[Fanfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm! Chương 17
Hoa quỳnh còn có tên khác là nguyệt lai hương...
Tại sao loài hoa này chỉ nở vào buổi đêm và tàn héo khi bình minh lên?
Hoa nguyệt lai hương nhờ đêm tối che giấu đi nỗi buồn của mình, nó thương nhớ người mình yêu, nỗi tương tư gửi vào ánh trăng để dâng hiến tình yêu của mình...
Tại sao loài hoa này chỉ nở rộ vào buổi đêm?
Tất cả đều vì tình yêu...
_ Chương 17: Thi đấu (P2) _
Hiện tại Tư Lạp trong lòng quả thực tràn đầy phẫn nộ cùng ủy khuất. Mới vừa nãy hắn nghe thuộc hạ báo lại rằng Tần Hiên nói cần thêm chút thời gian, kêu hắn cố tìm cách kéo dài. Hắn thực muốn chém một đao mà giết chết cái tên ngu ngốc này, bên hắn rõ ràng mọi việc đều đã chuẩn bị thuận lợi nhưng còn y thì lại chậm chạp, có chút việc cũng không xong, còn đòi làm cái gì đại sự.
Hơn nữa trước khi tới đây hắn đã được Tần Hiên báo lại về chuyện hội thi luận võ gì đó mà Vũ Kiên tổ chức để chọn ra người thi đấu với bọn hắn. Tần Hiên còn nói mấy tên nhóc đó rất yếu đuối, không thể thắng được dũng sĩ Đột Quyết, kêu hắn không cần bận tâm. Bây giờ không ngờ lại thành ra thua một cách triệt để. Ba tên kia thân hình gầy yếu, nhìn qua không có chút lực lượng nào vậy mà khi giương cung lại thể hiện ra thực lực còn trên cả ba tên thuộc hạ của hắn. Làm hắn quả thật mất hết cả mặt mũi. Hắn còn thầm nghĩ có phải hay không tên Tần Hiên kia thực chất chỉ bày trò lừa hắn, sự thực là y cùng Vũ Kiên liên kết lừa gạt hắn đến đây. Nhưng sau đó lại nhớ tới hành động cùng lời nói của Tần Hiên thì lập tức phủ nhận.
Tư Lạp khó khăn nặn ra một nụ cười nhìn Vũ Kiên, chưa kịp cất lời thì y đã nhíu mày hỏi lại:
- Tư Lạp còn chuyện gì sao? Hay ngươi bất mãn với kết quả vừa rồi?
Tư Lạp lắc đầu nói:
- Bệ hạ, ta sao dám có ý kiến với kết quả rõ ràng như vậy. Chỉ là ta thấy vẫn chưa được thỏa mãn, chi bằng chúng ta thi đấu thêm một lần nữa đi. Bệ hạ thấy sao?
Vũ Kiên thốt khẽ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi:
- Ngươi muốn thi đấu như thế nào? Hay là thi cưỡi ngựa bắn tên thêm một lần nữa?
- Không, thứ đó đã thi rồi không cần thi lại nữa. Luận võ...bệ hạ thấy thế nào?
Vũ Kiên không trả lời, đưa mắt nhìn ba tên người Đột Quyết kia, chỉ vào họ hỏi, nghe ý của y thì rõ ràng đã đồng ý:
- Tư Lạp vẫn muốn dùng ba người này sao? _ Thấy Tư Lạp kiên định gật đầu, Vũ Kiên lại quay ra cất cao giọng đầy uy nghiêm hỏi ba người Chí Hoành _ Ba người các ngươi có dám thi đấu với bọn họ không? Có dám dốc hết sức đem lại thắng lợi cùng vinh diệu cho Vương triều ta?
Cả ba lập tức chắp tay, trên người chiến ý mãnh liệt phát ra, lớn tiếng hô nguyện ý. Sau khi ra lệnh trải thảm ra tạo thành một sàn đấu đơn giản. Chí Hoành không ngần ngừ xung phong ra thi trước. Hắn lúc này vẫn còn bực tức chuyện hồi nãy bắn tên không tốt nên bây giờ tự nhiên có một bao cát để hắn xả giận thật tốt không còn gì bằng. Lúc chuẩn bị ra sân, Thiên Tỉ đứng bên cạnh đưa tay vỗ vỗ vai Chí Hoành cổ vũ:
- Chí Hoành, cố lên! Nhất định phải thắng đấy!
Chí Hoành hất tay Thiên Tỉ ra trừng mắt nói:
- Tất nhiên! Ta có thể thua được sao? Còn nữa chuyện vừa lúc nãy là do ta mất tập trung nên mới thua ngươi chứ không phải do ta kém hơn ngươi. Nhưng lời đã nói ra ta nhất định sẽ đáp ứng, nam nhi đại trượng phu tuyệt không nuốt lời. Chốc nữa xong xuôi ngươi mau nói ra yêu cầu của mình đi.
Chí Hoành nói xong thì bước nhanh ra sàn đấu. Thiên Tỉ đằng sau nhún vai lộ ra một bộ dáng thoải mái tùy ý, hắn nở nụ cười vui vẻ, tay cầm quả táo tung lên rồi bắt lấy cho vào miệng cắn một miếng lớn.
Đối thủ của Chí hoành là tên cao to nhất trong ba tên. Hắn liếc nhìn Chí Hoành, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. Chí Hoành cơ thể khá gầy, chỉ đứng chưa đến vai hắn, nhìn qua trông khá yếu nhược. Hắn cất cao giọng nói:
- Ta tên là Mân Thạc, dũng sĩ của Đột Quyết kiêu hùng. Ngươi mau xưng danh đi, ta luôn dành cho đối thủ một sự tôn trọng dù là kẻ thua cuộc. Nhìn ngươi...
Chí Hoành chẳng có kiên nhẫn mà nghe hắn buông lời ngạo mạn liền ngắt lời, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là nữ nhân sao? Nói nhiều quá như vậy làm gì? Ngươi không thấy phiền sao? Ngươi không phiền nhưng ta rất phiền. Đánh chính là đánh không cần phải hình thức này nọ, mau lên đi!
Tên Mân Thạc đó ngạc nhiên rồi bật cười, hứng thú đánh giá lại Chí Hoành lần nữa, riêng phần khí phách như vậy cũng đã khiến cho hắn thưởng thức y. Mân Thạc cũng không chần chừ, bắt đầu thủ thế, bộ dạng như đã sẵn sàng. Lúc này một trọng tài bước lên trước ra hiệu một tiếng bắt đầu, tiếng kẻng cũng đồng thời vang lên. Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát, không dám phát ra tiếng động nào. Vừa nãy Chí Hoành thi bắn cung cưỡi ngựa biểu hiện rất xuất sắc nên bây giờ tất cả đều đang mong chờ vào một biểu hiện giống như lần thi đấu trước.
Chí Hoành tuy trong lòng bực bội nhưng khi nhìn tên Mân Thạc này thì chẳng có chút hứng thú nào, ý niệm trút giận cũng xẹp xuống. Hắn chỉ có sức mạnh cơ bắp mà thôi, một chút đầu óc cũng không có. Chí Hoành bình thản tay chắp sau lưng, đứng thẳng người nhìn lên bầu trời đêm, bộ dáng văn nhược nhàn nhã. Mân Thạc tức giận hét lớn một tiếng rồi vung quyền lao tới. Khi nắm đấm đã đến trước mặt Chí Hoành, hắn liền bật người nhảy lên đạp trên cánh tay của Mân Thạc rồi lại nhẹ nhàng lộn người ra sau lưng y, hai tay vẫn chắp phía sau, nét mặt ung dung không tiếp tục ra tay. Cả quảng trường ồ lên đầy kinh ngạc sau đó tiếng vỗ tay ào ào vang lên. Mân Thạc giận dữ nhanh chóng xoay người lại tung ra một quyền ẩn chứa kình lực mạnh mẽ, hắn thật đang dùng hết tất cả sức lực của mình. Nếu cú đấm này mà dùng với một người bình thường thì nhất định sẽ khiến kẻ đó lục phủ ngũ tạng đều nát bét mà chết ngay tức khắc.
Chí Hoành ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Hắn nhảy người lên nhanh nhẹn tránh khỏi những cú đấm và đá của Mân Thạc, lúc này trong đầu lại đang suy nghĩ không biết Thiên Tỉ rốt cuộc sẽ yêu cầu hắn làm việc gì. Tên Thiên Tỉ này tính cách quả thật rất kỳ lạ, đôi khi hắn không thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì. Mà hắn cũng không dám đoán, chỉ lựa chọn cách thức lạnh nhạt mà đối đãi.
Chí Hoành thong dong tránh né khỏi quyền cước của Mân Thạc khiến hắn tức giận mắt đỏ ngầu lên quát lớn:
- Ngươi có phải là nam nhân không? Tại sao cả buổi chỉ biết tránh né? Đừng có tiếp tục nhảy qua nhảy lại như vậy. Mau đứng yên tiếp quyền của ta đi!
Tên Mân Thạc này không biết do y ngốc thật hay giận dữ mất lý trí, cái gì mà đứng yên tiếp quyền. Làm gì có kẻ ngốc nào lại đứng yên một chỗ mà đón cái cú đấm khiến người ta tan xương nát thịt đó của y chứ. Chí Hoành vẫn không dừng lại, hắn lắc đầu lạnh nhạt đáp:
- Ngươi quá yếu thật không khiến ta có hứng thú. Vốn vừa nãy ta thua cái tên đáng ghét kia trong phần thi bắn cung, định dùng ngươi trút giận. Nhưng nhìn đi nhìn lại ngươi quả thật quá yếu. Lại chẳng có tí đầu óc nào, cứ đấm đá loạn lên như thế không thấy mệt sao? Lại còn nói ta đứng yên tiếp quyền của ngươi. Ngươi là đồ ngốc thật sao?
Hắn nói xong tất cả mọi người đều cười rộ lên. Tên Tư Lạp nét mặt âm trầm, tay nắm chặt lấy thành ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chí Hoành. Mân Thạc càng thẹn tức đến mặt đỏ bừng, đứng lại nói:
- Nếu ngươi là nam nhân thì mau xuống đây chính diện đấu với ta. Nếu không ta sẽ đi đánh với cái tên mà ngươi nhắc đến.
Chí Hoành sầm mặt xuống, hắn hơi ngừng lại, đôi chân dậm mạnh xuống đất lao vút về phía Mân Thạc, tay giơ lên đánh ra một quyền.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Trong chớp mắt, bóng dáng Chí Hoành biến mất tại chỗ hắn vừa đứng, đồng thời cơ thể Mân Thạc bay lên cao tạo thành một đường vòng cung rồi rơi mạnh xuống đất, văng ra xa khỏi sàn đấu đến năm, sáu trượng. Cơ thể Mân Thạc run rẩy một hồi, trong mồm ộc ra một đống máu rồi trực tiếp ngất đi, một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng, ánh mắt nhìn Chí Hoành như quái vật. Ngay sau đó có một thái y lật đật chạy ra xem xét, mọi người mới bừng tỉnh vỗ tay hoan hô, miệng hô lớn tên Chí Hoành. Tiếng kẻng vang lên báo trận đấu kết thúc, Chí Hoành quay ra quỳ xuống hướng về phía Vũ Kiên nói lớn:
- Xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thuộc hạ đấu luôn với hai tên còn lại. Nhanh chóng kết thúc trận đấu để người có thể vào bên trong tiếp tục yến tiệc. Bên ngoài trời gió lạnh như vậy thật không tốt cho long thể của bệ hạ.
Chí Hoành không hiểu sao đột nhiên lại hăng hái như vậy. Không những muốn ra tay với hai tên còn lại mà còn lo lắng cho sức khỏe của Vũ Kiên. Chuyện là sao đây?
Vũ Kiên cao hứng cười lớn nhưng lại phất tay nói:
- Ta đã biết tâm ý của ngươi, nhưng như vậy không hợp với quy củ chúng ta đã định từ trước. Ngươi mau lui xuống nghỉ ngơi đi để hai người kia lên! Chúng ta không thể ỷ thế hiếp người được, đã là thi đấu thì nhất định phải công bằng!
Tư Lạp ngồi bên cạnh nghe Vũ Kiên nói vậy khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, tay ghế nhất thời bị bóp nát bấy. Chí Hoành nhận lệnh đứng dậy đi ra khỏi sàn đấu, lúc liếc về phía Vương Nguyên liền nhận được ánh mắt không hài lòng của hắn. Chí Hoành vội quay đi, sải bước về phía đám người Thiên Tỉ cùng Khương Thượng. Lượt thứ hai do Khương Thượng lên trước, trận đấu nhanh chóng được bắt đầu.
Vương Nguyên lúc này tay cầm chùm nho, ngửa cổ lên rồi há to miệng ra cắn từng quả một. Khi nhét đầy một mồm mới bắt đầu nhai nhồm nhoàm. Từ khi bắt đầu yến tiệc đến giờ không biết hắn đã ăn bao nhiêu thứ rồi. Vương Tuấn Khải đứng cạnh nhìn hai má Vương Nguyên phình ra như hai cái bánh bao khiến hắn không kìm được bật cười, định đưa tay lên chạm vào thì Vương Nguyên đã né người ra xa, làm như đang tập trung theo dõi trận đấu đang diễn ra. Định giả bộ chăm chú xem nhưng ngay lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Khương Thượng. Trận đấu giữa Khương thượng và tên Đột Quyết kia cũng không phải là quá mức kịch liệt nhưng Vương Nguyên lại phát hiện ra tên Khương Thượng này có điểm kỳ lạ. Trong lúc đánh nhau, rõ ràng là hắn không sử dụng hết sức lại còn tỏ vẻ chật vật yếu thế. Hắn là đang có mưu đồ gì hay là do thật sự không muốn thể hiện bản lĩnh. Vương Nguyên nhớ lại bản điều tra về Khương Thượng, lúc đó xem qua thì không có điểm gì bất thường nhưng bây giờ quan sát thì lại thấy đặc biệt kỳ lạ, trong lòng không khỏi thầm nhủ chút nữa về phải kêu lão nhị điều tra lại.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng đầy chật vật của Khương Thượng. Ngay sau đó Thiên Tỉ cũng ra thi đấu, hắn mau chóng kết thúc bằng một đòn sau khi tiếp qua vài chiêu của đối thủ. Trên sân tiếng cười nói, la hét cùng tiếng vỗ tay vang dội. Tiếng trống cũng được đánh lên mang theo âm điệu hào hùng khí thế. Vũ Kiên cao hứng đến mức ngửa mặt cười to không ngậm nổi miệng. Đột nhiên tên Ninh công công vốn đã biến mất từ khi nào đã lặng lẽ chạy lại phía sau Vũ Kiên, ghé tai hắn thì thầm gì đó. Vũ Kiên nghe xong khẽ nhíu mày nhưng khóe miệng lại nhếch lên nở nụ cười đầy quỷ dị. Hắn phất tay lệnh cho y một tiếng, ngay sau đó tiếng Ninh công công vang lên:
- Yến tiệc tiếp tục, mọi người tự trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi tất cả an ổn ngồi về chỗ, Vũ Kiên liền cho truyền ba người Chí Hoành vào, sai người mang những phần thưởng lúc trước ra ban cho cả ba. Xong xuôi tiếng đàn lại vang lên, vũ cơ cũng nhanh chóng đi ra bắt đầu khởi vũ. Tiếng cười nói, nghị luận vang khắp đại điện, hầu hết đều thảo luận về trận thi đấu vừa rồi. Từ lúc ngồi trở lại chỗ của mình, nét mặt của Tư Lạp trầm xuống cực kỳ khó coi. Hắn nôn nóng liếc nhìn về phía Tần Hiên phát hiện Tần Hiên đang nhếch miệng cười, bí mật đưa tay ra hiệu lại cho hắn. Tư Lạp nét mặt mừng rỡ thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nở nụ cười lẩm bẩm "Cuối cùng giờ khắc này cũng đến".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com