Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chuẩn Bị Trận Chiến và Lời Hứa Vẫn Còn

Lời đe dọa của Hắc Xà – "Cây Gieo hoặc làng – chọn đi" – khiến Nguyễn Linh Chi cảm thấy thời gian như đang trôi qua nhanh hơn bao giờ hết. Chỉ còn vài giờ trước khi hắn tấn công, và gánh nặng "người được chọn" đè lên vai cô. Chiếc vòng bạc rung nhẹ, như nhắc nhở cô về lời nguyền và cái giá phải trả: hy sinh điều quý giá nhất. "Nếu đó là anh Tuấn... tôi không thể," cô lẩm bẩm, mắt nhìn ánh trăng, tim nhói đau khi nghĩ đến việc phải về 2025.

Sáng hôm đó, Linh Chi triệu tập dân làng và đội ngũ xưởng để chuẩn bị cho trận chiến. "Mọi người, hôm nay chúng ta không chỉ bảo vệ làng mà còn bảo vệ Cây Gieo! Hắc Xà muốn phá chúng ta, nhưng chúng ta sẽ cho hắn thấy sức mạnh của đoàn kết!" Bà Năm gật đầu, Hà đứng cạnh, ánh mắt kiên định. "Cô Linh Chi, tôi sẽ giúp. Dù phải làm gì, tôi sẵn sàng!" Linh Chi mỉm cười, vỗ vai Hà. "Cô đã trở lại. Cảm ơn."

Trần Minh Tuấn, đứng ở góc, lo lắng. "Cô chắc bẫy của chúng ta đủ mạnh không? Hắc Xà không dễ bị lừa." Linh Chi nháy mắt. "Anh Tuấn, anh nghi ngờ thiên tài như tôi à? Dây leo, vòng bảo vệ, và phép thuật của tôi – hắn sẽ không thoát!" Tuấn lắc đầu, nhưng ánh mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ. "Cô đúng là... không ai cản nổi."

Để tăng cường sức mạnh, Tuấn dẫn Linh Chi vào khu vườn, dạy cô cách kết hợp "luồng khí hủy diệt" với "lá chắn tự nhiên" để tạo một đòn tấn công kép. "Tập trung vào cảm xúc mạnh nhất – như khi cô muốn bảo vệ làng," Tuấn nói, đứng sát cô. Linh Chi cố gắng, nhưng hơi thở của anh làm cô... hơi run. "Anh đứng xa chút, tôi không làm nổi đâu!" cô lẩm bẩm, mặt đỏ bừng. Tuấn cười lớn. "Cô gái hiện đại mà dễ ngại thế?"

Sau vài lần thất bại, Linh Chi tạo được một luồng khí mạnh, vừa tấn công vừa tạo lá chắn, khiến một bụi cây rung chuyển. "Tôi là thiên tài!" cô reo lên, nhảy nhót. Tuấn gật đầu, nhưng cảnh báo: "Cẩn thận. Hắc Xà biết điểm yếu của cô – tình cảm." Linh Chi sững sờ, nhìn anh. "Ý anh là... anh?" Tuấn đỏ mặt, lúng túng. "Tôi... chỉ nói vậy thôi."

Trong khi đó, xưởng hoạt động hết công suất. Hà đề xuất làm thêm xà phòng phát sáng để thu hút dân làng, giúp họ quên nỗi sợ về Hắc Xà. Linh Chi đồng ý, còn nghĩ ra một chiêu mới: tặng mỗi người một lọ nước hoa nhỏ với lời chúc khắc tay. "Nếu chúng ta thắng, đây sẽ là kỷ niệm!" cô nói với bà Năm, ánh mắt rực cháy. Dân làng xuýt xoa, và tin đồn về phép thuật dần tan biến.

Nhưng một ký ức mới hiện ra khi chiếc vòng nóng lên: mẹ cô, đứng trước Cây Gieo, nói với người đàn ông lạ: "Chiếc vòng là chìa khóa cổng thời gian. Nếu con bé phá lời nguyền, cổng sẽ mở, nhưng vòng có thể giữ ký ức của thời đại này." Ký ức vụt tắt, khiến Linh Chi sững sờ. "Giữ ký ức? Nghĩa là tôi có thể mang anh Tuấn theo... hay ít nhất nhớ anh ấy?" Cô kể cho Tuấn, giọng run run. "Nếu tôi phải về 2025, tôi muốn mang anh theo..."

Tuấn nắm tay cô, ánh mắt đau đớn nhưng kiên định. "Cô phải làm điều đúng. Nếu cô đi, tôi... tôi sẽ tìm cách đến 2025." Linh Chi mắt đỏ hoe, ôm lấy anh. "Anh hứa chứ? Vì tôi không muốn mất anh!" Tuấn ôm cô chặt, giọng trầm. "Tôi hứa. Dù bao lâu, tôi sẽ tìm cô."

Khoảnh khắc ngọt ngào bị cắt ngang bởi một tiếng nổ lớn từ phía rừng. Linh Chi và Tuấn chạy ra, thấy khói bốc lên gần Cây Gieo. Một nhóm áo xám xuất hiện, dẫn đầu là một tên thủ lĩnh mới, không phải Hắc Xà. "Cô gái, Hắc Xà gửi lời nhắn: giao vòng, hoặc Cây Gieo sẽ cháy!" Linh Chi nghiến răng. "Nói với hắn, tôi không sợ!" Cô vung tay, dùng đòn tấn công kép vừa học, tạo một vụ nổ khí và lá chắn, đẩy nhóm áo xám lùi lại.

Hà bất ngờ lao ra, dùng xô nước dập lửa nhỏ gần Cây Gieo. "Cô Hà, cô làm gì ở đây?!" Linh Chi ngạc nhiên. Hà thở hổn hển. "Tôi nghe lén bọn chúng. Hắc Xà sẽ tấn công làng tối nay, không phải Cây Gieo! Hắn muốn đánh lạc hướng!" Linh Chi sững sờ, vỗ vai Hà. "Cô giỏi lắm! Giờ chúng ta phải thay đổi kế hoạch."

Linh Chi và Tuấn trở về, triệu tập dân làng để bảo vệ làng thay vì Cây Gieo. Họ gia cố bẫy quanh xưởng và nhà dân, dùng dây leo phép thuật và xà phòng phát sáng làm dấu hiệu báo động. Linh Chi đứng trước mọi người, giọng kiên định. "Hắc Xà muốn chia rẽ chúng ta, nhưng chúng ta là một! Hôm nay, chúng ta sẽ thắng!"

Đêm đó, khi ánh trăng lên cao, Linh Chi đứng bên Tuấn, nhìn làng chìm trong tĩnh lặng. Cô nắm tay anh, giọng nhỏ. "Anh Tuấn, nếu tôi phải đi, anh sẽ làm gì?" Tuấn hôn lên trán cô, giọng trầm. "Tôi sẽ chờ, dù ở thời đại nào." Linh Chi khóc, ôm anh chặt. "Tôi sẽ tìm cách ở lại... vì anh."

Nhưng một luồng sáng đỏ bùng lên từ xưởng, và giọng Hắc Xà vang vọng: "Cô gái, đêm nay, ngươi sẽ mất tất cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com