19. Khế ước
I'm not loving you, way I wanted to
I can't keep my cool, so I keep it true
I got something to lose, so I gotta move
I can't keep myself, and still keep you too
~*~
"Namjoon! Nhẹ tay!"
Ma cà rồng hít một hơi qua kẽ răng khi tấm áo thun bó sát bị tay người sói mạnh bạo cuộn lên quá nửa. Mùi máu pha lẫn chút cháy khét xộc vào khứu giác, làm Namjoon vừa xót vừa giận. Trước mặt gã, tấm lưng trần nuột nà lúc trước giờ khắc sâu vết cắt đỏ thẫm, gã thậm chí gần như có thể nghe thấy tiếng thịt non liên tục lèo xèo co thắt, khiến chỗ bị chém mỗi lúc một loét ra nhiều hơn.
"Bị thương nặng thế này sao lại giấu?" Gã cắn môi, bàn tay đặt lên hõm eo xoa nhẹ như muốn an ủi, rốt cuộc làm Seokjin nấc khan vì cơn đau đã lan xuống cả những vùng bên dưới. Người tóc đen nắm lấy cổ tay kẻ phía sau, mồ hôi rịn ra ướt sũng cả bờ tóc mái. Thật tình, Seokjin đã nén cơn đau suốt từ lúc trở về, dù chính anh hiểu rõ bạc thánh đang làm thịt da hoại tử nhanh chóng. Anh không muốn Namjoon và mọi người lo lắng thêm, nhất là khi Jungkook còn đang nguy kịch. Nhưng xem ra tình hình đã tệ hơn dự tính, vết thương lan rộng ra quá mức còn thân thể Seokjin vốn kiệt quệ đã lâu, không đủ khả năng tự phục hồi nữa.
Hoseok nói đúng. Seokjin biết chính xác mình cần thứ gì, tuy nhiên lời thề từ bỏ sinh huyết quá mức thiêng liền với anh, cách duy nhất để cứu mạng ma cà rồng lúc này chỉ còn...
Một cách đầy bất ngờ, Namjoon cảm thấy mình bị thô bạo nhấn xuống chiếc ghế bành cũ kĩ giữa phòng, chân ghế miết trên mặt sàn gỗ thành tiếng kin kít chói tai. Chưa kịp hoàn hồn, phủ lấy trước mặt gã đã là thân thể rũ rượi của Seokjin. Mái tóc che quá nửa mắt, khuôn môi căng mọng bị cắn chặt giữa hàm răng lấp ló hai chiếc nanh dài, nhịp hô hấp gấp gáp tỉ lệ thuận với mùi hương ngọt ngào dần nồng đậm trong không gian. Thần trí ma sói phút chốc đờ đẫn, tia nhìn dán chặt vào từng chuyển động của người trước mặt.
Hai tay anh chống vào thành ghế, chế trụ gã vào giữa. Một nửa thân người phía trên đã muốn đổ rạp vào Namjoon, anh ngồi lên cặp đùi rắn chắc rồi áp mặt đến gần tai gã, hơi thở nóng rực gấp gáp thở ra.
"Tôi cần máu của cậu..." chóp lưỡi ươn ướt chờn vờn liếm vào khoang tai, thở dài một hơi khiến từng chân lông người bên dưới cũng rợn lên. Đầu nanh nhọn vuốt lên ven máu phập phồng ở cổ Namjoon khi gã bất giác nuốt khan, để lại vệt đỏ mỏng tanh như sợi chỉ trên làn da nâu đồng. Tấm áo thun vẫn nằm cuộn nửa trên thân người Seokjin, và Namjoon cảm thấy nó thật chướng mắt. Gã gọn gàng kéo nó ra khỏi đầu ma cà rồng, không quên khảy nhẹ lên hai điểm nhỏ trước ngực. Xung động đột ngột ập đến, Seokjin không báo trước liền chôn sâu răng vào hõm cổ người sói, mắt anh hoa lên trước vị máu tươi tràn ngập khoang miệng lẫn mơn trớn ẩn hiện từ bàn tay Namjoon.
Người tóc nâu nhắm chặt mắt, cảm nhận dòng sinh chất bị rút khỏi cơ thể trong sự tận hưởng đến quái đản, gã chưa từng biết bị uống máu lại đem đến khoái cảm như thế. Cách mười ngón tay Seokjin giữ rịt lấy vai gã như thể cả sinh mạng của anh phụ thuộc vào kẻ trước mặt, cách chiếc lưỡi đáng yêu vừa mút vừa liếm nhẹ trên chỗ thịt bị cắn đầy rơn ran, cách ma cà rồng ậm ừ hả hê và đẩy nhẹ hông trên đùi gã lẫn bờ môi không ngừng mơn trớn nơi cổ. Tất cả những thứ đó khiến Namjoon bị kích thích tột độ. Qua khe mắt mở hờ, gã thấy cả thân thể ma cà rồng phủ trong lớp mồ hôi bóng loáng, làn khói mỏng tanh chậm rãi bốc lên từ vết thương sau lưng đang tự chữa lành, còn cục cưng của gã không thôi nuốt ừng ực từng ngụm máu nóng.
"Shhh... cưng à chậm thôi... cưng không định hút cạn máu bạn đời mình chứ...?"
Gã xoa nhẹ gáy Seokjin trước khi luồn tay vào tóc anh kéo ra. Hơi mất mặt nhưng kì thực Namjoon có lo ngại sẽ bị uống máu đến chết, vì đầu óc gã sau một lúc đã hơi lâng lâng. Seokjin hốt hoảng ngẩng dậy, đôi mắt nở to vẫn còn chưa tắt lụn ánh vàng hoang dại, nhưng vẻ mặt đã ngập tràn sự hối hận. Anh mấp máy tiếng xin lỗi, vệt máu đỏ tươi chưa kịp khô trên khuôn miệng tạo thành vẻ ngây ngô đầy khiêu khích phạm tội. Tay người sói cảm thấy bị mê hoặc đến mụ mị, lập tức cắt ngang những lời vụng về bằng cái chạm môi bức thiết. Vị kim loại tê rần từ máu huyết bản thân hơi khiến gã lợm giọng, song dần dần đầu lưỡi nhỏ bé kia đã xoa dịu tất cả mọi giác quan.
Seokjin đáp lại nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, rót vào cả hai nhiều tiếng thở dồn và cử động thân thể tư mật. Thắt lưng quần được nới lỏng từ lúc nào, cơn đau từ vết thương cũng không còn bỏng rát. Chỉ có cảm giác bức bối chật chội xuất hiện nơi đũng quần mỗi lúc một rõ ràng, vì hai bàn tay to lớn của ai đó đã luồn vào trong xoa nắn bờ mông mềm mại. Nửa thân trên trần trụi mau chóng được phủ lấp bằng nhiều vết bầm đỏ khi Namjoon liên tục day mút cắn xé, Seokjin phải bám chặt vào ghế vì cơ thể sắp đổ về sau đến biên độ nguy hiểm.
Thế nhưng, lúc kẻ tóc nâu ngậm nhẹ đầu vú nhỏ bằng cánh môi, ma cà rồng không cản nổi phản xạ tự nhiên mà giật bắn người. Cả hai mất thăng bằng rồi cùng đổ ập xuống nền nhà trong tiếng động ồn ào. Namjoon nhanh nhẹn đem thân mình đỡ lấy người kia, không quên lưng Seokjin vẫn còn bị thương nặng. Gã ôm ghì lấy vai tạo vật quý giá của mình, thở phào vì anh không đau vì cú ngã. Mặt áp chặt vào bờ ngực to khoẻ của người sói, Seokjin nghe rõ tiếng tim đập lẫn hơi ấm vòng tay người kia truyền đến dịu dàng. Ngay cả cảm giác được ôm trọn này cũng thân thuộc đến nực cười.
Và anh đã cười thật, cười khanh khách khi ngẩng nhìn người kia. Phản xạ bản năng khiến Namjoon dù chẳng hiểu gì cũng bật cười theo.
"Chết thật. Thế nào lát nữa cũng bị Hoseok tra hỏi mất thôi."
"Thì sao? Chúng ta đang làm chuyện cần kíp mà."
"Ừm hửm?"
Seokjin chủ động vươn người thả từng cái hôn nhẹ lên góc cằm, bờ má, chóp mũi người sói, trước khi rùng mình biến đổi về hình dạng bản nguyên chưa từng để ai nhìn thấy trước đó.
Từ xương cánh lưng, lớp da đổi màu tái nhợt rồi nứt toác, để đôi cánh dơi ngoại cỡ ướt máu bật lên đầy kiêu hãnh. Toàn cơ thể ma cà rồng phút chốc như trở nên trong suốt, những gân máu hiện lên rõ ràng trên lớp da trắng vô loại, phập phồng rần rật. Đến cả mái tóc phủ đen đột nhiên cũng được lột xác, trở lại ánh vàng óng vương giả vốn dĩ của nó.
Namjoon nín thở ngước nhìn sinh vật tuyệt mỹ vừa xuất hiện trước mắt, hormone trong cơ thể lại điên cuồng náo loạn hệt hôm ở quán bar dạo trước. Mẹ kiếp. Gã chửi thầm trong bụng, vận số cuộc đời này hẳn đã dành hết cho cuộc gặp gỡ ngày ấy. Lần nữa, gã thực sự nghi ngờ, một tạo vật từ bóng đêm có thể rực rỡ đến mức này?
"Giờ thì... cậu vẫn còn cơ hội để bỏ chạy đấy." Tia mắt vàng ánh lên vẻ trêu đùa lẫn thách thức, ngón tay miết lên vết cắn chưa hết rỉ máu ở cổ kẻ bên dưới.
Không cần đến một giây suy nghĩ, người sói bắt lấy bàn tay bỡn cợt đó, từng ngón mạnh mẽ đan chặt đến nhau thay lời khẳng định, kéo ma cà rồng ngã vào vòng kết vĩnh cửu chẳng thể nào tháo rời được nữa.
"Đến đây nào, bé cưng."
~*~
.
.
.
.
.
Khu hầm mộ lặng ngắt bị khua động trong tiếng gầm rít của giống loài bạo chúa. Tuy nhiên thanh âm đó nghe đau đớn não nề như một con thú bị thương.
Sinh vật ngoại cỡ oằn mình, cào xé chính cơ thể đen đúa trước khi dần quay lại dáng vẻ gầy gò mọi khi. Hắn đổ gục trên nền đất, nôn khan từng cơn khó nhọc, dù biết rằng mọi thứ mình nuốt vào đã được hân hoan tiêu hoá trong cái dạ dày đói khát của quỷ săn mồi.
Con ngươi xung huyết không ngăn nổi từng dòng dung dịch mặn chát tràn ra, lần nữa sự thật chứng minh bản năng đã chiến thắng, tất cả mọi cố gắng của Yoongi chỉ như nuôi dưỡng thêm cho cơn bạo tàn bộc phát. Hắn căm ghét cơn đói này, căm ghét mỗi khi con quái vật thức tỉnh, phá nát làn ranh lí trí mỏng manh hắn đã góp nhặt từng chút.
Khát khao tự hoại trong Yoongi trào dâng đến không thể cưỡng lại, và ngay cả điều đó cũng làm hắn trăm phần phẫn nộ. Vốn dĩ bản ngã của hắn cũng chẳng là gì quan trọng, có thể dễ dàng bị xoá sổ chỉ bằng cơn đói. Vậy thì tồn tại để làm gì?
Thế nhưng, mọi suy nghĩ của tên ghoul đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng rên yếu ớt hắn chẳng ngờ sẽ nghe thấy. Nó phát ra từ con mồi của hắn, từ ma cà rồng tóc vàng xấu số đã rơi vào cái miệng đói ngấu của hắn vài giờ trước. Trong đống nội tạng dập nát và xương cốt gãy vụn, sinh vật thượng đẳng nọ đang cố giành lấy những hơi thở thoi thóp tận cùng. Cái tên chấp niệm nào đó không ngừng được nhắc đến, thều thào chẳng tròn lời.
Cảnh tượng kì dị làm đông cứng toàn bộ suy nghĩ của Yoongi ở hiện tại, duy nhất chỉ sót lại ý tưởng nực cười điên rồ nhất.
Phải cứu sống kẻ này. Bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com