Chương 61
Hồ tiểu thư che miệng cười khúc khích, nụ cười vừa quyến rũ vừa nguy hiểm: “Sở tiên sinh thật biết đùa, nhưng cách nói này cũng thú vị đấy.”
Người thường không phải thích là động vào được yêu quái như các cô. Các cô không chủ động hại người đã là chuyện may rồi. Nếu ai dám làm hại các cô, bị trả đũa là điều hiển nhiên. Luật pháp của loài người không có tác dụng ràng buộc với các cô, các cô có hệ thống luật lệ riêng và hoang dã hơn nhiều.
Tất nhiên, Liễu Tử Nhi là một ngoại lệ. Sở Hoàn chưa từng thấy ai ngu… à không, mềm yếu đến vậy. Chắc là do cơ thể loài rắn vốn mềm nhũn?
Liễu Tử Nhi nói thêm: “Họ muốn bán em, vì gần đây có người thu mua động vật có linh tính để ăn, giá rất cao.”
Đây cũng là lý do cô rắn bị bắt mà vẫn còn sống để được cứu về, vì nông dân đó muốn bán rắn với giá tốt, mà rắn sống thì mới đáng tiền.
Nông dân đó nghe người trong làng đồn rằng có người ngoài đang thu mua “hàng hiếm”, liền nghĩ tới con rắn lớn biết chữa bệnh, thế là động lòng. Hắn thuê một người đóng đinh quan tài, nói dối nhà mình bị rắn yêu quấy nhiễu. Đợi Liễu Tử Nhi theo đúng thỏa thuận đến ăn trứng gà, liền bị người ta đóng đinh vào người.
Hồ tiểu thư phát hiện Liễu Tử Nhi đã mấy ngày chưa quay về ổ, cảm thấy có gì đó không đúng. Thế là cô dẫn đám con cháu hồ ly ra ngoài tìm, lần theo dấu vết tới nhà tên nông dân, tìm được Liễu Tử Nhi trong một cái sọt tre bị đè đá tảng, cứu cô rắn ra ngoài.
Có điều đinh quan tài có khắc bùa chú, Hồ tiểu thư không xử lý được, nên dẫn Liễu Tử Nhi đến tìm Sở Hoàn.
“Có người thu mua mấy loại ‘thịt rừng’ như cô để ăn thật á?”
Sở Hoàn cau mày, lập tức nhớ tới hai gã cầm cung phức hợp săn hươu trắng trước đó. Khi phát hiện hươu trắng biết nói, hai tên kia càng hưng phấn hơn.
Những tiểu yêu như hươu trắng chưa tu thành hình người, lực chiến cực thấp, lại chuyên tu hướng cầu phúc, ban nguyện… Đúng vậy, vừa chửi bậy vừa cầu phúc.
Hươu trắng có sức chiến đấu bằng 0. Nếu bọn họ không kịp thời cứu thì nó đã bị giết rồi.
Giết một tiểu yêu như vậy chắc chắn sẽ gánh tội nghiệt nặng nề, nhưng đám ác nhân đâu có quan tâm hậu quả.
Một số loài vật vừa khai linh trí, thông minh hơn chút so với động vật thường, nhưng sức chiến đấu thì hên xui.
Chẳng lẽ là có tà đạo nào đó đang bắt yêu luyện đan? Hoặc đơn giản là có kẻ nghiện ăn thịt rừng, phạm pháp cũng được miễn có miếng ngon.
Đây là điều Sở Hoàn nghĩ mãi không hiểu. Không nói đến việc bảo vệ động vật hoang dã, mấy người đó ăn thịt linh tinh không sợ dính bệnh à? Thịt không rõ nguồn gốc, nhỡ có virus thì sao?
Đầu óc cậu suy diễn đủ chuyện, quay sang nói với Liễu Tử Nhi: “Tôi sẽ kể chuyện này cho Tiền Chiêu biết. Tiền Chiêu là đệ tử của đạo trưởng Triều Nguyên Quán.”
“À, tôi biết anh ta.”
Liễu Tử Nhi gật đầu: “Tôi từng thấy anh ta đánh nhau với loài người ngoài phố.”
Sở Hoàn: “???”
“Anh ta đánh nhau với người ta trên phố á?”
Liễu Tử Nhi giải thích: “Có mấy người lớn dẫn trẻ con đi ăn xin ngoài đường, bị anh ta bắt gặp. Sau đó anh ta dẫn theo vài đạo sĩ, xông tới đánh nhau với đám đó.”
“Ồ ồ ồ ồ…”
Nghe đúng kiểu việc Tiền Chiêu sẽ làm.
“Cô biết là được. Trước đó cũng có người muốn bắt bạch lộc trên núi của họ, vừa hay được tôi cứu. Có khi bây giờ anh ta đang điều tra vụ này.”
“Được.”
Sắc mặt Hồ tiểu thư trở nên nghiêm túc. Cô có thực lực mạnh nên không sợ, nhưng dưới cô còn đám tiểu hồ ly, mà chuyện này rõ ràng là nhắm vào bọn yêu quái.
“Tôi muốn biết rốt cuộc là ai cố tình gây chuyện với đám yêu chúng tôi.”
Dứt lời, Hồ tiểu thư giận dữ dẫn Liễu Tử Nhi rời đi, chắc là muốn dùng yêu mạch của mình để tra xét
Liễu Tử Nhi bị thương, hành động bất tiện nên biến về nguyên hình con rắn. Cô rắn cuộn vài vòng quanh người Hồ tiểu thư, rồi một người một rắn nhảy qua cửa sổ
Cho dù là một mỹ nhân như Hồ tiểu thư, mang theo một con rắn to trèo qua cửa sổ thì cũng chẳng thể nào tao nhã nổi.
Sở Hoàn nhìn động tác của cô, chỉ thấy hết sức kỳ cục. Rõ ràng bên cạnh có cửa ra vào, nhưng đám hồ ly này cứ thích leo cửa sổ là sao?
Con rắn lớn đặt đầu lên vai Hồ tiểu thư, phần đuôi rũ xuống trên người cô, đuôi khẽ lắc lắc về phía Sở Hoàn.
“Tạm biệt.”
Sở Hoàn: “Tạm biệt.”
Nói xong, cậu nhìn con rắn một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bổ sung một câu: “Sau này nhớ cẩn thận một chút.”
Rắn lớn: “Ừ.”
Chờ bọn họ trèo qua cửa sổ đi mất, Chương Mộc Hồi mới bước vào phòng. Cô tò mò hỏi Sở Hoàn: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Hoàn đáp: “Có người định bắt con rắn kia để ăn thịt, được Hồ tiểu thư cứu, dẫn đến tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
Chương Mộc Hồi ngạc nhiên: “Con rắn đó là yêu quái mà?”
Sở Hoàn: “Là yêu quái, nhưng là loại yêu quái không được thông minh cho lắm.”
Chương Mộc Hồi ra chiều suy nghĩ, “ồ” một tiếng.
Sở Hoàn quay người tìm điện thoại, nhưng còn chưa kịp hành động thì một bàn tay đã đưa điện thoại đến tận tay cho cậu.
“Sở lang, điện thoại của chàng.”
Sở Hoàn nhìn tỳ nữ xinh đẹp, vừa nhận lấy điện thoại vừa hỏi: “Sao mày chưa đi?”
“Sở lang, chàng tuyệt tình đến vậy sao, ngay cả để thiếp ở bên cạnh cũng không chịu?”
Sở Hoàn: “…”
“Mày nói nhảm gì thế? Mày đâu phải cái cô Doanh Nhi vừa rồi, còn bày đặt giả vờ trước mặt tao?”
“Bị chàng nhìn ra rồi, thật là xấu hổ.”
Tỳ nữ mỹ miều biến mất, trước mặt cậu giờ là một chị gái lạnh lùng gợi cảm, mặc áo sơ mi bó sát và váy bút chì ôm mông. Môi đỏ chót, giày cao gót, thần thái như nữ vương, Chương Mộc Hồi nhìn mà suýt chảy nước miếng, trong lòng gào thét: Sở Hoàn sao mà sướng vậy chứ!!
“Chủ nhân nhà tôi bảo tôi đi theo cậu để điều tra tin tức.”
Cô ta rạch ròi đến mức đáng yêu, tự khai toạc mục đích luôn.
Sở Hoàn: “… Mày thành thật như vậy, Hồ tiểu thư biết không?”
“Nếu tôi bị phạt, cậu sẽ bảo vệ tôi chứ?”
“Không.”
Sở Hoàn lạnh lùng từ chối, xoay người gọi điện cho Tiền Chiêu.
Điện thoại kết nối, cậu chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng Tiền Chiêu gầm thét tức giận: “Đồ vô giáo dục, đánh cho tao!”
Kèm theo đó là tiếng đấm đá, tiếng thịt va vào thịt, và tiếng kêu la thảm thiết. Xen lẫn bên trong là tiếng Lý Tuyên Minh ngập ngừng khuyên nhủ: “Làm vậy không hay lắm”.
Sở Hoàn liếc màn hình điện thoại, bên kia náo nhiệt ghê nhỉ.
Một lát sau, Tiền Chiêu mới lên tiếng: “Alo, Sở Hoàn hả? Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi gặp chút việc, muốn hỏi anh một chút.”
Sở Hoàn kể lại chuyện của Liễu Tử Nhi. Tiền Chiêu nghe xong lại nổi cơn thịnh nộ: “Lũ khốn chó chết!”
“Bên tôi vừa phát hiện một quán ăn, bề ngoài bán cơm bình dân, bên trong lại bán thịt thú rừng. Có người tìm đến chủ quán, nói muốn mua nguyên liệu có linh khí, tốt nhất là còn sống, giá rất cao. Thế là chủ quán liên hệ đường dây riêng, mấy người kia mới nhắm vào Bạch Cường.”
Bạch Cường trước đây được nuôi trong đạo quán, là linh vật nổi tiếng, có cả thông tin trên mạng. Về sau nó theo đuổi tự do, thỉnh thoảng mới lộ mặt. Dân thành phố D đều biết trên núi Triều Nguyên có một con hươu trắng xinh đẹp.
“Hiện giờ tôi đang dạy dỗ cái thằng… ê ê, mọi người nhẹ tay thôi, đánh đau là được, đừng đánh gãy!”
“Sư huynh, bọn đệ biết rồi, bọn đệ có kinh nghiệm mà.”
Sở Hoàn: “… Là ai đứng sau chuyện mua bán?”
“Chủ quán này chả biết là mạnh miệng hay thật sự không biết, chưa chịu khai.”
“Vậy à.”
“Cậu yên tâm, chúng tôi có tin tức sẽ nói cho cậu biết. Cậu cũng bảo con rắn ngốc kia yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt được hung thủ. Dạo này bảo nó cứ ở yên trong hang… Thôi được rồi được rồi, mau thả mấy con vật trong lồng ra.”
Sở Hoàn: “…”
Quả nhiên, ai nghe xong chuyện của Liễu Tử Nhi đều cảm thấy con rắn này có IQ không cao.
Thấy Tiền Chiêu đang bận, Sở Hoàn không nói gì thêm, cúp máy luôn. Dù sao nhìn thái độ của Tiền Chiêu thì kiểu gì anh ta cũng sẽ điều tra đến cùng.
Cậu quay về bên bàn, tiếp tục vẽ nốt lá bùa dang dở. Giờ cậu có bút mới, nên tràn đầy hứng thú với việc vẽ bùa.
Vừa đứng yên, bên cạnh đã có một bàn tay rất ân cần đưa bút cho cậu.
Sở Hoàn liếc nhìn “nữ thư ký tổng tài” bên cạnh, nói: “Tao thấy mày nên theo Tiền Chiêu thì hơn.”
“Tiền Chiêu có đẹp bằng cậu đâu.”
“Đi theo Lý Tuyên Minh…”
“Tôi sợ bị anh ta đâm một kiếm chết tươi.”
Sở Hoàn nhìn cô ta, kinh ngạc hỏi: “Bọn mày từng tiếp cận anh ta?”
“Nhìn thì đúng là cực phẩm, nhưng mà nghiêm túc quá, mới ghẹo chút xíu đã giơ kiếm dọa người… Nếu tôi mạnh hơn chút, tôi cũng muốn thử xem sao.”
Lúc nói, mặt cô ta lộ ra vẻ thèm thuồng, sau đó nghiêm túc nhìn Sở Hoàn: “Tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!”
Sở Hoàn: “… Chúc mày thành công.”
Lá trúc xào xạc ngoài hiên, trời tối dần, đã đến giờ đi ngủ.
Sở Hoàn đã nằm lăn lộn trên giường một lúc, nghĩ tới nghĩ lui, chơi điện thoại cũng mất tập trung. Qua một lúc lâu, sau khi lật mình chán chê mà vẫn không sao ngủ được, cậu không chịu nổi nữa, bật dậy khỏi giường.
Cậu khoác thêm áo, lén lút mở cửa rời khỏi phòng.
Chỉ là cậu vừa cử động, hai con hồ ly đang ngủ ngoài cửa sổ đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Cậu ấy định làm gì vậy?” Con lông màu sáng hơn hỏi.
“Không biết…” Con tối màu còn lại cũng mù tịt.
Chưa được bao lâu, chúng thấy Sở Hoàn xuất hiện ngoài sân, đang đi ra phía cổng.
“Ẳng ẳng ẳng?”
Đang lúc hai con hồ ly phân vân có nên bám theo hay không, Sở Hoàn đã quay lại, trong tay cầm theo gì đó.
Đến gần, chúng mới thấy đó là mấy cành trúc.
“Cành trúc để làm gì?” Con hồ ly lông sáng hỏi.
“Không biết…” Hồ ly tối màu đáp.
“Vậy mày biết cái gì?”
“Tao không biết gì hết.”
Con hồ ly lông sáng liếc nó một cái, rồi cắn mạnh vào tai nó. Thế là hai con bắt đầu cắn lộn nhau dưới cửa sổ.
Tới lúc Sở Hoàn đến gần cửa sổ, chúng mới ngừng đánh nhau, len lén nhìn cậu.
Chúng thấy cậu lấy ra một bình hoa, tỉ mỉ tỉa gốc nhánh trúc, sau đó cắm trúc vào bình, đặt bình trúc lên bệ cửa sổ. Làm xong mọi thứ, Sở Hoàn nhìn chằm chằm bình trúc một lúc, rồi hơi chột dạ quay lại giường.
Con hồ ly lông sáng lẩm bẩm: “Có phải ngủ với đàn ông đâu mà trông chột dạ vậy?”
Con lông đậm: “Tao không biết…”
“Cút… Lần sau tao không làm việc chung với mày nữa!”
Hai con hồ ly lại cắn nhau dưới cửa sổ, trong khi Sở Hoàn trùm chăn kín mít, cố xoa dịu trái tim đang đập loạn.
Cậu vừa làm một chuyện lớn!
Kích thích quá. Mặc dù Chiết Chi chưa có phản ứng gì, nhưng một khi cậu dâng cành trúc lên, Chiết Chi chắc sẽ biết nhỉ?
Ờ… chuyện này không được để bố biết.
Sở Hoàn nghĩ ngợi linh tinh một lúc, cuối cùng mỉm cười từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu liếc sang cửa sổ, mắt lập tức mở to hết cỡ.
Cậu nhìn thấy trên mấy cành trúc có vài vật thể màu trắng, liền bật dậy khỏi giường, tiến lại gần xem kỹ, mới phát hiện là hoa trúc.
Trúc nở hoa là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Mà trúc nở hoa có nghĩa là chúng đã bước vào giai đoạn sinh sản cuối, sau khi nở xong sẽ dần lụi tàn. Nếu cả rừng trúc đồng loạt nở hoa, thậm chí có thể gây ra tai họa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người và động vật sống nhờ vào rừng trúc.
Vì vậy khi Chương Mộc Hồi nhìn thấy hoa trúc trên bệ cửa sổ nhà Sở Hoàn, cô lập tức nghiêm mặt.
“Sở Hoàn, anh cắt mấy cành trúc này ở đâu vậy? Dẫn tôi đi xem thử, trúc mà nở hoa…”
Vừa nói cô vừa muốn quay người đi tìm ba Chương mẹ Chương để báo tin, Sở Hoàn vội vàng gọi giật lại: “Không có, mấy cây trúc bên ngoài không nở hoa.”
“Hả?”
Chương Mộc Hồi khó hiểu nhìn cậu.
Não Sở Hoàn chạy như bay, đột nhiên lóe sáng, nói: “Là tôi thúc hoa, tôi dùng pháp thuật khiến nó nở hoa.”
“À vậy à.”
Chương Mộc Hồi không thấy sai chỗ nào, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có mấy con hồ ly bên cạnh lén liếc nhau, cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra điều gì đó.
“Anh làm trúc nở hoa để làm gì? Lẽ nào hoa trúc có công dụng đặc biệt?”
Chương Mộc Hồi bắt đầu tưởng tượng lung tung, tò mò hỏi.
Sở Hoàn đáp: “Ừm… Cũng không hẳn, tôi tò mò thôi…”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy trúc nở hoa, trước giờ chỉ từng xem trên sách vở.
“Ồ.”
Chương Mộc Hồi mất hứng thú, nói với cậu: “Anh mau ra ăn sáng nhé.”
“Tới liền.”
Sở Hoàn quay lại nhìn hoa trúc trên bệ cửa sổ lần cuối, rồi theo cô ra ngoài.
Sau bữa sáng, Sở Hoàn tính tiếp tục vẽ bùa. Chuyện của Liễu Tử Nhi cậu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, quyết định trước tiên cứ ở đây tìm hiểu thêm.
Nhưng vẽ mới được một nửa, con hồ ly bên cạnh đang giả vờ đoan trang mài mực, bỗng hét lên một tiếng rồi biến về nguyên hình, lao vút đi, gầm gừ thấp giọng về phía góc phòng: “Đồ bẩn thỉu!”
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng xám nhỏ xíu chạy vèo vèo trên sàn nhà, hồ ly đuổi sát theo sau.
Thứ màu xám ấy còn lanh lẹ hơn hồ ly, chẳng khác gì đang dắt chó đi dạo, giọng the thé vang lên: “Đồ hồ ly xấu xí trụi lông!”
Sở Hoàn: “?”
Trong danh sách con mồi của hồ ly có chuột hả?
Con chuột đó chạy quanh giá sách một vòng, sau đó lao về phía Sở Hoàn, nhảy vọt một cái rồi đáp lên người cậu.
“Con người con người.”
Con chuột kêu lên: “Chúng tôi muốn nhờ cậu một chuyện!”
Sở Hoàn tóm nó, đặt lên bàn: “Chuyện gì?”
Con chuột thân hình thon dài, đứng thẳng lên trông nho nhã bất ngờ. Nó chắp tay nghiêm túc: “Có một đồng loại của chúng tôi bị loài người bắt mất, muốn nhờ cậu cứu nó ra. Thù lao là miễn phí một lần điều tra thông tin.”
Sở Hoàn nói: “Miễn phí ba lần.”
“Không được, nhiều nhất một lần. Nếu cậu không đồng ý, chúng tôi sẽ tìm đạo sĩ bên Triều Nguyên Quán. Bạch lộc của họ suýt nữa bị loài người giết, tôi nghĩ họ sẽ rất muốn đi xem nơi đó.”
“Hai lần. Đã biết tôi, chắc cũng rõ tôi là người giữ lời hứa.”
Chuột trầm ngâm suy nghĩ, biểu cảm tự hỏi rất nhân tính, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, chuột ở phía nam nói cậu là con người giữ chữ tín. Được, hai lần thì hai lần.”
Giao dịch thành công, Sở Hoàn ra hiệu cho hồ ly bên cạnh rót nước cho chuột.
Con hồ ly cau mày, nhưng vẫn miễn cưỡng đi lấy một cốc nước lọc, đặt xuống trước mặt con chuột.
Chuột chẳng thèm liếc con hồ ly lấy một cái, nói với Sở Hoàn: “Là một con chuột nhỏ trong tộc bọn tôi bị bắt. Nó đã khai mở linh trí, nhưng chưa biết nói chuyện.”
“Nó tên là Hoàng Nhĩ, có lông xoăn màu vàng kim, thân hình rất béo và to. Trước đây được nuôi trong nhà một gia đình loài người, chủ nhân nó rất cưng chiều nó. Hai hôm trước nó chạy ra ngoài gặp gỡ bọn tôi, trên đường quay về thì bị bắt mất.”
Sở Hoàn: “…” Hóa ra là một con chuột cảnh.
Con chuột trước mặt hơi sốt ruột, nói tiếp: “Nếu còn không tìm ra, chủ của nó sẽ mua một con chuột mới, đến lúc đó Hoàng Nhĩ chắc chắn chịu không nổi… có khi còn bị tức chết… Nó á, ganh tỵ ghê gớm lắm.”
Nó vừa nói vừa thở dài thườn thượt.
Sở Hoàn nói: “Chỉ cần có thông tin rõ ràng, bên tôi sẽ nhanh chóng hành động.”
Chuột lập tức trả lời: “Bọn tôi điều tra rồi. Là một gã đàn ông loài người bắt nó, sau đó bán lại cho một Quỷ Trù. Nơi tên đó ở huyết quang tận trời, bọn tôi không dám vào, muốn nhờ cậu đi cứu nó.”
Sở Hoàn cau mày: “Quỷ trù? Là loại đầu bếp gì?”
Chuột giải thích: “Là đầu bếp chuyên nấu ăn cho người chết. Họ làm món bánh đập chó rất ngon, chó dưới địa phủ rất thích. Món xôi bát bảo của họ có thể khiến quỷ đói được no bụng, món gà hấp dầu giúp quỷ hồn không bị dày vò bởi hình phạt dầu sôi, món bánh tổ có thể tránh cho quỷ hồn khỏi bị thiêu đốt…”
Sở Hoàn: “Từ từ?”
Cậu biết bánh đập chó là gì. Linh hồn sau khi chết sẽ đi qua quỷ môn quan, bước lên sông Hoàng Tuyền, trước khi vào thành Phong Đô phải vượt qua hai ải: Ác Cẩu Lĩnh và Kim Kê Sơn.
Cậu chưa từng xuống âm phủ, nhưng sách vở viết rằng, linh hồn khi đi qua Ác Cẩu Lĩnh sẽ bị ác khuyển tấn công để xét tội khi còn sống. Ai phạm nhiều tội, có khi không qua nổi ải đó. Kim Kê Sơn thì tượng trưng cho dục vọng và cám dỗ, là một cửa ải khảo nghiệm linh hồn.
Những ai không vượt qua hai ải sẽ bị lưu lại ở thôn Dã Quỷ, nơi cư trú của các linh hồn tàn khuyết không trọn vẹn.
Người sống ở dương gian thường đặt bánh đập chó lên xác người chết, để linh hồn người chết mang theo. Khi gặp ác khuyển có thể lấy bánh ra cho nó ăn, tránh bị chó cắn. Một số còn đặt thêm gậy đập chó bằng cỏ lau để phòng thân.
Bánh đập chó nghe còn hợp lý. Nhưng gà hấp dầu giúp quỷ thoát nỗi khổ dầu sôi, bánh tổ giúp tránh tra tấn thiêu đốt… thì bắt đầu thấy có mùi bịa quá đà. Chẳng phải các hình phạt đó là để trừng phạt linh hồn có tội sao?
Trừ khi có cao nhân nguyện ý độ hóa tội lỗi cho, mà cũng tốn rất nhiều công đức.
Sở Hoàn hỏi nghi vấn thành lời, chuột nghe xong thì gãi gãi bụng, mặt hiện rõ vẻ mơ hồ.
Hồ ly tinh bên cạnh chen vào: “Không chừng tên Quỷ Trù kia dùng tà pháp gì đó.”
“Chắc vậy.”
Sở Hoàn gật đầu: “Thôi để tôi đến xem sao đã.”
“…”
Sau khi nhận địa chỉ từ chuột, Sở Hoàn gọi cho Tiền Chiêu và Lý Tuyên Minh. Hai người nghe nói nơi đó huyết quang tận trời, tức khắc kích động: “Đi!”
Bọn họ lái xe tới đón Sở Hoàn, rồi cùng chạy đến nơi đó.
Trên đường, Tiền Chiêu hớn hở hỏi: “Cậu làm sao biết được tin này vậy? Bọn tôi tìm mãi chưa ra.”
Sở Hoàn đáp: “Cũng không phải tôi tự tìm thấy, là một con chuột tới nhờ tôi giúp.”
“Chuột!”
Lý Tuyền Quang nhớ lại mấy con chuột khổng lồ bọn họ từng gặp ở chợ quỷ chợ, giá đắt đỏ, nhưng thông tin cực chuẩn. Cậu ta nhìn Sở Hoàn với ánh mắt ngập tràn hâm mộ, có tình hữu nghị với chuột tốt thật đấy!
Sở Hoàn nói: “Chúng có một con chuột nhỏ bị bắt, nhờ tôi đi cứu. Tôi đồng ý.”
“Thì ra là thế.”
Tiền Chiêu vỗ vai cậu, nhe hàm răng trắng sáng chói: “Vận may của cậu đúng đỉnh luôn.”
Sở Hoàn lại hỏi: “Vậy hai người có biết Quỷ Trù không?”
Lý Tuyền Quang mở to mắt vô tội hỏi lại: “Quỷ Trù? Là quỷ hay người vậy?”
Tiền Chiêu suy tư, một lát sau mới nói: “Là người chuyên nấu cơm cho người chết?”
Sở Hoàn mắt sáng rỡ, nói với Tiền Chiêu: “Đúng! Rồi sao nữa?”
Tiền Chiêu cũng vô tội nhìn cậu: “Tôi chỉ nhớ bấy nhiêu à.”
Lý Tuyên Minh bỗng lên tiếng: “Quỷ Trù, còn gọi là Ngũ Canh Trù, người nhà tổ chức tang lễ thường mời họ nấu một bữa ăn, cúng vào lúc canh năm cho người chết, để vong linh no bụng mà lên đường. Họ thường làm nhiều món, tiện thể đút lót cho âm sai và người canh cầu Nại Hà.”
Sở Hoàn nhìn thoáng qua Lý Tuyên Minh, vẫn là Lý Tuyên Minh đáng tin nhất.
“Vậy Quỷ Trù có bản lĩnh đặc biệt gì không?”
Lý Tuyên Minh cũng nhìn cậu, không chắc chắn lắm đáp: “Có lẽ là tay nghề nấu ăn rất tốt?”
Sở Hoàn: “…”
“Cũng hợp lý.”
Địa chỉ do chuột cung cấp là một thị trấn thuộc thành phố D, vị trí chính xác là một quán ăn.
Xe dừng lại, vừa mở cửa xe ra, Sở Hoàn đã ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ thoảng ra từ toà nhà nhỏ phía trước. Cậu mở thiên nhãn nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy huyết quang tận trời thật.
Có điều thứ huyết quang này có gì đó không đúng. Không giống máu người.
“Chậc, thì ra giấu ở chỗ này.” Tiền Chiêu nghiêm mặt.
Quán ăn nằm ven đường, xung quanh đông người qua lại, đúng là gan to bằng trời.
“Vào xem thử.”
————————
Lời tác giả:
Hồ ly: Không phải ngủ với đàn ông, Sở Hoàn chột dạ cái gì?
Sở Hoàn: Cái đấy thì chưa chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com