mày!" Lâm Mộc Sâm điên tiết quát.
Mẫn Khuê can: "Bỏ qua đi, anh Sâm, chỉ là đứa trẻ ranh thôi mà."
Cậu thanh niên đi đến dưới tán cây, bắt chuyện với cô nữ sinh Tạ Phong Hoa của khoa Triết học, mở gói bánh quy ra, chia cho cô một nửa, hai người bắt đầu ăn bánh uống nước.
Mẫn Khuê nhận xét: "Thật là một nhà văn trẻ đầy tinh thần lạc quan."
Minh Hạo mặt không biểu cảm nói: "Người kế tiếp! Tinh thần có đổi cơm ăn được không? Cậu ta bán chữ nghĩa chứ có bán mặt mũi đâu."
Mẫn Khuê: "Ồ? Ghen à? Thật ra em cũng được lắm."
Minh Hạo nói: "Bên kia mới là trẻ con thật kìa. Trên xe mình còn đồ ăn không, lấy xuống cho nó một ít đi. Nhìn tội quá."
Một cậu bé đang ngồi xổm dưới tán cây, xem chừng chỉ là học sinh trung học còn chưa lớn hết.
Cậu bé là người nhỏ nhất mà Minh Hạo gặp trong mấy ngày chạy nạn này. Những đứa trẻ nhỏ hơn hoặc do thể lực không đủ, hoặc do chạy quá chậm, không chết trong dịch thì cũng chết dọc đường vì kiệt sức. Chuyện đó khác hẳn việc phải một mình chống chọi với đói khát và giá lạnh. Chẳng phải hoa cỏ dại nào cũng kiên cường được như vậy.
Tóc tai hơi bù xù nhưng quần áo trên người lại rất gọn gàng sạch sẽ, cậu bé ngồi dưới tán cây, lặng lẽ nhìn về phía họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com