Hơi ấm của anh
Author: Mikey đang ở giai đoạn 18 tuổi, nhưng fanfic của tui chỉ đang bắt đầu vào hồi Thiên Trúc và lệch nguyên tác nhaa
Mong các cậu tiếp tục đón nhận nèeee💖
.
.
.
.
.
.
Ngắm nhìn Mikey thêm lần nữa, cô nuối tiếc đặt một cái thơm nhẹ lên má anh rồi đứng dậy mặc quần áo.
Phía sau bếp, một mùi hương nồng nàn quyến rũ cô đi theo.
"Là Mitsuya-san!"
- À... anh có chuẩn bị ít đồ ăn sáng cho hai bọn em.
- Cảm ơn nhiều ạa - Ngón tay nhón thử một miếng súp, cô suýt xoa - Ngon nhức nách luôn!
Anh bật cười.
- Không đến mức đó đâu.
- Ngon thật mà hehe. Để em đi gọi Mikey-kun dậyy.
.
.
.
.
.
Reeng reeng reeng
- Chuông điện thoại bàn? Em bắt máy được không?
- Được.
- Alo. Có việc gì không ạ?
...
Là giọng của Emma!
Cô run rẩy, lắp bắp từng chữ:
- Yume-chan đấy à? Mikey đang ở nhà Mitsuya-san đúng không? Hức... Cậu kêu anh ấy đến bệnh viện đi. Ô-ông bị người bên băng Thiên Trúc đ-đánh rồi h-hức...
Tút tútt
Yume đặt ống nghe xuống, miệng lắp bắp một cách hoảng loạn:
- P-phải làm sao đây...
Cô định quay gót vào phòng thì Mitsuya cất tiếng:
-Mikey đang ngủ đúng không? T-từ từ để nó biết... Chúng ta đi trước đ-
- Tao nghe hết rồi...
Yume giật mình quay lại. Phía sau lưng cô là Mikey, gương mặt anh lộ rõ vẻ hoảng loạn, và có lẽ anh ấy đã tỉnh dậy từ khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Không nói thêm một câu nào nữa, Mikey lao ra khỏi nhà, nhảy lên chiếc moto và lao đi như một cơn gió.
.
.
.
.
.
.
Đèn phòng cấp cứu vẫn chỉ là một màu đỏ sau nhiều giờ. Màu đỏ rực rỡ như thiêu cháy gan ruột của những con người đang đợi bên ngoài.
Lúc Yume đến, cô vội chạy đến dãy ghế, nơi một cậu con trai đang ngồi thất thần cùng cô em gái đang khóc rấm rứt.
Yume ngồi xuống ghế, vỗ vai Mikey. Vẻ mặt anh xanh xoa, đôi mắt xám xịt thẫn thờ. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc thì thầm vào tai anh những lời động viên, rồi quay sang ủi an cô bạn, mặc cho mắt mình cũng cay cay.
Mitsuya đứng gần đó, trầm ngâm một lúc rồi bước ra góc cầu thang, gọi điện cho Draken.
- Alo. Mày nghe tin chưa?
- Rồi, tao đang ở dưới quầy tiếp tân, làm một số thủ tục rồi lên liền.
- Mày có biết bọn chó đã làm gì không?
- Mẹ kiếp. Chúng nó xông vào võ đường nhân lúc Emma đi vắng, rồi đánh đập ông Sano.
- Kurokawa Izana! Hắn có thể làm việc ác nhân thất đức như vậy sao?!
- Hừm... Tên đó chúng ta xử lí sau.
Nói rồi, Draken gác máy. Anh vội vã làm xong giấy tờ nhập viện.
.
.
.
.
Khi Draken đến nơi, đèn cấp cứu vụt tắt. Mọi người đều đứng dậy, chong mắt nhìn cánh cửa trắng im lìm.
Một bác sĩ đẩy cửa bước ra, nhỏ giọng thông báo:
- Thật may, ông Sano đã qua khỏi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Cô mừng rỡ ôm lấy Mikey.
- Nhưng có lẽ ông ấy vẫn sẽ hôn mê sâu, và còn nhiều tổn thương trong màn não nên cần tiến hành thêm một số cuộc phẫu thuật trong tương lai.
- Dù sao cũng cảm ơn các bác sĩ rất nhiều, vì đã cứu ông tôi.
Mikey bước đến bắt tay vị bác sĩ kia.
.
.
.
.
.
Sau khi cùng Emma và Draken đưa ông về phòng bệnh nhân đặc biệt. Yume lặng lẽ đi ra ban công bệnh viện, có lẽ cô cần hít thở một chút khí trời cho khuây khỏa tâm trí.
Đang suy nghĩ lan man, cô bỗng nghe thấy tiếng sụt sịt ở hành lang bên cạnh.
Là Mikey. Anh đang ngồi tựa vào tường, nơi góc hành lanh vắng vẻ.
Anh đang khóc?!
Những giọt nước mắt nhẹ nhõm khi người thân yêu nhất sống sót sau cuộc đại phẫu.
Nhìn anh rơi nước mắt như vậy, bản thân cô cũng không kiềm lòng.
Trước đây
Khi chỉ có thể nhìn anh khóc vì Draken qua màn hình điện thoại. Đôi bàn tay ấy có muốn vươn ra cũng chẳng thể...
Nhưng ngay lúc này, khi đã thật sự đứng đối diện với anh, một Mikey yếu lòng như thế, cô lại bứt rứt đắn đo sợ phá hỏng sự riêng tư của anh.
Thở dài, cô vẫn chọn nghe theo trái tim, nhẹ nhàng bước đến bên Mikey. Nước mắt cô chực trào ra.
Yume ngồi xuống trước mặt anh, đưa tay ôm lấy người con trai phút giây yếu đuối.
Anh nhận được hơi ấm quen thuộc, vội vòng tay qua eo, áp mặt vào vai cô mà nũng nịu.
Cái mùi hương này, ngày qua đã trao anh những khoái cảm lần đầu.
Cũng như ngay lúc này, thứ mùi hương đó đang ôm lấy, chữa lành tâm hồn mỏng manh của anh.
Yume dịu dàng nâng gương mặt anh lên tầm mắt, khẽ nói:
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, hông sao hết! - Cô mỉm cười
Anh ngước mặt nhìn cô, rưng rưng mắt. Yume mím môi, thò tay véo anh. Cô nghiêm giọng:
- Không khóc nữa nghe chưa!
...
- Dạ
Djmoe cutoe wa abcxyz🥺💖🌟⚘🌼🌻💐🌸🏵🌹🌺💓💞💕💗💝💘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com