chap23. sắc màu thầm lặng
Mùa hè tràn về như một cơn sóng ấm áp, kéo dài và ươm vàng mọi nẻo đường. Cái nắng chói chang của buổi trưa hè không hề làm người ta thấy mệt mỏi, mà ngược lại, khiến lòng người trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng hơn, như muốn níu giữ từng khoảnh khắc tĩnh lặng trước khi năm học cuối cùng bắt đầu.
Kim Mẫn Khuê ngồi bên cửa sổ lớp học, mắt lững thững nhìn ra sân trường rực rỡ trong ánh nắng. Tiếng ve kêu râm ran từ những tán cây xanh mướt hoà cùng mùi hương hoa phượng đỏ thắm khiến bầu không khí trở nên dịu dàng đến lạ. Mùa hè không ồn ào, không gấp gáp, chỉ có cái nhịp điệu chậm rãi và nặng trĩu của những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò.
Khuê nắm chặt cuốn sách Toán mới được phát, nhưng tâm trí cậu lại đang lang thang nơi khác. Cậu không còn những mảng hồn nhiên, vụng dại như trước, mà thay vào đó là những suy nghĩ dồn nén về tương lai – năm học cuối, kỳ thi đại học sắp đến gần, những quyết định quan trọng chưa từng có. Cậu nhớ đến Minh Hạo, người bạn ngồi bên cạnh luôn lặng lẽ mà sâu sắc, chẳng bao giờ nói nhiều, nhưng lại khiến Khuê cảm thấy có một sự an toàn kỳ lạ.
"Cậu ấy đang làm gì nhỉ?" – Khuê tự hỏi, ánh mắt thoáng tìm sang bên cạnh, nhưng chỗ Minh Hạo giờ chỉ còn là chiếc ghế trống, vì tiết học hôm nay là tiết nghỉ ngơi, cả lớp được ra ngoài sân.
Ngoài sân, các bạn học viên tụ tập thành từng nhóm nhỏ, cười nói rôm rả dưới ánh nắng vàng rực. Mỗi người dường như đang tận hưởng những ngày hè quý giá nhất của cuộc đời học trò – ngày không sách vở, không bài tập, chỉ có niềm vui đơn giản và những ước mơ chưa định hình.
Minh Hạo đứng lặng một góc sân, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Áp lực từ gia đình, những kỳ vọng vô hình như một đám mây đen luôn đè nặng lên vai cậu. Nhưng hôm nay, trong khoảng khắc ấy, có một điều gì đó nhẹ nhàng hơn đang dần hé mở – một sự kết nối không lời với Khuê, người bạn duy nhất dường như thấu hiểu được những khoảng lặng bên trong cậu.
Ngày hè dài đằng đẵng, như một bài hát dịu dàng được ngân vang giữa nhịp thở của tuổi trẻ, đưa họ dần tiến gần nhau hơn – không phải bằng những lời nói hoa mỹ, mà bằng sự sẻ chia thầm lặng, từng bước chân nhẹ nhàng trên con đường trưởng thành.
Dòng người trên sân trường thưa dần khi tiếng trống báo hết tiết vang lên. Mọi người rục rịch trở lại lớp, nhưng Khuê vẫn chậm rãi đi theo, mắt không rời khỏi bóng dáng Minh Hạo đang đứng tựa vào gốc cây phượng già. Cậu không rõ Minh Hạo đang nghĩ gì, chỉ cảm nhận được một nỗi buồn mơ hồ, như ánh nắng mùa hè xuyên qua tán lá, chập chờn mà ấm áp.
Giờ ra chơi cuối cùng trước kỳ nghỉ hè. Cả lớp đều bận rộn với những dự định riêng, nhưng Khuê lại thấy lòng mình bất an lạ thường. Từ ngày Minh Hạo bắt đầu nói nhiều hơn, trở nên cởi mở dù vẫn giữ được vẻ trầm lặng vốn có, cậu cảm nhận rõ những áp lực vô hình đang đè lên người bạn mình. Những ánh nhìn xa xăm, những lúc lặng yên ngồi một mình trên ghế đá, những phút giây bất chợt bộc lộ nét buồn như muốn giấu đi tất cả.
Mùa hè, với bao nhiêu hứa hẹn vui vẻ, lại trở thành khoảng thời gian để Khuê nghĩ nhiều hơn về Minh Hạo – về gia đình cậu, về những bí mật chưa được hé lộ, và về chính sự gắn bó đang dần nảy nở trong lòng cậu dành cho người bạn đặc biệt này.
Sau giờ học, khi lớp dần tan, Khuê đi bộ cùng Minh Hạo về nhà. Đường về nhà trải dài trong ánh chiều tà, phảng phất mùi hương hoa sữa mới nở. Hai người không nói nhiều, chỉ lặng lẽ bước bên nhau, để những khoảng lặng thay lời. Khuê biết, đây là những khoảnh khắc quý giá, hiếm hoi mà Minh Hạo có thể mở lòng với ai đó.
"Cậu có thấy áp lực quá nhiều không?" Khuê nhẹ nhàng hỏi, không biết từ đâu câu hỏi ấy bật ra.
Minh Hạo im lặng một lúc rồi gật đầu. "Có. Nhưng mọi thứ... mình phải cố."
"Cậu không cần phải gánh hết một mình đâu," Khuê nói, giọng trầm ấm. "Mình sẽ luôn ở đây, cùng cậu vượt qua."
Ánh mắt Minh Hạo thoáng một tia cảm động, như thể cậu vừa nhận ra rằng mình không đơn độc. Có ai đó thật sự quan tâm, lặng lẽ bên cạnh và sẵn sàng chia sẻ mọi gánh nặng.
Những ngày hè dần trôi qua với nhiều thay đổi âm thầm. Khuê và Minh Hạo không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là những người bạn đồng hành trên hành trình tìm kiếm bản thân và tương lai.
Dưới bầu trời mùa hè rực rỡ, tình bạn của họ được vun đắp bằng sự thấu hiểu và sẻ chia, từng bước xây dựng nên một mối liên kết bền chặt mà không cần quá nhiều lời nói.
Mùa hè ấy không chỉ là khoảng nghỉ ngơi giữa năm học, mà còn là khởi đầu của một chương mới – chương của những cảm xúc sâu lắng, những giấc mơ thầm kín, và những bước chân vững chãi hơn trên con đường phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com