Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

𝑡𝑤𝑒𝑛𝑡𝑦-𝑓𝑖𝑣𝑒

Kim Jisoo đi được 3 ngày, Kim Jennie cũng để tâm tình theo cô sang Trung. Nàng cả ngày cứ như người mất hồn, không tập trung làm được chuyện gì, chưa kể đến việc mặt mày rũ rượi, nói vài lời cũng trở nên lười biếng. Nàng sáng sớm đến công ty, buổi tối trở về nhà thật muộn, cố gắng không để bản thân nhớ quá nhiều thứ liên quan đến Jisoo. Nhưng điều nàng không ngờ được đó chính là cô từ khi nào đã trở thành ''thói quen'' của Jennie, nàng mỗi khi quay trở về nhà luôn lặp lại hành động ngu ngốc là đi xuống bếp để tìm cô. Đến nước này Kim Jennie cũng tự thấy bản thân vô dụng, nàng ỷ lại quá nhiều vào Jisoo rồi.

"Con không ăn cơm sao?"

Bà Kim hỏi khi trông thấy Jennie vừa trở về đã có ý định bỏ vào phòng ngủ. Bà cảm thấy xót xa trước bộ dạng hiện tại của nàng. Phải chi mà Jennie đủ bản lĩnh hơn để chấp nhận được Jisoo thì hôm nay đã không phải chịu cảnh xa cách người nàng yêu như thế.

"Con ăn ở công ty rồi. Con hơi mệt, con vào phòng ngủ trước."

Nàng gắng gượng mỉm cười rồi đi vào trong phòng. Thả mình trên giường,tay nàng lấy điện thoại trong túi áo ra. Nàng vẫn đợi một cuộc gọi từ Jisoo để nghe cô thông báo xem hôm nay ở Trung như thế nào. Chờ hơn 1 tiếng rốt cuộc điện thoại cũng vang lên, Jennie vui mừng ấn máy nghe.

"Kim Jennie, hôm nay của chị thế nào?"

Giọng nói kia dọn chỗ cho sự ấm áp đến thay thế cho những muộn phiền trong lòng Jennie lúc này. Nàng nhanh chóng đáp lại cô.

"Vẫn ổn cả. Còn con thì sao?"

"Tôi hôm nay rãnh rỗi tìm đến một thành phố ở Trung. Ở đó tuyệt lắm Jennie à."

Nàng nghe thấy tiếng cô cười khúc khích. Jennie cũng vô thức cười theo cô. Chỉ cần là Jisoo cảm thấy vui vẻ, tâm trạng nàng cũng tốt theo cô.

"Vậy con hãy chụp thật nhiều ảnh gửi cho mẹ xem với nhé. Sau này có dịp mẹ sẽ đến đó du lịch."

"Được thôi."

Giây phút sau đó Kim Jisoo đột nhiên ho khan vài tiếng khiến Kim Jennie trở nên cuống cuồng. Nàng lo lắng khi nghĩ cô đã bệnh rồi. Làm sao đây, Jennie không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho con gái của mình được? Tự nhiên nàng lại ghét khoảng cách xa xôi giữa cô và nàng ở hiện tại vô cùng.

"Jisoo, con bệnh sao? Đã đi bác sĩ chưa?"

Tiếng ho từ Jisoo cũng dứt, cô nhanh chóng trấn an nàng.

"Tôi không sao, chỉ là cảm ho thông thường thôi, tôi đã uống thuốc rồi, chắc là ngày mai sẽ khỏi."

Làm sao Kim Jennie có thể yên lòng mà nghe lời cô. Nàng sợ Jisoo sẽ che dấu bệnh tình của cô với nàng vì sợ nàng lo lắng. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra ở đó Jisoo còn có cả đại gia đình, họ chắc chắn sẽ biết cách chăm sóc cô mà. Tâm lý Jennie phút chốc nhẹ được phần nào.

"Nếu thấy không ổn phải đi khám sớm đó. Mẹ không muốn thấy con gái mẹ trở về mà gầy hoặc xanh xao đâu đó."

Giọng điệu nàng giống như đang đe doạ đối phương. Jisoo bật cười. Jisoo nghĩ chắc cô đang cho rằng nàng lo xa đây mà.

"Tôi biết rồi. Đảm bảo khi trở về không mất đi miếng thịt nào đâu, haha."

"Còn đùa được thì đúng là chưa sao rồi."

Jennie cũng cười.

"Được rồi, tôi phải đi phụ mẹ dọn đồ đây, chị lo đi tắm rồi nghỉ ngơi đi."

"Tạm biệt con."

"Tạm biệt."

Cho dù có tiếc nuối thì nàng vẫn đành phải kết thúc cuộc gọi kia. Mỗi ngày chỉ có thể cùng cô nói vài ba câu ngắn ngủi thế thôi. Jennie ước gì cô có thể sớm trở về để mỗi ngày cùng nhau trò chuyện. Tuy rằng giọng điệu của người nọ mỗi khi đáp lại nàng đều lãnh đạm nhưng Jennie lại thích nghe, bởi vì dù cố che đậy bằng sự hững hờ thì cô cũng không thể giấu được những sự quan tâm ẩn chứa trong lời nói ấy.

Nán lại vài phút để lướt Instagam, Jennie dừng lại nhìn những tấm ảnh Jisoo đã đăng 1 giờ trước với dòng chữ: Bắc Kinh thì ra cũng dịu dàng như Kim Jennie vậy... Đôi mắt nàng đỏ ửng sau khi đọc dòng chữ đó. Vậy ra nơi cô nói khi nãy là Bắc Kinh này đây sao?

"Đứa ngốc này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com