Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

"Jeongguk có ở bên ấy không ?"

"Dạ không."

Yoongi cau mày, Taehyung nói anh đừng lo quá, cũng không phải lần đầu tiên Jeongguk giở chứng "bỏ nhà đi bụi", biết đâu kết quả học hành chẳng ra làm sao, tự trách bản thân nên chui vào xó xỉnh nào đó rồi, đến tối có khi sẽ về thôi.

Trưa nay Yoongi tỉnh dậy theo cơn say, mặt trời đã trên cao tít, bên cạnh giường trống không, gối chồng lên nhau phẳng phiu gọn gàng, anh vẫn nghĩ Jeongguk đi học thêm, nhưng nhiệt độ từ bát cháo em chuẩn bị sẵn lại cho biết em vừa ra khỏi nhà không lâu, rồi anh tính đến chuyện em đi mua đồ ăn vặt hoặc mấy thứ linh tinh, kết quả ba tiếng sau em vẫn chưa về nhà, gọi điện thì không nghe máy. Yoongi gọi cho Jimin, hỏi em có bên phòng tập hay không, nhưng lý nào em đến đó mà không mang anh theo, đúng như dự đoán, Jimin nói không, hỏi anh với thằng bé giận hờn gì nhau. Đội cái nắng chang chang, lội bộ gần một cây số đến trạm xe buýt, hai lần chuyển chuyến, ngang qua nhà ngói đóng cửa im lìm, Yoongi bước chân vào phòng tập, sự chênh lệch nhiệt độ khiến anh mệt rũ hết cả người, nằm trên sô pha gọi cho Taehyung.

Jimin lấy nước cam cho anh uống, sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Taehyung, Yoongi thấy bớt lo phần nào, cùng Jimin bàn chuyện công việc tương lai của cậu, Jimin nói công việc hiện tại không còn sức hút với cậu lắm, muốn chuyển hướng sang kinh doanh tự túc, Yoongi thấy rõ sự lo lắng trong đáy mắt cậu, anh vươn tay xoa rối mái tóc cam nhạt phai màu, nhẹ nhàng động viên. Rồi anh ngủ quên mất khi Taehyung vừa bước chân vào phòng, Jimin nhún vai nhìn hắn, bài tập hôm nay của hai người phải rời sang hôm khác rồi, Taehyung gật đầu, hắn đi đến cây đàn piano cũ kỹ, đánh mấy đoạn nhạc chẳng đầu chẳng đuôi, mấy cốc trà hắn mua được Jimin xếp gọn gàng vào tủ lạnh.

Hắn và cậu lăn lộn ngủ trên sàn sau mấy tiếng chơi cờ vây bất phân thắng bại, lười đến mức không buồn dọn dẹp đống trò chơi mình đã bày ra. Cuối giờ chiều, hoàng hôn tím nhạt xuyên qua cửa kính, rọi vào bên trong, khung cảnh trở nên bình yên đến lạ. Nhưng không kéo dài quá lâu, cả ba bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông điện thoại dồn dập của anh, Yoongi giật mình ngã xuống ghế sô pha, đầu đập vào sàn gỗ, choáng váng mặt mày. Anh đẩy điện thoại cho Taehyung, ra hiệu người nhỏ hơn nhấc máy, trong khi Jimin xuýt xoa vết đỏ trên trán anh.

"Em ng-"

Người gọi đến là Hoseok, Taehyung chưa kịp hoàn chỉnh câu nói đã bị đối phương cắt ngang.

"Anh ơi. Đến đồn cảnh sát gần công ty của anh đi. Jeongguk gây chuyện rồi."

Hoseok nói xong nhanh chóng cúp máy, Jimin không tiêu hóa kịp câu chuyện, vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên sau khi nghĩ thông đã bị Taehyung xách cổ áo kéo đi, Yoongi lao ra ngoài từ bao giờ.

Tay lái Jimin rất cứng, vẫn gấp đến độ suýt vượt đèn đỏ, giờ mà bị cảnh sát giao thông tóm, cả đám vứt xe mà chạy chứ thời gian đâu làm thủ tục giấy tờ. Yoongi cả buổi không nói câu nào, anh lờ mờ xâu chuỗi lại vấn đề, đoán ra Jeongguk làm chuyện gì, nhưng không biết em ra tay nặng hay nhẹ. Khác với suy nghĩ của hắn, anh không tỏ ra sốt sắng lo lắng chút nào, Jimin còn vội vàng hơn anh, cậu nhỏ chạy đến tóc tai rối bời, nhìn vào không biết đâu mới là người yêu Jeongguk. Jimin vừa vào đã giang rộng bàn tay, nhắm thẳng đầu Jeongguk vả một cái bốp. Jeongguk bị đánh đau, xoay người lại, nhận ra ai đánh lại cười ngốc, hề hề chào cậu. Nhưng đến khi thấy khuôn mặt không cảm xúc của Yoongi, nụ cười trên môi em tắt ngóm.

Đại khái là Jeongguk bị đánh trước, em phòng vệ chính đáng, bị mười mấy người trong công ty đó quây lại đánh, nên cảnh sát giữ em lại, hỏi em có muốn làm đơn tố cáo hay yêu cầu bồi thường gì hay không, Jeongguk viết nhanh vài con số, bên kia giãy nảy lên phản kháng, rõ ràng bị em đánh trước, sao vào đến đây lại đổi trắng thay đen, thanh niên quản lý nhìn thấy Yoongi, oang oang mồm chửi anh không biết trông coi em mình, chắc chắn vụ này có anh đứng đằng sau giật giây, mặt gã ta bầm tím sưng húp, càng nhìn càng thấy buồn cười, lại thêm điệu bộ tay chân lóng ngóng, thay vì tức giận, Yoongi quay mặt đi chỗ khác. Mười mấy người này trong công ty đều dưới trướng gã, bình thường mỉa mai anh không ít, bây giờ ai nấy đều xanh tím thảm hại, quần áo bẩn thỉu, bảo anh không thấy hả dạ chắc chắn là nói xạo.

Bên cảnh sát mắng đám người ồn ào, khiến bọn họ im bặt, trước công ty không có camera giám sát, cứ luôn mồm bảo Jeongguk kéo người đến ra tay trước, nhưng khi cảnh sát đến lại thấy em ôm đầu nằm chịu trận cho họ đạp lên. Không biết ai mời đến luật sư, trực tiếp tiến vào tay bắt mặt mừng với em, rồi quay sang bên đại diện đội cảnh sát đám phán, Jeongguk được nhẹ nhàng mời về dưỡng thương, sau này có gì sẽ liên lạc lại sau. Em gật đầu, hai tay đút túi quần, nghênh ngang đi ra khỏi sở. Hoseok đấm vai em, - "May là mày gọi cho anh trước, gọi cho Namjoon cậu ta sẽ lột da da mày mất."

Jimin nghe đến lùng bùng lỗ tai, cũng không hiểu nổi làm sao Jeongguk một mình đả thương mười mấy người, mà bản thân em chỉ bị xây xước hai tay, gương mặt dù dính bụi bẩn vẫn đẹp trai ngời ngời đến đáng ghét. Định chạy lại hỏi cho ra lẽ, lần nữa bị Taehyung túm đi. Chiếc xe màu đen nãy giờ đỗ bên ngoài, thấy bọn họ vừa ra cũng khởi động đi mất, như sợ họ nhìn thấy, nhưng không qua nổi mắt hắn.

Đi theo Jeongguk đến bãi đỗ xe, Yoongi không rời mắt khỏi bóng lưng cao lớn, sơ mi đen dính bụi bặm, càng khiến đối phương trở nên phong trần cuốn hút. Nhác thấy Hoseok đã khởi động xe ra khỏi bãi, Jeongguk lập tức hóa thành con cún nhỏ, quay về phía Yoongi, trưng ra vẻ mặt tội nghiệp. - "Yoongi, đừng giận em, em xin lỗi mà." - Jeongguk dụi đầu vào vai anh, người em vương mùi sơn lẫn mùi mồ hôi, Yoongi không ghét bỏ, đưa tay lên vỗ lưng đối phương, giọng nhàn nhạt, vô tình dọa em sợ mất hồn.

"Về nhà rồi nói."

"Anh Yungi hôm nay hiền ghê ta ơi, chắc ảnh chưa tỉnh ngủ, chứ bình thường ảnh cạo đầu thằng út rồi."

Jimin lúc ở với mỗi mình Taehyung khoái nói bằng giọng Busan lắm, tại hồi đó hắn nghe chữ hiểu chữ không nên hay hỏi lại, cứ đứa hỏi đứa trả lời đến khi nào Taehyung cáu thì thôi, mà cái mặt thằng bạn chí cốt lúc cáu là cái cảm xúc Jimin thích ngắm gần như nhất trên cõi đời này. Cậu nghĩ hoài nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu, nửa chặng đường lải nhải bên tai khiến Taehyung phát bực, muốn mở cửa xe vứt nhóc con đầu cam này xuống.

"Vì anh ấy biết tại sao nó làm thế."

"Ảnh biết á ? Thiệt luôn ? Kể tao nghe coi."

Taehyung thở dài não nề trước sự chậm tiêu của bạn đồng niên.

Jeongguk là một thằng nhóc trong mắt mọi người, nhưng nó không phải phải một thằng xốc nổi đi đánh nhau chỉ vì nhìn người ta ngứa mắt, hay giơ tay chịu trận cho người ta đánh, dẫu đối phương mười mấy người, trêu vào máu điên của thằng bé, kết quả kiểu gì cũng là vào viện cả lũ. Huống chi đây là đánh nhau với quản lý anh Yoongi, nghĩ mà xem, nó đâu có đần mà đi gây sự với gã đó, sau này Yoongi sẽ đi làm kiểu gì ? Mà nếu không phải vì anh, thì anh đằng nào chịu khoanh tay đứng ngoài, với cách dạy dỗ Jeongguk từ bé đến lớn, lúc ra ngoài anh đã đập cho nó trận trước cổng sở cảnh sát rồi. Jeongguk làm gì cũng tính rất kỹ, sẽ không một thân một mình chui vào hang cọp đâu, tất nhiên có người đi cùng, chỉ là lúc bên nó lao vào gây sự trước không có gì để làm bằng chứng, mà vừa vặn khi người của nó rút hết, để nó bị đánh hội đồng thì công an lại đến.

"Mày nghĩ xem, nếu thằng bé gây họa lớn, nó sẽ gọi ai đầu tiên ? Ai mà ở cái đất Seoul này khiến cảnh sát đối xử với nó nhẹ nhàng, luật sư có tiếng đến trong nháy mắt."

"ANH NAMJOON YÊU QUÝ."

"Thông minh. Vậy tại sao hôm nay anh Namjoon không đến ?"

"Vì ảnh ghét thằng quỷ nhỏ mất nết, dám đi đánh nhau."

Taehyung rời một tay khỏi vô lăng, đưa lên cấu má bạn thân từ thuở tấm bé, cấu đến sưng đỏ mới bỏ ra, mặc kệ Jimin gào thét ầm ĩ, đánh cánh tay hắn hằn lằn thấy rõ.

Giây phút Jimin quẹo vào trong sở, Taehyung đã thấy cái xe màu đen hầm hố quen thuộc đỗ ở bên kia đường, còn một dàn xe đằng sau, thêm đám người ngồi ngay quán nước. Hắn lập tức hiểu Jeongguk có Namjoon hậu thuẫn mới dám quậy một trận tưng bừng, chứ không với tính anh lớn, em út giờ này đã bị nhốt ở đồn chung với lũ lâu la kia rồi.

Nhưng điều hắn thắc mắc nhất, là lũ ấy đã làm gì Yoongi mà khiến cả hai giận đến vậy ?

"Không hổ danh là bạn thân của tao. Quý ngài Kim, thiệt là thông minh sáng suốt." - Được mở mang đầu óc, tường tận câu chuyện trong thời gian ngắn, Jimin giương đôi mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn Taehyung, ôm lấy tay hắn dán cả người vào, khoa trương khen ngợi. - "Quý ngài Kim, cho em theo học với."

"Tao không hiểu tại sao mẹ tao đang đau đẻ còn sang hỏi thăm mẹ mày, để tao phải chơi chung với mày bao nhiêu năm." - Taehyung cằn nhằn, đẩy đầu bạn thân chí cốt ra, nhưng lực chẳng dùng đến bao nhiêu, vẫn là sợ thanh niên đầu cam đau.

"Bác gái nói vừa nhìn thấy má tao đã biết tao sẽ vô cùng đáng yêu nên mới bắt chuyện, tao mà là con gái là má tao gả tao cho mày rồi."

"Im đi. Tao buồn nôn quá."

Jeongguk vừa về đến nhà đã bị anh đuổi đi tắm, cái gì cũng chưa kịp nói, định nán lại một chút thì bị anh trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn lên phòng. Tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống thấy anh ngồi trên ghế sô pha với chai thuốc bôi ngoài da, em mặc mỗi quần đùi, đầu vẫn còn ướt nước, không sợ chết dán vào anh, dụi lấy dụi để.

"Yoongi, em biết lỗi rồi, đừng giận em."

"Anh không giận em." - Yoongi thừa biết cái tính lười biếng của em út, lấy khăn lông phủ lên mái tóc kia, nắm lấy cổ tay em kéo ra, nhìn mấy vệt xanh tím rải rác trên người đối phương, vô thức cau mày xót xa. - "Đau không ?"

"Dạ đauuu." - Nhìn ra anh đang xót mình, Jeongguk giở tuyệt chiêu, dùng chất giọng dinh dính, nói như sắp mếu ra đây đến nơi, mắt to tròn nay càng thêm long lanh. Hôn lấy hôn để lên má anh, tiện tay kéo một cái, thành công làm anh an phận trên đùi mình. - "Yoongi phải hôn mỗi cái một chút mới bớt đau."

Đảo tròng mắt trước kiểu lưu manh ba xu của đối phương, Yoongi mở nắp lọ thuộc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương, hy vọng tất cả chúng đều chóng hết, nếu ngày mai tay chân đứa nhỏ này trở về bình thường thì tốt quá, nếu không anh lại ngủ chẳng yên. Anh thừa biết người đứng sau chống lưng cho em làm càn là ai, cũng thấy buồn cười, hai đứa ngốc này thật sự vì anh mà ầm ĩ một trận. Chẳng hiểu sao, anh không thấy lòng mình dao động hay lo sợ khi bị đối phương chửi mắng quản em không nghiêm, dọa nạt anh sẽ không được làm ở công ty nữa. Giây phút ấy anh chỉ muốn tiến đến ôm lấy Jeongguk, rồi giáng thêm một đấm vào mặt tên quản lý, nói với hắn rằng anh không tiếc công việc nặng nhọc ấy, và anh hả hê vì lũ khốn nạn như chúng nó có ngày hôm nay, nhưng may mắn anh vẫn giữ được lí trí, không làm ra chuyện gì mất mặt.

Em ngoan ngoãn ngồi im như một pho tượng để anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Yoongi đóng nắp lọ thuốc, choàng hai tay lên cổ em, hơi rướn người lên dụi đầu vào bả vai em, trong không gian yên tĩnh, Jeongguk nghe được tim anh đang đập liên hồi loạn nhịp. - "Yoongi ? Em xin lỗi vì đã làm ra chuyện thiếu suy nghĩ." - Vòng tay ôm lấy eo anh, kéo sát cơ thể hai người vào nhau, siết chặt đến không còn kẽ hở. - "Yoongi đừng buồn em nhé ?" - Lúc đi ra cửa, em đã nghĩ có nên làm hay không, em cũng nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh anh sẽ làm với em, nhưng chẳng đúng cái nào cả, hóa ra em hiểu anh vẫn chưa nhiều như em nghĩ.

Đời em bỗng nhiên trở nên giản đơn, khi nỗi sợ chỉ còn hai điều, làm anh thất vọng và đánh mất anh.

Và niềm vui duy nhất tồn tại, được bên anh.

"Em thương anh."

Em đã nghĩ anh sẽ không đáp lời.

Giữa những mảng màu ấm áp trải dài khắp căn phòng nhỏ, anh hôn lên đôi môi lạnh buốt của em, thì thầm một cách dịu dàng, khiến tâm hồn em bay bổng lên vạn tầng mây. - "Anh cũng thương em."

Giây phút ấy, em dám tính đến chuyện tương lai. Giấc mơ đêm bỏ rơi dòng nước mắt, chỉ còn khung cảnh ngày mai tươi đẹp em dốc lòng tô vẽ.

鄭.

: Mọi thắc mắc và góp ý vui lòng liên lạc tài khoản instagram bluelnx.___ hoặc tài khoản facebook Trịnh Thạc.

: Nhóm messengers trên facebook - Zaika, Come Here. ✿, với mục đích thông báo các chương truyện mới hoặc mở order ficbook.

: Chương này chưa được kiểm tra chính tả và lối hành văn, tôi sẽ chỉnh sửa thật sớm vào ngày nào đó.

: Tôn trọng và yêu thương bản thân. ♡

: Cảm ơn cậu đã ủng hộ và dành tình cảm cho Lucid Dream. ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #kookga