Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

29

Tiểu Ngải đón Lương Thùy Linh khi cô tan làm, được cô yêu cầu lái đến một chỗ không xa lấy đồ vật.

Nàng đoán được tám phần mười là lễ vật tặng cho Nhị tiểu thư, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng nhạt kia thì, đôi mắt của nàng không ngừng kinh ngạc trợn tròn.

Tiểu Ngải: "Lương tổng, đây là... là lễ vật tặng cho tiểu thiên kim nào đó mới ra đời sao?"

Lương Thùy Linh bỏ chiếc xe đạp vào cốp sau: "Đây là quà cho Hà."

"..." Tiểu Ngải chạm vào cái nơ được thắt thành hình con bướm trên hai cái kính chiếu hậu, không khỏi tò mò: "Vì sao lại chọn cái này?"

Lương Thùy Linh: "Em ấy thích như vậy."

Tiểu Ngải lại chỉ về hai bánh xe được thêm phía sau, loại này vốn chỉ dành cho mấy đứa bé ba tuổi: "Vậy còn này thì sao ạ?"

Lương Thùy Linh: "Em ấy không biết đi xe đạp."

Tiểu Ngải nhấc cái nón bảo hiểm màu hồng phấn khỏi chỗ ngồi: "Vậy cái này..."

Lương Thùy Linh nhíu mày: "Sao em hỏi nhiều thế?"

Tiểu Ngải vội vã đặt cái mũ xuống, không dám tiếp tục lắm lời.

Trên đường lái xe trở về, Lương Thùy Linh đột nhiên hỏi về việc tuyển dụng của công ty.

Tiểu Ngải thận trọng hỏi: "Chị là... muốn cho Nhị tiểu thư vào công ty làm?" Hỏi xong lại nói thêm một câu: "Không phải em nhiều chuyện."

Lương Thùy Linh chống cằm, híp mắt nhìn những chiếc xe chạy ngang dọc bên ngoài cửa sổ, không có cảm xúc phức tạp nào.

Đối với câu hỏi của Tiểu Ngải, cô thản nhiên khẳng định: "Đúng."

"Sao chị đột ngột có suy nghĩ này vậy?" Tiểu Ngải không nhịn được bắt đầu đoán mò: "Có phải là muốn chuẩn bị để đối phó với Đỗ thị? Để Nhị tiểu thư vào công ty làm, sẽ tạo ra dư luận kiềm chế Đỗ Như Tình, hoặc là... để dẫn Đỗ Quốc Thừa về nước, Đỗ thị vừa mới lên sàn, vừa vặn chị có thể đánh một bàn cờ với Đỗ thị trên thị trường chứng khoán."

"Không có rắc rối như thế."

Lương Thùy Linh hạ cánh tay xuống, thu hồi tầm nhìn: "Tôi chỉ quen với việc có em ấy kề cận suốt mấy ngày nay, vì lẽ đó ở công ty tôi cũng muốn tiếp tục nhìn thấy em ấy."

Nửa câu nói sau nghẹn lại trong cổ họng của Tiểu Ngải.

Vẻ mặt nàng nhăn nhó than thở: "Lương tổng, chị là đồ yêu đến não tàn, để cấp dưới như chúng ta cảm thấy rất bất an!"

Lương Thùy Linh cười nhẹ, lại nhìn phía ngoài cửa sổ xe.

Trở về nhà cũ, đem chiếc xe đạp màu hồng đáng sợ lấy ra, Tiểu Ngải vội lấy hơi gọi Đỗ Hà thật to.

Đỗ Hà thò đầu ra từ tầng ba, dù có cách ba tầng Tiểu Ngải cũng bắt gặp sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của nàng khi nhìn thấy chiếc xe đạp này.

Sau một thoáng thất thần, Đỗ Hà nhanh chóng rụt cổ về. Chưa được mấy phút, lại thấy nàng mở cửa lớn chạy ra.

Tiểu Ngải chưa bao giờ nhìn thấy Đỗ Hà nhu nhược yếu đuối lại có thể chạy nhanh như thế.

Lương Thùy Linh thấy nàng chạy tới gần, liền nâng mũ bảo hiểm trong tay: "Cho em..."

Lời còn chưa nói hết, Đỗ Hà đã nhào tới ôm cô vào lòng.

Chiếc mũ bảo hiểm còn ngừng lại giữa không trung.

Những ngón tay cầm dây đeo của cô trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc.

Lương Thùy Linh nhất thời quên hô hấp, hết thảy ánh sáng nằm trong đáy mắt ở giây phút này bỗng cô đọng lại.

Cánh tay của Đỗ Hà ôm chặt vòng eo thon dài của cô, mặt nàng vùi vào hõm cổ, mang theo tiếng hít thở và run rẩy ngay bên tai, hơi ấm của làn da và nhịp đập của mạch máu dường như muốn tan chảy vào lòng cô.

Cổ họng Lương Thùy Linh khó khăn nuốt xuống.

Cô đã dùng hết tất cả lý trí và sự khắc chế trong suốt ba mươi mốt năm qua mới không để cho bản thân làm ra hành động đáp lại.

"Linh." Đỗ Hà rầu rĩ khóc nức nở ở bên trong cổ áo khoác của cô: "Cảm ơn chị, cảm ơn..."

Lương Thùy Linh trừng to mắt, che giấu vẻ sơ suất trong chớp mắt, khiến cho thanh âm của bản thân trở nên bình thường không bao hàm cảm xúc gì: "Một cái xe đạp thôi mà, em quá kích động rồi."

Đỗ Hà nhận ra hành vi bất thường của mình, vội vàng buông ra eo của Lương Thùy Linh, lùi về sau vài bước, hoảng loạn lau đi nước mắt.

Lương Thùy Linh nâng tay, đem mũ bảo hiểm màu hồng đội ở trên đầu Đỗ Hà.

Cô đánh giá một phen từ trên xuống dưới, giọng điệu đùa cợt: "Khá thích hợp."

Gò má Đỗ Hà ửng đỏ, hai tay cầm lấy mũ bảo hiểm điều chỉnh vị trí.

Lương Thùy Linh hỏi: "Biết tại sao tôi tặng em xe đạp không?"

Đỗ Hà lắc đầu.

Lương Thùy Linh vỗ vỗ vào yên xe, nói: "Ngày mai ngồi nó, đạp đi làm."

Đỗ Hà không có phản ứng: "Đi, đi làm?"

Lương Thùy Linh: "Em hiện giờ không có đủ tiền mua một chai nước, cũng không biết tìm việc gì làm à?"

Đỗ Hà bỗng nhớ tới lời dặn dò của ông lão, nhắm mắt nói: "Sao em phải đi làm? Em ở nhà tiêu tiền của chị là tốt rồi."

Lương Thùy Linh: "?"

"Đỗ Hà, đầu óc của em bây giờ có tỉnh táo không?" Vẻ mặt Lương Thùy Linh phức tạp: "Hình như em đã quên mất em còn nợ tôi mấy trăm vạn?"

Đỗ Hà nhận ra mình nói sai rồi.

Nàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bản thân đến nỗi EQ đã giảm xuống âm vô cực.

*EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.

"Không phải, em không có ý đó..." Đỗ Hà không biết bản thân đã nói câu này bao nhiêu lần, đơn giản nói: "Chị yêu cầu em làm gì thì em sẽ làm cái đó, em đều nghe lời chị."

Lương Thùy Linh nhìn nàng một chút rồi xoay người bước vào nhà, vừa đi vừa nói: "Thư ký tiếp thị, tám giờ sáng mai, mang các loại giấy tờ của em đi photocopy rồi đưa đến phòng nhân sự. Không nên để cho người trong công ty biết em quen tôi, cũng không nên để họ biết em là Nhị tiểu thư nhà họ Đỗ, ngoan ngoãn làm một người bình thường chân chính kiếm tiền. Em là một người thông minh, biết rõ giấu đi thân phận của mình càng tốt thì cuộc sống của em sẽ càng yên bình."

Đỗ Hà ngoan ngoãn theo sau, Lương Thùy Linh dặn cái gì nàng đều gật đầu đáp ứng.

Lúc ăn tối, Lương Phong Niên biết Đỗ Hà sắp đi làm, thức thời liền khuyên nhủ: "Mấy con chuyển về nhà cũ hết đi, đi làm rất mệt mỏi, trong nhà có đầu bếp lẫn người hầu, đỡ phải làm việc nhà."

Hai người ở nhà cũ nhiều ngày như thế, đã quen mỗi đêm phải phân chia giường lớn. Nghĩ đến ông lão cô độc ở một mình cũng đành đồng ý.

* * *

Ngày hôm sau.

Đỗ Hà đặc biệt dậy rất sớm, xào xong trứng gà cho Lương Thùy Linh liền vội vã ra ngoài.

Nàng không thể so sánh với Lương Thùy Linh, cô ngồi xe đi làm, còn nàng phải đi xe đạp. Quãng đường ước chừng từ năm đến sáu km, thể lực nàng chỉ ở mức trung bình, phải mau mau xuất phát.

Sáu giờ rưỡi Đỗ Hà đã đi, Lương Thùy Linh thường ngày bảy giờ rưỡi mới khởi hành, nhưng hôm nay, sau khi Đỗ Hà đi được năm phút đồng hồ cô cũng đi theo nàng.

Cô không vội vã lao thẳng đến công ty, mà dặn Tiểu Ngải giảm thấp tốc độ, lái chậm đến mức khiến người giận sôi, từ xa xa dõi theo bóng hình của chiếc xe đạp màu hồng nhạt.

Mặc dù xe đạp đã được trang bị thêm bánh phụ nhưng Đỗ Hà vẫn chưa điều khiển xe thành thạo, nàng đạp xe đến nghiêng ngả lảo đảo. Ánh mặt trời ban mai vừa nhẹ vừa mỏng, chiếu vào mũ bảo hiểm trên đỉnh đầu nàng, phản xạ ra vài tia lốm đốm màu da cam.

Từ góc độ trên xe ô tô, nhìn nàng như một cây nấm hồng thành tinh.

Tiểu Ngải nhìn nấm tinh phía trước, ngũ vị tạp trần*.

*Ngũ vị tạp trần: Một câu thành ngữ, chỉ năm vị "ngọt mặn đắng chua cay" cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Nhị tiểu thư cũng thật là, loại xe đạp có hình thù kỳ lạ cộng thêm cái mũ y như kẹo cao su bong bóng, người lớn ai lại dám đạp ra ngoài cơ chứ?

Chỉ vì được Lương tổng tặng, nàng thật sự dám đạp ra ngoài.

Aiz.

... Không rõ Nhị tiểu thư có biết rằng nhìn từ phía sau trông mình rất buồn cười không?

Lương Thùy Linh ngồi ở hàng ghế phía sau, lười biếng khoanh tay lại, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đỗ Hà.

Nhìn chăm chú một lúc lâu, cô chậm rãi cong lên khóe môi, khẽ lẩm bẩm: "... Thật đáng yêu."

Tiểu Ngải vội vàng dụi dụi con mắt, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Đỗ Hà một lần, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dáng vẻ đáng yêu nào từ trong đó.

Sau khi quan sát, nàng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên người xưa nói gì cũng đúng, người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Hình ảnh quỷ dị cùng chủ nghĩa phê phán hiện thực thế này, e rằng khắp cả thiên hạ cũng chỉ có mỗi Lương Thùy Linh mới có thể nói ra ba chữ "Thật đáng yêu".

* * *

Đỗ Hà chưa từng tiến vào Lương thị, hôm nay là lần đầu tiên nàng đi vào, mới phát hiện quy mô công ty rất lớn. Phía trước có một tòa nhà cao ba mươi tầng đang sửa chữa, phía sau có ba tòa nhà thấp độc lập với nhau, ở giữa đào sâu xuống hai tầng hầm, nhà ăn, quán cà phê và khu văn phòng, tất cả đều đầy đủ ở khắp mọi nơi.

Người tiếp đón chỉ biết nàng là nhân viên mới đến, không biết nàng là người do Lương Thùy Linh sắp xếp, vì vậy lời nói và hành vi cũng không có mấy tôn trọng, đối xử với nàng thường lệ như một nhân viên mới đến, làm giá cố tỏ ra mình là ma cũ kỳ cựu.

"Tòa nhà phía trước có văn phòng lớn, bên kia có cửa hàng tiện lợi tự phục vụ, kế tiếp là căng tin và hội trường. Chỗ làm việc của cô vốn ở tầng thứ hai mươi hai, nhưng hôm nay bộ phận tiếp thị đã chuyển chỗ làm." Tiểu Lý ở phòng nhân sự đưa tài liệu cho Đỗ Hà, chỉ đến tòa nhà thấp phía sau: "Nhìn kỹ, chuyển sang bên kia."

Đỗ Hà lịch sự phụ họa: "Vâng."

Tiểu Lý vừa đi vừa dùng lời nói đậm mùi trải đời nói: "Nhìn CV của cô chưa hề có kinh nghiệm, đám người trong bộ phận tiếp thị rất tinh vi, chính cô phải biết nhìn xa trông rộng, đừng đắc tội người khác có biết không?"

Đỗ Hà: "Tôi biết, cảm ơn anh."

Tiểu Lý lại dặn dò nàng rất nhiều nguyên tắc trong giao tiếp, thoạt nghe có vẻ rất dọa người, nghe nhiều liền không khó phát hiện anh ta chỉ đang khoe khoang.

Đỗ Hà chưa từng đi làm, đối với việc cấp trên cấp dưới hay đồng nghiệp đều rất lạ lẫm, cũng có một phần cảm thấy mới lạ.

Nghĩ đến tương lai sau này cũng có thể đi làm giống người bình thường. Trong lòng Đỗ Hà ngoại trừ chờ mong, còn có chút chua xót không nói thành lời.

Thân phận và xuất thân khiến nàng không bao giờ có thể sống một cuộc đời bình thường. Nàng là con gái riêng của Đỗ Quốc Thừa, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một vật phụ thuộc của nhà họ Đỗ, lúc cần đến sẽ lợi dụng nàng, không cần nữa liền ném qua một bên, nhìn nhiều sẽ khiến người ghét bỏ. Nếu như nàng không gặp được Lương Thùy Linh, cả đời nàng e rằng không bao giờ có cơ hội trải qua tháng ngày chân chính như một người bình thường.

Đạp xe đi làm, ăn uống trong căng tin, ra sức làm việc.

Có lẽ còn bị sếp la mắng, phải tăng ca, phải thức đêm.

Khi Lương Thùy Linh làm việc vào đêm khuya, nàng không chỉ chơi xếp khối, mà còn mang theo laptop, ở bên người cô, cùng cô đồng thời đánh máy.

Ngẫm lại... cũng rất hạnh phúc.

Đỗ Hà âm thầm nghĩ về cuộc sống tương lai, không nhịn được cười khúc khích, chợt nghe bảo vệ la hét: "Tránh ra tránh ra!"

Tiểu Lý bên cạnh phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Đỗ Hà sang một bên.

Tất cả nhân viên đang đi trên đường đều dừng lại, đoan chính đứng thẳng, gật đầu với người đang đứng chính giữa.

Đám người bao bọc xung quanh đều mặc vest, vừa nhìn liền biết đây là lãnh đạo cấp cao. Vòng tròn xung quanh toàn những gã đàn ông nghiêm túc, mà ở chính giữa hàng đầu, là Lương Thùy Linh đang trong trang phục chỉnh tề.

Đỗ Hà theo bản năng muốn gọi cô, may thay kịp thắng lại, cố gắng áp chế lý trí của mình.

Khi Lương Thùy Linh đi ngang qua Đỗ Hà, đôi mắt của cô vẫn một mực không xoay chuyển, khuôn mặt không hề cảm xúc lướt qua.

Khi cô đi tới, bước chân dường như mang theo gió.

Nhìn những vị sếp lớn biến mất ở góc thang máy, Tiểu Lý mạnh mẽ thở phào một hơi.

Thấy Đỗ Hà còn đang ngẩn người, Tiểu Lý nói: "Cô thấy chưa, đó là mấy sếp lãnh đạo của hội đồng quản trị. Từ nay về sau khi đi làm cô phải cẩn thận, đặc biệt phải chú ý tới vị Chủ tịch Lương kia, cô ấy là cháu gái đích tôn của Lương tổng tiền nhiệm, cô tuyệt đối đừng lượn lờ trước mặt cô ấy."

Đỗ Hà ừ một tiếng.

Ngay lập tức, nàng lại hỏi ý tứ của Tiểu Lý: "Anh nói mỗi ngày đều phải cẩn thận... là có ý gì?"

"Hả, tôi chưa nói cho cô à?" Tiểu Lý nghiêng đầu: "Chỗ làm mới mà bộ phận tiếp thị chuyển qua, ở ngay bên cạnh văn phòng Chủ tịch đó."

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com