Chương 38
Minjeong cứng đờ đứng dậy, cách Jimin xa chút. Vừa rồi nàng muốn làm cái gì? Nàng chuẩn bị hôn Jimin!!! Hơn nữa mấu chốt nhất là bị Jimin bắt được! Trong lúc hoảng loạn thì anh 3 xuất hiện, thuận miệng đưa ra cái cớ... Ít nhất có thể giải quyết 'Hoàn mỹ'.
Nhưng hiện tại Jimin hỏi nàng đếm số lông mi xong chưa? Tâm Minjeong âm thầm than khổ: Mình chỉ thuận miệng nói mà thôi, làm sao có thể đếm được số lượng lông mi?
Nửa ngày sau, Minjeong chớp chớp mắt, nói bản thảo chưa kịp chuẩn bị: "Em mới đếm được hai mươi mấy, còn chưa xong nhưng chắc phải bỏ cuộc."
Minjeong nghĩ như vậy là ổn, Jimin sẽ không tiếp tục chủ đề này nữa. Nhưng nàng không ngờ câu trả lời của mình giấu đầu lòi đuôi.
Jimin nghe rõ hô hấp người đối diện hoảng loạn, khẽ cười một tiếng hỏi: "Em biết người nói dối sẽ bị trừng phạt thế nào không?"
Lúc này Jimin vẫn duy trì tư thế, một tay chống đầu, một tay tùy ý đặt bên hông.
"Cái gì?" Tay Minjeong nắm chặt xe lăn, chuẩn bị xem tình huống thế nào sẽ đẩy xe lui về sau phòng thủ.
Jimin chú ý tới động tác nhỏ của Minjeong, thấp giọng cười rồi quỳ ngồi đứng dậy, thân người chậm rãi hướng tới trước mặt Minjeong.
Minjeong vừa muốn lui về sau thì Jiminđã nhanh chóng bắt được xe lăn.
"Đừng cử động." Jimin nói.
Minjeong dừng động tác. Nhưng không phải vì Jimin nói đừng cử động mà nàng phát hiện lúc này đầu mình không thể động đậy.
Vốn dĩ tay Jimin chống trên giường, không biết khi nào dời ra sau ót Minjeong, một tay khác nâng cằm nàng.
Minjeong lại giật giật nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của Jimin, nội tâm nghi hoặc: Đây là trừng phạt sao? Muốn vặn gãy cổ nàng?
Tuy biết khả năng vặn cổ là không bao giờ có, nhưng tâm Minjeong không tránh khỏi luống cuống, bởi vì cảm giác bị cầm tù bao lấy nàng.
Nguy hiểm và bí ẩn.
Cảm thụ được sức mạnh đôi tay Jimin, Minjeong vội vàng nói: "Chị Jimin, chị nghe em giải thích!" Muốn ngăn cản hành động kế tiếp của Jimin, âm lượng khi Minjeong nói chuyện tự động tăng thêm mấy phần.
Mày Yu Jimin khẽ nhếch: "Giải thích cái gì?"
Minjeong: "Quả thật vừa rồi em không có đếm lông mi." Em chỉ nhìn chằm chằm môi chị vài lần...
Minjeong nghĩ rằng Jimin sẽ chê cười nàng nhưng ai ngờ cô chỉ nhàn nhạt 'Nga' một tiếng. Nàng mờ mịt nhìn Jimin.
Jimin bày ra bộ dáng không sao nói: "Vấn đề này không quan trọng."
Minjeong: "?" Không quan trọng vậy chị dùng sức ấn đầu em làm cái gì?
Minjeong còn chưa kịp mở miệng hỏi tại sao không quan trọng, thì một vệt bóng tối đánh úp tới, trong khoảng khắc môi nàng bị sự mềm mại ngăn chặn, ngọt ngào như rót mật.
Minjeong không kịp cảm thụ thêm sự mềm mại như đám mây thì nó đã bay đi mất, bộ dáng nàng mờ mịt hư vô ngước nhìn Jimin, thấy hai bên khóe miệng cô giương cao. Đôi tay chống giường nhìn nàng chằm chằm, thần khí giữa mày chứng tỏ bản thân là người thắng cuộc.
Jimin thắng cái gì? Còn không phải do đánh lén... Hôn mình sao?
Ý thức Jimin hôn mình, đột nhiên đại não Minjeong trống rỗng nhưng qua vài giây cảm xúc lại trở nên phập phồng.
Cũng chính lúc này, ở địa phương mà Jimin và cả Minjeong không nhìn thấy, một vách tường mỏng trong suốt dưới tình huống vừa rồi ầm ầm vỡ vụn, mảnh nhỏ rơi vào lòng, cả hai không hề phát hiện nhưng sâu thẳm bên trong mỗi người lại cảm nhận được thứ gì đó.
Minjeong giơ tay khẽ chạm cánh môi, tiếp theo nhìn người trên giường muốn hỏi vì cái gì nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Jimin hơi chọn con ngươi, nhìn Minjeong nói: "Đếm số lông mi hay không không quan trọng, quan trọng là chuyện này."
"Sao?" Một lúc sau Minjeong mới mở miệng.
"Chị biết lúc nãy em muốn làm như vậy." Jimin cười khẽ: "Đúng không?"
Lúc nãy? Cái gì là lúc nãy? Cái gì là muốn như vậy? Minjeong nhớ lại một chút, mới biết Jimin nói chính là cảnh tưởng khi cô vừa mới tỉnh ngủ, cho nên muốn như vậy chính là hôn môi?
Đúng! Không sai! Nàng muốn như vậy! Nhưng loại chuyện thế này sao có thể thừa nhận? Nếu không nàng ở trong lòng Jimin là một người háo sắc thì biết làm sao.
Minjeong quyết đoán lắc đầu: "Không, không phải."
Nghe Minjeong trả lời, Jimin nghi hoặc lặp lại một lần: "Không phải?"
Minjeong dừng sức gật đầu, sợ Jimin không tin lời nàng nói.
Jimin nga một tiếng, hai tay đè hai bên xe lăn, lần nữa cúi người hôn môi Minjeong. Nhưng chỉ là môi đối môi, chóp mũi chạm chóp mũi, đơn thuần mà tốt đẹp.
Thời điểm Jimin tới gần, Minjeong tạm ngừng hô hấp. Lúc này đây thời gian hai làn môi tiếp xúc có chút lâu, lâu đến mức nàng nghẹn đỏ mặt.
Ngay lúc Minjeong thiếu chút nữa tắt thở thì Jimin lại trở lại vị trí cũ, tay chống giường như cũ, khóe miệng vẫn giương cao hết cỡ, chẳng qua hiện giờ, vòng cung giơ lên càng lúc càng xinh đẹp.
Minjeong điên cuồng hít thở, nghe Jimin hỏi: "Đó là như vậy?"
Minjeong đình chỉ hành vi thở hổn hển, mặt càng đỏ hơn khi nghe Jimin nói nhưng vẫn không dám thừa nhận, tiếp tục lắc đầu.
Cho rằng Jimin sẽ không rối rắm chuyện này nữa nhưng nàng sai rồi!
Jimin nhanh chóng nghiêng người tới, lần này không phải chạm bên miệng mà cô khẽ cắn rồi mút nhẹ, động tác ôn nhu hết mức làm Minjeong không tự giác nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc Minjeong khép mắt thì Tạ Kiều Ngữ lại rời khỏi, nàng theo bản năng muốn tiếp tục hương vị vừa rồi, ngay sau đó mở mắt tìm Jimin.
Trợn mắt rồi chớp chớp, hai tròng mắt ngây thơ chọc lòng Jimin cồn cào. Cô âm thầm hét lên ầm ĩ: Không đủ, bao nhiêu đó là không đủ, cô muốn nhiều hơn!
Đáy mắt Jimin dâng lên màu đỏ thẫm chưa bao giờ xuất hiện, đó là dục vọng.
Tối hôm qua, Jimin thấy thân ảnh vắp cục đá té ngã, khi đó trong lòng xuất hiện ý tưởng muốn bảo vệ, nhìn thấy cổ chân nàng đau đớn sưng đỏ thì tự trách không thôi. Cúi đầu đối diện nàng, Jimin phát hiện sao trên trời cũng không sáng bằng đôi mắt trong suốt kia.
Lúc đó Jimin đưa ra quyết định: Muốn có được nàng!
"Chị..." Minjeong vừa nói một chữ thì nhìn thấy khác thường trong mắt Jimin nên ngừng lại.
Jimin thu liễm cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn Minjeong không nhanh không chậm nói: "Thì ra Tiểu Minjeong muốn như vậy!"
Theo sau âm thanh Jimin vì ẩn nhẫn mà khàn khàn: "Chị đã hiểu, lần sau còn nói dối sẽ trực tiếp trừng phạt."
Minjeong không nói gì nhìn Jimin.
"Cốc cốc." Ngay lúc này, hai tiếng gõ cửa truyền đến.
Âm thanh Kim Sun xuyên thấu cánh cửa: "Minjeongie, em có thể ra ngoài một chút không?"
Minjeong không đáp lời, nàng còn đang nhìn Jimin.
Jimin Ngữ giơ tay chỉnh lại tóc cho Minjeong, ôn nhu nói: "Đi đi, anh em chờ lâu rồi!"
Jimin lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu ngày thường, căn bản không giống người vừa rồi.
Đột nhiên Kim Sun trở về làm cả Kim gia không hiểu được. Vì dựa theo hắn nói phải ra ngoài tỉnh đóng phim, thời gian tới không ở nhà.
Nguyên nhân Kim Sun trở về là vì muốn tận mắt xem em gái bị thương thế nào, có nghiêm trọng hay không, muốn biết em gái có nhớ tới hắn hay không?
Thời điểm Kim Sun lên lầu không ai nói trong phòng em gái có người khác, cho nên vẫn theo lẽ thường trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Mà đúng là em gái có trong phòng nhưng hôm nay trên giường lại có thêm một người, chẳng những mặc váy ngủ mà còn cùng em gái thân mật dựa sát vào nhau.
Nam nữ khác biệt, Kim Sun đành phải lui ra ngoài đứng chờ. Khi cửa đóng lại Kim Sun mới ý thức được có gì đó không đúng. Đếm lông mi là công việc gì? Gần sát như vậy, sao đếm được?
Tuy em gái và Yu lão sư đều là nữ, ôm ấp hôn hít không có gì quan trọng nhưng tưởng tượng em gái hôn người ngoài, lòng Kim Sun không dễ chịu chút nào.
Xoay người xuống lầu uống bình sữa chua đè xuống lòng đố kị, Kim Sun lại lên lầu gõ cửa phòng Minjeong. Hắn chuẩn bị nói chuyện với em gái một cách nghiêm túc, phổ cập tri thức cho nàng.
Nhưng người mở cửa lại giống quả cà chua chín.
?
Kim Sun cầm bình sữa chua còn lạnh dán vào mặt Minjeong, hỏi: "Sao mặt em đỏ như vậy?"
Lạnh lẽo đột ngột đánh úp làm người Minjeong run một hòi, nhưng nó lại giống như cọng rom cứu mạng, Minjeong lập tức tiếp nhận bình sữa chua dán nó vào má bên kia.
"Đây là làm sao? Điều hòa trong phòng hỏng?"
Làm gì liên quan tới điều hòa? Rõ ràng bị người nào đó chơi xấu!
Minjeong nghĩ lại ba nụ hôn vừa rồi, mặt càng nóng hơn, ngay cả lạnh lẽo của bình sữa chua cũng không có tác dụng.
Minjeong nói lắp: "Không, không hư, nhưng em quên mở."
Kim Sun nghe cũng tin là thật, gật đầu nói: "Vậy chốc nữa em vào nhớ mở điều hòa."
Minjeong nói sang chuyện khác: "Anh, sao quay về sớm như vậy? Không phải nói thời gian quay phim là ba tháng sao? Như thế nào đột nhiên trở lại?"
"Hừ hừ!" Kim Sun trầm thấp nói: "Còn không phải do anh điện thoại hỏi người nào đó bị thương nghiêm trọng thế nào, nàng không nói rõ với anh. Kêu đưa điện thoại tới gần xem cũng từ chối còn nói chân nữ nhân không thể tùy tiện cho người khác nhìn. Rõ ràng lúc nhỏ anh còn tắm cho người ta."
"..."
Minjeong vội vàng túm chặt góc áo Kim Sun, nói: "Ai nha anh tốt của em, xin lỗi vì làm anh lo lắng. Bất quá chúng ta đã thương lượng rõ không đem chuyện anh tắm cho em lúc còn nhỏ ra nói, không phải sao?"
"Biết làm anh lo lắng là tốt!" Kim Sun nói: "Mau cho anh xem bị thương thế nào? Nghe mẹ nói không nghiêm trọng nhưng anh vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm."
Minjeong nâng chân lên, kéo ống quần cao một chút, lộ ra cổ chân bị thương.
"Ân, khôi phục cũng tốt." Kim Sun nghiêm túc nhìn vết thương nói.
Bởi vì Minjeong bị thương, hắn làm anh lại không thể là người ở bên cạnh trước tiên nên trong lòng Kim Sun áy náy không thôi, nghĩ muốn đền bù, nhìn em gái nói: "Anh xin phép đoàn phim nghỉ hai ngày, nên hai ngày này đều dành cho em. Có muốn đi dạo trung tâm thương mại hay không? Anh đẩy em."
"Dạo trung tâm thương mại? Có thể gặp phiền toái hay không?" Minjeong muốn nói đồng ý nhưng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lập tức sửa lời: "Ngày mai thế nào?"
Kim Sun: "Được."
Ngay thời điểm Minjeong chuẩn bị quay vào phòng thì xe lăn bị Kim Sun bắt lấy.
Kim Sun đẩy xe lăn hướng tới thư phòng, vừa đi vừa nói với Minjeong: "Trước tiên qua đây với anh một chút, có việc muốn nói với em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com