Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Quảng Linh Linh đều không muốn nghỉ xấu cho ai, nhưng mà đề phòng vẫn hơn. Xem trên các bộ phim không phải đều là đấu đá nhau sao? Tuyết Nhi luôn túc trực bên cạnh Trần Mỹ Linh, Lạc Hy phụ trách tìm thuốc bổ. Quảng Linh Linh đôi lúc tận tay nấu canh để Trần Mỹ Linh tẩm bổ.

Trần Mỹ Linh bình thường rất khó ăn, mang thai lại càng kén ăn hơn. Cứ ăn vào lại nôn ra hết, Quảng Linh Linh là rất đau đầu. Ngày nào cũng tìm các món mới, vừa thanh đạm vừa đủ chất dinh dưỡng.

'Linh nhi ngoan ăn một chút. Nàng không ăn thì hài tử sẽ không khỏe mạnh a'

'Ta không đói. Thái tử chỉ lo lắng cho hài tử thôi sao?'

'Ta là lo lắng cho cả hai mà'

Hống mãi Trần Mỹ Linh mới chịu ăn chút ít. Quảng Linh Linh lo lắng đủ chuyện, hiện giờ Trần Mỹ Linh đã mang thai tháng thứ ba. Bụng có chút to thấy rõ. Phụ hoàng và Mẫu hậu sau khi trở về liền di giá Đông cung không một lời báo trước.

'Tiểu Nô tham kiến Hoàng THượng, Hoàng hậu nương nương'

'Quảng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu'

'Linh nhi tham kiến......'

'Thái tử phi không cần hành lễ, mang thai con đừng cử động quá nhiều a'. Đây chính là Hoàng hậu, không đoái hoài gì đến Quảng Linh Linh. Chỉ lo cho Trần Mỹ Linh cùng tôn tử trong bụng nàng. Hoàng thượng cười sảng khoái vỗ vai Quảng Linh Linh an ủi.

'Quảng nhi, đứng dậy. Chúng ta vào trong nói'.

'Dạ'

Không phải chứ? Quảng Linh Linh thầm than, mẫu hậu người cũng thật là. Sủng ái Thái tử phi cùng hoàng nhi như vậy, rất nhanh đã bơ mình ra. Đây không hẳn là điều tốt, nếu như Hiên Huyên biết được, chuyện tình sẽ ra sao?

'Thái tử phi cần bồi bổ nhiều hơn, con như vậy rất gầy'

'Đa tạ mẫu hậu đã lo lắng, Thái tử mỗi ngày đều chăm sóc Linh nhi chu đáo. Nhưng là Linh nhi ăn vào lại nôn ra, rất khó chịu'

'Mẫu hậu biết, mẫu hậu nhận được tin của Thái tử. Liền tức tốc cùng Phụ hoàng của con trở về, cũng không quên mua một ít mứt quýt tại Giang Nam về cho con. Con ngậm vào sẽ dễ chịu ngay, không còn cảm giác muốn ói nữa'

'Linh nhi đã để mẫu hậu và phụ hoàng lo lắng rồi'

'Linh nhi đừng khách sáo. Con đã là Thái tử phi, lại mang trong người cốt nhục của Đường Gia, chúng ta xem con như con của mình'. Hoàng thượng ít khi nói chuyện nhiều, nhưng lần này đối với Trần Mỹ Linh đặc biệt thâm tình, làm Quảng Linh Linh cũng sáng mắt ra.

Hoàng hậu ở lại trò chuyện với Trần Mỹ Linh, kể về lúc mang thai Thái tử như thế nào. Làm Trần Mỹ Linh người không ít. 'Giờ Linh nhi mới biết Thái tử từ nhỏ đã quậy phá trong bụng mẫu hậu như vậy'

'Con không biết đó thôi,, mẫu hậu đau đớn 7 ngày 7 đêm mà Thái tử không chịu lọt lòng. Đến khi lọt lòng thì binh biến xảy ra. Haiz'

'Chuyện đã qua, mẫu hậu đừng lo nghĩ. Hoàng nhi sinh ra ở trong thời thịnh thế, sẽ không phải lưu lạc như phụ thân của nó'

'Ân. Cảm ơn con Linh nhi'

---

Hậu viện, Quảng Linh Linh cùng hoàng thượng đi dạo. Quảng Linh Linh không biết nói thế nào? Chỉ có thể im lặng đi theo. Bên ngoài gió thổi cành lá phất phơ, đông cung thật bình yên.

'Quảng nhi. Từ nhỏ phụ tử ta đã chia lìa, con trở lại đây hơn hai năm. Thời gian cùng con tâm sự qua cũng không có, trẫm thật sự không có làm tròn trách nhiệm của một người cha'

'Phụ hoàng đừng nói vậy, phụ hoàng tuy không nói như mẫu hậu. Nhưng trong lòng phụ hoàng vẫn rất lo lắng cho Quảng nhi. Quảng nhi thấu hiểu'

'Ân. Trẫm đã cho người bí mật bảo vệ các con, mọi việc chỉ có thể như vậy. Trẫm già rồi, cũng nên nghỉ ngơi mà vui đùa cùng Tôn tử'

'Sau phụ hoàng không lập phi tử để sinh thật nhiều hoàng tử, công chúa?'

'Không muốn a. Haha.'

'Vậy phụ hoàng giữ ngôi vị đến khi tôn tử lớn đi. Nhi thần thật không muốn làm vua đâu'

Mỗi lần nhắc đến chuyện này thì cả hai rơi vào trầm mặt, bởi vì không muốn khắc khẩu với nhau. Nên thôi hai người đành trở về tìm Hoàng hậu cùng Trần Mỹ Linh.

'Phụ hoàng và mẫu hậu vừa về tới, nên trở lại cung nghĩ ngơi a'

'Thái tử là đang lo lắng ta không để Thái tử phi bảo bối của con nghỉ ngơi hay sao ?'. Hoàng hậu nhìn ra tâm tư muốn tiễn khách của Quảng Linh Linh, cũng hài hước trêu chọc.

'Linh nhi, phụ hoàng và mẫu hẫu trở về trước. Ta sẽ lại đến thăm con và tôn tử'. Hoàng hậu đối với Trần Mỹ Linh nói, ánh mắt còn yêu chiều nhìn vào cái bụng có hơi nhô ra của Trần Mỹ Linh.

'Linh nhi cũng tiễn Phụ hoàng, mẫu hậu'

'Ân! Con phải hảo hảo chăm sóc tôn tử của ta a'

Tiễn hoàng thượng và Hoàng hậu đi rồi, Linh nhi lại sờ bụng mình mỉm cười. Liên tưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này, có hài tử, có Thái tử, có cả phụ hoàng và mẫu hậu. Một nhà năm người bên nhau. Thật là cuộc sống đáng mơ ước.

'Linh nhi, đã đến giờ uống canh rồi'. Quảng Linh Linh nhận lấy chén canh từ Lạc Hy, khuấy khuấy thổi thổi muốn uy Trần Mỹ Linh nhưng nàng uyển chuyển tránh thoát.

'Lại uống nữa sao? Ta không muốn'

'Nàng không nghe mẫu hậu nói là phải bồi bổ sao? Nàng gầy như vậy sinh ra hài tử ốm yếu đấy'

Trần Mỹ Linh nghe đến hài tử, rất nhanh liền ngoan ngoãn ngồi xuống uống từng muỗng canh mà Quảng Linh Linh uy. Dạo này tính tình nàng nũng nịu hơn, cũng vì Thái tử quá yêu chiều nàng nên nàng mới lớn gan như vậy. Nhưng nàng thật sự rất muốn Thái tử chiều chuộng nàng, cảm giác này thật tốt. Dù cho nàng có cáo gắt thì người kia vẫn luôn ôn nhu từ tốn với mình.

****

Vĩnh Hiên cung

Hiên Huyên ném chung trà xuống đất, giận dữ hỏi. 'CÓ CHUYỆN NÀY SAO?'

A. Tử ở bên cạnh Huyên Phi lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng hành xự nóng giận thế này, không khỏi run sợ bẩm báo. 'Thưa Huyên phi, A. Tử có một nguồn tin từ Đông cung, hắn ta chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đến thăm thái tử phi. Lại còn rất cưng chiều. Nên khả năng Thái tử phi mang Long tự rất cao'

'NGƯƠI NÓI XEM TẠI SAO ĐẾN BÂY GIỜ MỚI PHÁT HIỆN?'

'A. Tử nghĩ rằng chính thái tử đang giấu diếm chuyện này. Bởi vậy người bên ngoài không ai có thể biết'

'MANG THAI BA THÁNG NHƯNG KHÔNG CÓ THÔNG BÁO, NGƯƠI NÓI LÀ Ý GÌ?'

'Huyên phi nương nương bớt giận, A. Tử thật không hiểu ý nghĩ của Thái tử, nhưng cũng có thể để bảo vệ ..bảo vệ đứa bé khỏi nguy hiểm'

'NGUY HIỂM?'. Hiên Huyên nhấn mạnh hai chữ, làm A. Tử tim sắp rớt ra ngoài quỳ xuống đất cuối đầu.

'Dạ. Chính là, chính là lo sợ có người gây bất lợi cho Thái tử phi'

'Thái tử người đã không hướng về ta, chả trách khoảng thời gian nay không lui đến Vĩnh Hiên cung. Người đã không cho ta hạnh phúc. TA CŨNG KHÔNG THỂ ĐỨNG BÊN NGOÀI MÀ CHÚC PHÚC CÁC NGƯỜI'

Thời gian chớp mắt trôi thật nhanh. Năm tháng thai kỳ phát triển khỏe mạnh, Trần Mỹ Linh sắc mặt hồng nhuận hơn trước. Cơ thể đẩy đà hơn, đi lại có chút khó khăn do bụng đã lớn. Mỗi ngày trước khi ngủ đều uống canh bổ cho thai nhi, thật sự không có sữa tốt cho thai nhi. Cũng chỉ trông chờ vào những bát canh bổ nơi hoàng cung đây. Sáng sớm lại đều đặn bồi Trần Mỹ Linh đi dạo, tình cảm mặn nồng khiến người người ganh tị.

Hôm nay thừa lúc Trần Mỹ Linh ngủ trưa, Quảng Linh Linh đến phòng chế tác của mình mài mò đục đẻo khung gỗ. Thời tiết bên ngoài rất nóng, vì vậy cửa sổ trong phòng được mở tung ra, trên trán và lưng áo Quảng Linh Linh bị ướt đẫm bởi mồ hôi.

Trần Mỹ Linh ngủ nhiều quá cũng không còn muốn ngủ, hôm nay thức dậy trước giờ. Hỏi Lạc Hy mới biết Thái tử đang ở phòng gỗ. Nàng mở cửa bước vào trong nhưng người kia không phát hiện nàng, nàng đối với Tiểu Nô ra hiệu im lặng. Nhìn hình vẽ treo trên vách, không biết thái tử làm gì? Hình dạng vật dụng trông lạ mắt.

'Tiểu Nô, vải mỏng ngươi chuẩn bị tới đâu?'

'Dạ đã có, hay là nhờ Phường thêu may giúp?'

'Ta sẽ tự may'. Quảng Linh Linh tuy biết bản thân may không đẹp nhưng giao cho họ làm thì thật không vừa ý mình.

'Thái tử muốn may gì đây?'. Trần Mỹ Linh đối với Quảng Linh Linh mỉm cười xinh đẹp. Mà lúc này đây Tiểu Nô cùng Tuyết Nhi tự động lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Quảng Linh Linh nghe âm thanh quen thuộc của Trần Mỹ Linh thì ngẩng đầu. Ngạc nhiên mà hỏi. 'Linh nhi chưa đến giờ đã tỉnh rồi sao?'

'Ân. Không có Thái tử bên cạnh, thật sự khó ngủ'

'Haha...Nơi đây bụi gỗ nhiều, không tốt cho nàng cùng hài tử. Hay là rời khỏi trước'

'Thái tử là đang làm gì?'. Trần Mỹ Linh lờ đi câu nói của Quảng Linh Linh, nàng chính là muốn ở lại.

'Ta đang làm nôi cùng ngựa gỗ cho hài tử'

'Sớm nha. Hài tử còn chưa biết đi, lại lo làm ngựa gỗ'

'Ta...là ta nôn nóng'. Quảng Linh Linh thật ngượng quá đi, lần đầu có con thật phấn khích mà.

Tháng thứ sáu của thai kỳ, Trần Mỹ Linh càng khó ngủ. Hài tử quấy phá khiến Trần Mỹ Linh đau nhói, Quảng Linh Linh như kiến trên chảo nóng, chỉ còn biết xoa bụng Trần Mỹ Linh năn nỉ tiểu tổ tông ngoan ngoãn một chút.

Đêm đến Trần Mỹ Linh phải đi vệ sinh nhiều lần, Quảng Linh Linh cũng bỏ luôn thói quen ngủ như chết. Luôn tự tay đưa Trần Mỹ Linh đi. Chính mình bảo hộ nàng hết mức, Trần Mỹ Linh cảm nhận được sự yêu chiều đến cực hạn. Đôi lúc bực bội vì mang thai bị hành đến muốn chết đi sống lại giờ phút này tan biến hết.

Nghe nói Nhị hoàng thúc cùng các hoàng đệ hoàng mụi từ đất phong trở về kinh, Quảng Linh Linh cũng chưa gặp mặt qua. Nhưng trốn tránh cũng không được lâu, tối nay phụ hoàng thiết yến. Muốn Quảng Linh Linh mang theo Trần Mỹ Linh đến tham dự, tiện thể ra mắt nhị hoàng thúc.

'Tiểu Nô, nhị hoàng thúc là người thế nào?'

'Thứ cho Tiểu Nô lắm lời, theo tiểu nô thấy. Nhị vương gia là người chính trực, nghiêm khắc. Tính tình khá giống hoàng thượng. Người có một nghĩa nữ là Quận chúa Mộc Linh'

'Vậy sao? Nhị hoàng thúc Không có con à?'

'Vâng. Tiểu nô nghe nói đây là con gái của một vị bạn hữu của Nhị vương gia, chính người không có con nên nhận làm nghĩa nữ, xem Quận chúa như nhi tử của mình'

'Ân. Việc chính là Đêm nay Thái tử phi ra ngoài, sắp xếp cẩn thận'

'Tiểu Nô đã rõ'

-----

Trong phòng thay đồ, Trần Mỹ Linh oán trách. 'Thái tử nuôi ta thành ra thế này, không có y phục nào mặc vừa cả'

Quảng Linh Linh ngồi một bên cười làm hòa. 'Ta thấy y phục này rất đẹp mà, Linh nhi là nhất'. Đồng thời dựng hai ngón tay cái biểu đạt.

Trần Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh miệng ngọt ngào dỗ dành mình, trong lòng đã bớt oán hận nhưng thật không cam tâm. Thân hình thon thả, mảnh mai của nàng giờ không còn nữa. Bao giờ mới trở lại như xưa? 'Thái tử sẽ không chê ta xấu đi?'

'Làm gì có a, ai dám chê Linh nhi xấu ta vả miệng người đó'

'Hừ!!! Thái tử nổi tiếng ôn nhu, dùng vũ lực như vậy không giống cách hành sự của người a'

'Haha. Không ai hiểu ta bằng Linh nhi'. Quảng Linh Linh yêu thương quấn lấy Trần Mỹ Linh, lại kê sát tai vào bụng của mẹ hài tử mình dường như đang muốn nghe động tĩnh của tiểu tổ tông.

Trần Mỹ Linh không muốn đến trễ để bao ánh nhìn đều dồn về mình. Nhưng hình như mọi người đến quá sớm thì phải, hoa viên trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo cao soi sáng một vùng, bàn tiệc được bày biện thật đầy đủ. Nhưng đây cũng không phải là điều đáng nói. Nàng càng chú ý hơn từ lúc xuống kiệu, đối diện nàng một chiếc kiệu cũng được đặt xuống. Một thiếp thân cung nữ của chủ nhân trong kiệu hướng Thái tử hành lễ, Thái tử cũng không biết nàng là cung nữ hầu hạ ai. Nhưng ôn nhu thái tử luôn có thừa.

'Linh nhi, nàng nhìn gì ?'

'Không biết tại sao lại bị thu hút bởi chiếc kiệu này, rất muốn biết chủ nhân bên trong'

'Vậy chúng ta đợi nàng cùng đi'. Quảng Linh Linh rất chiều ý Trần Mỹ Linh, không khỏi buồn cười trong lòng. Cớ gì hôm nay Linh nhi lại đối với chuyện thiên hạ tò mò như vậy.

'Thái tử đang nghĩ bổn cung tò mò chuyện người khác sao?'

'Không a. Ta nào dám nghĩ vậy'. Quảng Linh Linh đối với Trần Mỹ Linh giải thích, nhưng vẫn không nhịn được buồn cười. Đúng lúc này lại nghe tiếng cung nữ đối với người trong kiệu lễ phép nói.

'Thưa Quận chúa, đã đến nơi. Mời Quận chúa xuống kiệu'.

'Ân'.

Một tiếng ân nhẹ nhàng, tiếng nói này, chỉ cần một âm phát ra, đủ làm cho Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đồng thời nhìn nhau. Ánh mắt cả hai có lẽ suy nghĩ cùng một vấn đề. 'Không thể nào?'.

'Linh nhi. Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com