Chap2: Bầu trời màu trắng
<Trường Namimori>
-12 giờ-
*trên sân thượng*
- Mọi người làm ơn giải thích cho tớ đi, rốt cuộc tớ đã làm gì sai sao?
Sau một buổi sáng bàng hoàng với ánh mắt mà những người bảo vệ nhìn mình, cậu thật sự thấy bất ổn. Tất cả đều dành cho cậu ánh mắt xa lánh và khinh thường như thể cậu là đồ bỏ đi, nhưng riêng Chrome, hiện hữu trên khuôn mặt người bảo vệ sương mù bé nhỏ đó là vài nét sợ hãi, ánh mắt của cô khi nhìn thấy cậu là lại lảng tránh và cố nhìn đi nơi khác. Giữa trưa cậu gọi tất cả bọn họ lên sân thượng hỏi rõ, nhưng sau câu hỏi của cậu là khoảnh khắc dài im lặng
- Mọi người?
Tất cả mọi người đều cúi đầu, chốc lát cậu cảm thấy như ai đó đang tới, quay đầu lại là một thiếu niên đầu dứa quen thuộc nhìn cậu với ánh mắt tức giận lạnh lùng
- M.....Mukuro?
- Tên khốn nạn, thật không ngờ tới ngươi mà
- ...?!
Mukuro nhìn cậu như cách mà anh nhìn mấy tên anh sẵn sàng giết chết vậy
- Ta đã tin ngươi
Gokudera cất một giọng nói chứa đầy sự thất vọng
- Màn kịch tuyệt lắm, Tsu- à không, người dưng cùng lớp chứ
Yamamoto đứng lên buông lơi một câu nói với cậu rồi cùng với Gokudera né tránh cậu mà đi xuống
- Sao Kyoko lại bị ảnh hưởng bởi một người như cậu nhỉ?
Thậm chí Ryohei cuồng nhiệt mọi ngày cậu biết còn chẳng hiện hữu giây phút này
- Anh quả thật có một màn kịch vô cùng hoàn hảo
Chrome lặng lẽ rời đi trong làn sương nhẹ màu than để lại câu nói vang vọng trong không gian
- Ta rất mong...
Hibari lãnh đạm nhìn cậu miệng thoát ra ba chữ "lơ lửng" khó hiểu, nhảy khỏi sân...
- Vẫn không hiểu sao? Ta nghĩ ngươi cần tham quan trí nhớ nhỉ?
- Ak...?!
Mukuro cũng biến mất để lại một đốm nhỏ sáng lửa sương mù bay bay trước mắt cậu, đứng hình giữa sân thượng liệt kê lại từng câu nói hình ảnh ban nãy, trái tim cậu dần có cảm giác rất đau, như thể nó đang đông cứng lại rồi vỡ vụn ra vậy. Đôi mắt cậu đỏ hoe mà không cầm nổi những giọt nước nóng ấm lăn xuống hai bên má, bàn tay cậu hững hờ chạm nhẹ vào đốm sáng nhó bé đó, một hình ảnh hiện lên...
- Đồ quái vật
- Dã thú
- Ác quỷ
.......
Tất cả mọi chuyện phút chốc chỉ vừa diễn ra tối ngày hôm qua giờ đang được đưa vào tâm trí cậu. Hình ảnh cậu đứng giữa vũng máu đó, những lời nói của cậu với họ, của họ với cậu, từng chữ từng chữ một .Chân tay cậu như rã rời, khuỵu gối xuống nền đất, hai bàn tay cậu ôm gọn khuôn mặt nhỏ bé của chính mình, cậu khóc nấc cho tới khi những hình ảnh trong đầu cậu biến mất
- Sao lại có thể như vậy chứ? Mình thật sự đã giết người sao?
Gạt đi những giọt nước mắt, hộp bento dang dở được cậu gói lại cẩn thận đem xuống ngăn bàn, cậu chạy đi tìm từng người bạn, người bảo vệ của mình để giải thích cho họ, nói với họ rằng cậu không hề làm như vậy. Nhưng mọi nỗ lực giải thích của cậu đều không được như ý muốn, Gokudera và Yamamoto luôn bơ cậu đi, thậm chí Hibari còn cho cậu "ăn" nguyên 2 cây tonfa, Chrome và Mukuro hễ nhìn thấy cậu lại biến mất, anh hai thì khỏi nói. Những học sinh xung quanh thực sự thấy cậu vô dụng vô cùng và càng ttêu trọc cậu nhiều hơn, may thay Kyoko đã đứng ra bênh vực cậu nhưng nhanh chóng bị Ryohei kéo đi. Chiều ngày hôm đó trôi qua một cách vô vọng với Tsuna. Vô hồn bước vào ngôi nhà thân thuộc mà giờ yên ắng lạ thường, người đầu tiên chào đón cậu vào nhà là Reborn
- Ciaossu, Dame-Tsuna!
- Reborn, mọi người đâu hết rồi? Sao còn mình cậu ở nhà?
- Ba cậu vừa về đưa cả nhà đi du lịch rồi, vài tháng nữa sẽ về
- Ồ! Vậy là không còn ai ở nhà ngoại trừ mình và Reborn à?
- Sao vậy? Đừng nói với tôi là cậu buồn vì không được đi nha
- K...không phải đâu
- Đừng quên là tôi có thể đọc vị cậu, cậu không chối nổi tôi đâu
- A....u.....um
- Vẻ mặt đó của cậu, mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn rồi hả?
- .......uk
- Cậu cần biết ứng phó với những tình huống đột xuất như này, chính vì vậy tối qua tôi mới cần cậu trả lời câu hỏi đó
- .....
- Giờ thì vào bàn ngồi đi, tôi và cậu sẽ bàn cách giải quyết
- ...ừ!
Lặng lẽ vào nhà, trước mặt cậu là mặt bàn trống rỗng như tâm trí cậu hiện giờ vậy
- Tsuna, thứ gì sau tai cậu kìa
- Huh, thứ gì?
- Để tôi
- Cậu cầm thứ gì vậy? Tớ chẳng nhìn thấy gì cả!
- Leon. Kính lúp......Chip mini?
- Con kiến sao? Thực sự tớ chẳng nhìn thấy gì hết
- Ngồi đây đợi tôi hoặc lên phòng nghỉ chút đi, tôi có việc tối sẽ về
- Ê!....
Chưa kịp cho Tsuna hiểu, Reborn chạy bay mất để lại cậu ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi buồn thiu mà lên phòng
- Giá như bây giờ có ở đây thì tốt biết bao!
( khoảng trống là tên một người)
Cánh cửa phòng mở ra, quăng chiếc cặp sách lên bàn...mà trúng đâu, nhanh chóng thả người xuống chiếc giường thực sự cậu đã chìm sâu vào suy nghĩ riêng của mình. Bất chợt từ cửa sổ, một người đàn ông áo đen xuất hiện làm cậu giật mình
- Vui chứ, Sawada-kun?
- Ông là ai?
- Cậu không cần biết, tôi chỉ muốn cậu kí vào tờ giấy này thôi
- Nếu không thì sao?
- Thì tôi sẽ dùng bạo lực ép cậu phải kí thôi, yên tâm là cậu sẽ không thể ra khỏi đây đâu, tôi đã khóa hết các cửa rồi
- Đúng là không có lối thoát
- Ta nói rồi mà
Hắn ta để cậu chạy khắp nhà tìm lối thoát và rồi lại phải chấp nhận đối mặt
- Cậu thật ngây thơ Sawada-kun, rất đáng yêu
- Ah!?
Một viên đạn trong phút chốc cậu đã may mắn né, chưa nổi 1 giây
- Phản xạ rất tốt
Cậu lao tới chỗ hắn trong trạng thái HDWM nhanh chóng né những viên đạn liên tục được bắn ra, nhưng rồi...
*cặch*
- Tsuna, chuyệ--
- Huh? Ahh...!
Bất chợt Reborn mở cửa bằng cách vi diệu nào đó đi vào và làm cậu mất chú ý, nhân ngay lúc đó viên đạn lạc đàn xuyên qua ngực phải của cậu
- Tsu- ? Ngươi...
Thật sự tên này rất nhanh, trong phút chốc đã biến mất. Tsuna đã ngất lịm đi trên vũng máu giờ đang được đưa tới bệnh viện
- 7 giờ tối -
[ Bệnh viện Namimori ]
- Tchhhhhh! Leon ngươi vẫn chưa ngủ sao?
- ....
( ủa Leon biết nói à? Ơ hơ hơ!-_-)
* cặch *
- Cậu ấy ổn rồi, anh có th-
- Được!
Ông này lại dọa bác sĩ đây mà! Mở cánh cửa trắng đục, thứ đầu tiên và duy nhất nằm trong mắt anh là Tsuna. Máy đo nhịp tim, dây tiếp nước bên trái và dây tiếp máu bên phải, dù chỉ là mấy thứ đó thôi cũng làm anh khó chịu, Reborn thực sự rất ghét nhìn thấy mấy thứ này ở bất kì nơi nào trên cơ thể của gia đình mình. Dù Reborn, một người được biết tới trong thế giới ngầm là mạnh nhất, một sát thủ máu lạnh, giết người không gớm tay và còn nhiều điều khác nữa, nhưng không ai mảy may thực sự biết rằng trong anh luôn có tồn tại một "gia đình". Và đối với anh, gia đình đó vô cùng quan trọng dù là chỉ có cậu và vài người khác, không ai được chạm vào nó dù chỉ là một cọng tóc chứ đừng nói tới việc làm đau nó. Cậu- người học trò thứ hai vô dụng yếu đuối- con người luôn thật sự làm anh đôi lúc khó hiểu đã đích thực là một phần trong "gia đình" của anh từ giây phút đó. Giây phút mà chưa một lần nào trong đời anh nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời có một người nào đó nói rằng không muốn anh chết, rằng muốn nhìn thấy anh tiếp tục sống, muốn bảo vệ anh. Thực sự lúc đó anh cũng chỉ nghĩ tới việc dạy dỗ cậu, và lúc đó anh đinh ninh rằng mình sẽ tiêu đời trong hình dạng bé con cùng chiếc núm giả đã đeo trên người hàng trăm năm qua. Nhưng rồi chính cậu là người đã tìm ra ánh sáng trong anh, giúp anh tiếp tục sống và còn được lớn lên như bao người khác, anh lại có thể tiếp tục nhìn thấy cậu trưởng thành hơn qua từng ngày.
Thời gian qua anh đã vô cùng tin tưởng giao cho những người kia chỉ một nhiệm vụ thôi, bảo vệ cậu- người quan trọng nhất trong gia đình, vậy mà mấy người đó sau khi lấy được sự tin tưởng của anh lại quay ra làm cậu đau, lần này anh sẽ cho họ nhớ đời
- Leon, gắn lên góc tường kia rồi ngủ sớm đi, mai có việc nhờ tới ngươi
Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa trắng đục với mong muốn cậu có thể nghỉ ngơi và ngày mai lại có thể nhìn thấy đôi mắt cùng giọng nói của cậu. Reborn từ từ bước đi trên dãy hành lang bệnh viện yên tĩnh, anh cũng chỉ nghĩ tới cậu và vài chuyện linh tinh vớ vẩn
- Tôi có chuyện muốn nói với các anh
Đang đứng trước anh là toàn bộ y tá cùng bác sĩ và nhân viên trong bệnh viện
- Cậu có chuyện gì cần nói?
- Chuyển bệnh nhân Sawada Tsunayoshi tới phòng rộng nhất của bệnh viện cho tôi, phòng 03 đúng chứ? Trước khi chuyển tới đó thay toàn bộ cửa phòng thành cửa cách âm cho tôi. Điều ra 1 bác sĩ và 2 y tá giỏi nhất trong viện chăm sóc cậu ta cho tôi
- Này cháu bé, những yêu cầu của cháu cần có chi phí rất cao và-
- Đây là tiền thay kính và tiền công cho mấy người
Đưa ra cả két tiền, Reborn làm cho họ "rụng" mắt ra ngoài
- Đây chỉ là một đứa bé chưa nổi 5 tuổi, sao có thể có được số tiền lớn như vậy cơ chứ?
- Tôi không phải một đứa con nít, tôi đã sống lâu hơn tất cả những người ở đây và với tôi số tiền này chỉ là chuyện nhỏ
- S....sao nhóc biết?
- Tôi có thể đọc vị người khác và đừng gọi tôi là nhóc nếu không muốn bị ăn đạn, tôi là Mafia
Giơ lên khẩu súng quen thuộc làm cả dòng người im bặt, Reborn nhếch mép
- À còn nữa, không được để bất cứ ai bén mảng vào phòng đó ngoại trừ tôi, bác sĩ và y tá. Nghe chưa?
*đồng thanh*
- Vâng!
- Ok, tạm biệt!
Một mình Reborn lang thang giữa com đường vắng bóng, Reborn có hơi chút khó chịu. Đáng ra anh có thể ở lại bệnh viện đêm nay với Tsuna, nhưng anh chợt nhớ ra không có cậu thì việc duy nhất anh phải làm thay cậu là chăm sóc cây cẩm tú cầu cậu trồng vài tuần trước, hay còn gọi là cây Hydrangea xứ lạnh, giờ đã là tháng 8, chắc 2 tháng nữa nó sẽ ra hoa thôi. Nhưng vấn đề ở đây loài cây này là "máy nghiền nước", anh phải tưới nước đều đặn và đầy đủ cho nó. Lý do duy nhất anh làm việc này là ngay lúc mới trồng, Tsuna đã nói với anh đây là lời cảm ơn đặc biệt của cậu muốn dành cho một người, nếu không cho nó "ăn" đủ nước, lúc Tsuna từ viện về mà thấy nó chết héo thì chắc chắn cậu sẽ rất buồn nên....anh làm thôi
Chậu được đặt ngay trên bàn học của cậu, từ lúc trồng thì giờ cũng ra 3 lá rồi, không biết lúc nở hoa sẽ ra màu gì đây?
- 3 giờ -
[ trường trung học Nami ]
- Lấy được rồi, đi thăm Dame-Tsuna nào, Leon
- 7 giờ -
_ 1 - A _
[ trường trung học Nami ]
- Sasagawa Kyoko?
- Có!
- Sawada Tsunayoshi?
- ....
- Thưa thầy chỗ Sawada trống
- Nghỉ lung tung bừa bãi vậy sao chấp nhận được? Gokudera Hayato?
- TCH!
- Này em Hayato, không được láo
- Kệ Tôi
- Chắc cậu ta tìm người giết tiếp đây mà
- Lần đầu tiên ta thấy ngươi nói đúng đó, tên ngốc bóng chày
- 6 giờ chiều -
[ bệnh viện Namimori ]
- Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, Dame-Tsuna!
- .....
- Cơ thể cậu còn rất yếu, hiện giờ thì nghỉ ngơi đi, những việc khác cứ để tôi lo. Mai là cậu có thể nói được rồi
- .......hức
- Đừng khóc nữa, nghỉ ngơi đi
Căn phòng rộng lớn nhất bệnh viện Namimori nhìn vào chỉ thấy hai người, là Reborn và Tsuna thân thuộc. Reborn đang hết sức nhẹ nhàng với cậu, nhưng thật sự thì những giọt nước từ đôi mắt màu nâu mật của Tsuna đang lăn dài trên má
- Giờ tôi lại phải về rồi, ở đây đừng loạn đó D-a-m-e-Tsu-na
- .......
( chiều hôm qua )
- Oi! Verde!
- Gì, hôm nay ta đâu gọi ngươi
- Chẳng nhẽ ngươi gọi ta mới được tới đây sao? Ta tới đây vì thứ này, xem đi
Sau khi nhìn thấy con chipmini Verde đang nghiên cứu dang dở trên người Tsuna, Reborn lập tức mang nó tới chỗ Verde để xác định. Nếu như một bộ não thiên tài bậc nhất thế giới như Verde mà chưa nghiên cứu xong nay lại có người khác hoàn thành hoàn hảo tới từng chi tiết như vậy thì vô cùng kì lạ
- Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được, ngươi lấy nó ở đâu?
- ...Dame-Tsuna
- Này, ngươi đừng có đùa. Tên nhóc vô dụng đó sao có th-
- Ý ta là ta tìm thấy nó trên người Tsuna
- Vậy nghĩa là cậu ta đã bị chủ nhân của con chip này điều khiển và hiện giờ cậu ta không nhớ gì hết đúng không?
- Ừ!
- Dù sao cũng rất thú vị, để ta tìm hiểu thử xem, tối mai quay lại đây nha
- Tất nhiên rồi. À mà cho tôi thêm vài chiếc minicam như lần trước nữa
- Tiền?!
- Đây
- Ok!
- Bye!
- Ciao!
( tối hôm nay )
- 8 giờ -
[ bệnh viện Namimori ]
- Tên chết tiệt kia, hoá ra là ngươi ở đây, cũng tốt
- .......ông......là......ai?
Lại một lần nữa, thêm một người đàn ông lạ mặt khác tới tìm cậu. Lần này, người kia trông hơi giống người đàn ông lần trước một chút nhưng giọng cao hơn và người này cũng lùn hơn. Cơ thể cậu cũng đã khỏe hơn đôi chút, nói chung là mấp máy nói được. Vì viên đạn không hẳn là ngược phải mà cao hơn và lệch sang trái một chút nên nó có ảnh hưởng tới cổ họng phần thanh quản của cậu. Khó nhọc cất lời hỏi người đàn ông cũng lại vừa nhảy từ cửa sỗ vào, câu trả lời vẫn lại là như thế, phũ cho bé Cá ghê *3*
- Ngươi không cần biết, từ khi ông chủ tìm ra ngươi, ta chỉ là người dưng trong mắt ông ấy. Giờ ngươi đang rất yếu, chỉ cần giết ngươi là ta sẽ lại là trợ thủ đắc lực cho ngài rồi
- Hm?
- Chuẩn bị chết đi
( nhai lại câu này thấy mỏi mồm hong mấy anh?)
- Hự...m...ưm...
Hắn ta tiến lại gần Tsuna, nắm chặt lấy cổ của cậu và kéo cậu lên, cổ cậu đang rất đau, đau nên mới khó nói. Hai bàn tay cậu run run nắm chặt lấy bàn tay của hắn đang xiết sâu vào cổ cậu
- ...b...c...R...
Nặng nhọc buông ra những âm thanh vô vọng, Tsuna gần như không thể thở nổi nữa. Và rồi...
- Chết tiệt, có người tới
- AHH!!!?
Hắn ném quăng cậu vào tường như đang ném một con búp bê vậy. Cơ thể cậu văng vào tường vô cùng mạnh, từ phía đó máu đỏ dính trên tường trắng
- Đau
Cậu yếu ớt đưa bàn tay đang run mãnh liệt chạm nhẹ phía sau đầu
- Máu?
Đôi mắt cậu đẫm nước và rồi ngất đi
- Bệnh nhân Sawada, có chuyện gì vậy? ...ÁÁÁ!!!
Lúc y tá mở cửa chạy vào cũng là lúc tên kia biến mất. Nhìn vào căn phòng nhuốm máu, y tá hoảng hốt hét lớn và chạy ra ngoài gọi bác sĩ
* chỗ Verde *
- Reborn, ta tìm thấy rồi
- Tìm thấy cái gì?
- Nhìn đi
Đưa mắt nhìn vào ống kính hiển vi, Reborn thấy có phần bị hổng trên con chipmini đó, vậy là nó không hẳn là hoàn hảo
- Ngươi chạm vào thử xem
Verde đưa Reborn chiếc kim và sau khi đưa chiếc kim sâu vào đó, một tờ giấy nhỏ bay ra
- Có vẻ sau khi ngừng hoạt động, con chip này sẽ tự động lưu lại tất cả trong một tờ giấy?!
- Nghiệp dư mà, vậy có nghĩa là ta vẫn giỏi nh-
* reng reng *
Tiếng chuông điện thoại chết tiệt cắt ngang dòng nói tự mãn của Verde là hắn đỏ mặt trong khi Reborn nhấc điện thoại
- Alo! Ai vậy?......Cái gì, tôi đã nói mấy người phải canh chừng cẩn thận và không cho ai vào đó ngoại trừ tôi cơ mà. Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?
- Chuyện gì vậy Reborn?
- Dame-Tsuna có chuyện rồi, tôi phải tới bệnh viện đây
[ bệnh viện Namimori ]
- Cậu ta sao rồi?
Mặt Reborn đen thui sau khi nhận được cuộc gọi trời đánh, anh đã vượt gần 10km để tới đây
- Chúng tôi đã cấp cứu kịp thời, hiện giờ cậu ấy vẫn đang bất tỉnh, phần hộp sọ phía sau đầu có hơi bị chấn thương, sau khi tỉnh lại sẽ có chút vấn đề và khả quan nhất là mất tri nhớ tạm thời. Giờ thì ngài có thể vào phòng thăm cậu ấy và-
- Có ai biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Dạ không ạ. Theo lời một trong hai y tá thì sau khi cô ấy vào đây đã thấy cậu Sawada bất tỉnh trong góc tường và máu dính trên đó
- Được rồi!
Reborn bỏ qua người bác sĩ trước mặt và đi vào phòng. Tsuna đang nằm đó, cũng như lần trước, nhưng lần này dải băng vải trắng không chỉ được quấn ở phần ngực và cổ cậu mà nó còn thêm vài vòng nữa quanh trán cậu. Đôi mắt nâu mật ấm áp chỉ vừa mở ra nhìn anh mới từ chiều nay giờ lại nhắm nghiền. Anh tự hỏi tại sao lúc đó không ở lại cạnh cậu mà lại vội vàng tới chỗ Verde bỏ cậu ở đây và giờ thì...cậu đang nằm đây với nguy cơ mất trí nhớ tạm thời. Tại sao lúc đó anh không nghĩ kĩ hơn cơ chứ? Anh thậm chí có thể chờ tới lúc cậu hoàn toàn hồi phục rồi đưa cậu về nhà, tới khi đó anh có thể cùng cậu tới chỗ Verde, nếu như vậy những chuyện như thế này sẽ không xảy ra
- Tch! Nhất định đêm nay tôi sẽ ở lại đây với cậu, tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu nữa đâu, tôi hứa đó Tsuna
Nhìn lên bức tường trắng vẫn mờ vết máu, nhân viên đã lau lâu rồi, Reborn cau mày khó chịu, ai lại dám làm những việc này chứ? Tên lần trước chỉ nhìn cách di chuyển của hắn đã biết Tsuna không thể đấu lại hắn, xét về thực lực và kĩ năng được thể hiện ở cách dùng súng thì có thể nói hắn...đối với anh cũng khó mà đấu lại. Đành phải cắt gai dọn đường thôi
Từ phía xa khoảng 1km, người đàn ông vừa nãy cầm ống nhòm nhìn qua cửa sổ bệnh viện
- Nhất định ta phải giết được ngươi Sawada Tsunayoshi
- 7 giờ -
[ trường trung học Nami ]
- Sasagawa Kyoko?
- Có!
- Gokudera Hayato?
- Tch!
- Hm
- Thưa thầy, thầy không gọi Sawada ạ?
- Đúng vậy đó thầy, cậu ta chuyển trường rồi sao thưa thầy?
- Hôm qua tôi nhận được tin từ gia sư bé tẹo của cậu ta, em ấy đang trong viện rồi, sẽ nghỉ dài hạn
* xì xào *
- TRẬT TỰ! Tôi điểm danh xong chúng ta vào tiết học, không ai được bàn tán gì cả
- Chiều nay mình sẽ tới thăm Tsuna-kun
- Chắc cậu ta đi giết người rồi bị người ta đánh cho vào viện chứ gì?
- Ngươi lại đúng ý ta rồi, ngốc bóng chày
- 9 giờ sáng -
[ bệnh viện Namimori ]
Reborn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Tsuna, cậu đã tỉnh lại vài phút trước, nhanh thật. Thực sự thì Reborn đang hồi hộp chờ đợi một lời nói từ phía Tsuna, hai bên cứ nhìn nhau tới khi
- A...anh là a...ai?
Một câu nói đầu tiên bay ra từ đôi môi nhỏ của cậu, dù ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ làm Reborn sốc tới vài chục giây. Ngẫm một lúc...
- Tôi là onii-san của cậu, Reborn
- Sao tôi không nhớ gì vậy?
- Cậu bị thương và mất trí nhớ tạm thời, chỉ cần chờ tới lúc khỏi bệnh chúng ta sẽ về nhà
- Anh-
- Onii-san, em xưng hô cẩn thận vào
- ...onii-san, e...em đau chân
- ...để onii-san xem
Chúc hai người vui vẻ, tui nghỉ đây, mỏi tay wá đi, byeee Cá nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com