Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#48. Mộng (HP)

Khuôn mặt trắng bệt, nỗi đau đớn đọng lại trên từng tất da thịt non trẻ lạnh ngắt. Ngũ quan người mơ hồ không rõ, chỉ thấy một làn da trắng sứ và mái tóc nhạt màu. Thân thể gầy nhỏ rách nát không chịu nổi, bộ quần áo đã chẳng còn hình dạng, máu từ các vết cắt chằng chịt thấm đỏ vùng tuyết xung quanh. Anh lặng người đứng đó, cả người lạnh lẽo như kẻ đã chết, mà có thể chết theo người cũng hay, chỉ là còn quá nhiều thứ anh vẫn phải gánh vác ở thế giới này.

Tuyết lại rơi, đôi mắt lục dần ảm đạm.

Người con gái với mái tóc màu lửa ở xa cũng lặng yên, sắc nâu trong đôi mắt cô dần đặc lại, nặng nề như bóng tối trong khu rừng đằng sau. Khuôn mặt cô cũng mờ mờ ảo ảo như nhìn qua màn sương, nhưng trên đó lại có một vệt máu lớn đỏ thẫm khiến kẻ khác sợ hãi, tự hỏi cô gái với thân hình bé nhỏ này đã phải trải qua nhưng chuyện gì. Tiếng cô vang lên khe khẽ trong cơn gió tuyết lạnh thấu xương:

-Harry, nhanh lên, bọn họ đến rồi. Chúng ta không thể mang cậu ấy theo đâu, cả em và anh đều đã kiệt sức.

-Nhưng anh không thể bỏ cậu ta lại, bây giờ cậu ta là phản đồ của bọn đó, chúng sẽ không bao giờ chôn cất phản đồ một cách tử tế đâu.

-Chúng ta không còn lựa chọn đâu Harry. Nếu anh vẫn cứ đứng đây, người không được chôn cất tử tế trước tiên là anh và em. Đừng quên anh là ai và anh phải làm gì.

Câu nói của cô khiến anh sững sờ. Rồi anh quỳ sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt chảy dài, cổ họng khô khốc đến mức không có tiếng hét nào có thể phát ra. Giọng nói khàn khàn mệt mỏi:

-Tại sao? Tại sao lại là tôi? Nếu không phải là tôi, tôi sẽ chẳng phải nhìn người bên cạnh lần lượt ra đi. Nếu không phải là tôi, cha mẹ có thể vẫn sống, giáo sư vẫn sống, và... cậu ấy vẫn sống, vẫn gọi tôi dậy mỗi sáng bằng một bùa Aguamenti, vẫn chọc phá tôi như những ngày còn đi học, vẫn... vừa băng bó vết thương vừa mắng tôi vô dụng. Tại sao, trong vô vàn con người ở đất nước này, tôi lại là Kẻ Được Chọn cơ chứ? Vì là Kẻ Được Chọn nên không có lựa chọn sao?

Cô gái tóc đỏ im lặng, khẽ niệm một câu thần chú hóa đá khiến cả người anh cứng đờ, khuôn mặt đông lại biểu cảm sửng sốt tột độ. Rồi cô dùng hết sức lực còn sót lại kéo anh núp ra sau một tảng đá lớn gần đó. Lời xin lỗi nhỏ như tiếng tuyết rơi, chìm nghỉm trong cơn bão đang thét gào điên loạn:

-Xin lỗi, hãy để em ích kỷ lần này.

Harry thẫn thờ ngồi đó, anh vẫn còn tỉnh táo để nghe thấy bọn chúng đến, để nghe thấy tiếng cười man dại khi bọn chúng phát hiện thân xác đã cứng ngắc của kẻ phản đồ, để nghe thấy tiếng da thịt bị xé nát. Nước mắt anh không còn chảy nữa, chúng đã đông lại trên gò má sần sùi lạnh giá. Nhưng anh biết, con tim anh đã, và đang khóc, khóc ra máu. Anh cũng biết, người con gái bên cạnh anh, người con gái yêu thương anh hết mực cũng đang khóc, cả đôi mắt lẫn con tim cô đều khóc, vì điều gì tự bản thân anh biết rõ, chỉ là lý trí vẫn cố chối bỏ vì cảm giác tội lỗi mà điều đó mang lại.

_____oOo_____

Harry Potter tỉnh dậy trong căn phòng tập thể bừa bộn quen thuộc của mình ở ký túc xá Gryffindor. Nó đang nằm trên giường của chính mình, cái màn dày buông kín. Trong phòng vang vọng tiếng ngáy ầm ĩ của Neville, tiếng lèm bèm mớ ngủ của Ron và tiếng đạp giường "bồm bộp" của Seamus. Hình như cu cậu đang mơ về mấy trận bóng đá.

Gò má lành lạnh khiến Harry vô thức đưa tay chạm vào. Ướt, nó lại khóc sao? Vì sao nhỉ? Lại là vì những giấc mơ đó sao? Dạo gần đây, tần số nó gặp những giấc mơ như thế lại càng nhiều, nhưng thức dậy liền quên hết. Nó chỉ nhớ được cảm giác đau lòng đến nỗi không thở được, đôi má ướt đẫm và con mắt sưng húp mỗi sớm tỉnh lại. Thật kỳ lạ. Nhưng nếu không nhớ gì về giấc mơ thì cũng chẳng giải mã được, mà đi tìm giáo sư Trelawney thì còn nhức đầu hơn, kiểu gì bả cũng sẽ tiên đoán ra cho nó hàng chục cái chết thảm thiết. Hermione cũng không được, bồ ấy sẽ lập tức kéo cổ nó lên phòng Hiệu Trưởng cho coi. Chắc nó sẽ tìm cơ hội kể cho Ron nghe.

Harry quay lại giấc ngủ một cách khó khăn, nhưng chỉ mới 4 giờ sáng, nó không thể thức đến sáng được.

7 giờ sáng, nó bị tiếng gào của Ron làm thức dậy. Coi mòi có đứa lại bị hai ông anh mình chơi khăm rồi.

Bữa sáng tại Đại Sảnh Đường vẫn ồn ào như mọi ngày, Ron vừa đuổi theo cặp sinh đôi vừa chửi bới, cái đuôi và đôi tai chuột mới mọc thêm của bồ ấy vẫy điên cuồng, vậy là tối nay Ron không cần hóa trang luôn rồi. Hermione thì vừa đọc một cuốn sách dày cộm, vừa càm ràm về việc học hành, vừa ăn cháo. Nó không hiểu sao bồ ấy không để rớt một giọt nào xuống. Cả bàn Gryffindor ầm ĩ không khác gì cái cái chợ trời. Đối lập hoàn toàn với bàn của Slytherin. Bọn họ im lặng, nhã nhặn ngồi ăn phần ăn sáng nhỏ chút xí của mình. Harry không hiểu sao bọn nó có thể sống đến giờ chỉ với chừng ấy thức ăn mỗi ngày. À, trừ hai thằng Goyle với Crabbe ra, tụi nó là trường hợp đặc biệt.

Có tiếng đập cánh ngoài cửa, đàn cú lao vào mang theo đủ thứ to nhỏ. Một con cú đại bàng to đùng mang cái gói to không kém đáp xuống trước mặt thằng Malfoy. Thằng này hớn hở mở gói ra, sau đó bắt đầu vừa đem bánh kẹo mẹ nó gửi chia cho bọn bạn, vừa oang oang khoe khoang đủ điều. Harry bực bội, thằng Malfoy làm như chỉ có mình nó được cha mẹ gửi đồ cho vậy, anh đây cũng có nhá. Như đáp lại tiếng lòng Harry, một con cú cũng đáp xuống trước mặt nó, mà cụ thể là đáp vào tô cháo của nó. Harry ngán ngẩm lấy mấy cái gói cột ở chân con cú, cho nó miếng bánh rồi đuổi đi. Hedwig thật sự là con cú tốt, chỉ có một điểm trừ là nó có kĩ năng hạ cánh quá tệ hại.

Đẩy tô cháo đổ hết một nửa đầy lông cú xám xám đen đen nhìn phát gớm ra một bên, Harry dùng một cái bùa dọn dẹp để làm sạch mặt bàn trước mặt, sau đó đem mấy gói đồ để lên. Bắt đầu ngồi khui ra. Là một đống quà sinh nhật. Mẹ gửi cho nó một bộ sách về độc dược, môn học nó không thừa kế được chút tài năng nào của bà. Ba cho nó một cuốn sách về thảo dược, có vẻ là ông đã chọn quà trước mắt vợ. Chú Sirius cho một cuốn sách về mấy trò đùa dai, chú Remus lại cho một cuốn Bí quyết chống đùa dai. Chú Peter thì cho nó một cái bánh gato tự làm cực ngon. Một gói nhỏ nữa là kẹo mật tự làm của bác Hagrid, Harry quyết định im lặng đẩy nó ra sau đống quà.

Sau khi khui hết quà được gửi, nó tự nhiên thấy Sảnh Đường im lặng quá, hôm nay là Chủ Nhật mà làm gì có tiết học đâu. Đợi nó ngẩng lên nhìn thì sững người. Cả Sảnh Đường trang trí rực rỡ hoa hòe các kiểu, dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Harry Potter" lấp lánh đang bay lơ lửng trên trần nhà. Ở giữa sảnh là một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đủ cho cả một đội quân ăn, trên bàn la liệt đồ ngọt và nước quả. Ron tròng lên đầu Harry một chiếc mũ giấy màu hồng phấn gắn nơ bướm lung linh. Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy, ra hiệu cho mọi người ổn định, sau đó hắng giọng nói:

-E hèm, hôm nay, chúng ta ở đây để chúc mừng sinh nhật một học sinh rất thân quen với chúng ta. Tôi muốn nghiêm túc thông báo về một vụ việc nghiêm túc khi bạn học sinh nghiêm túc này nghiêm túc bước vào tuổi 16 đầy nghiêm túc. Chúng ta hãy nghiêm túc trao bạn ấy một lời chúc đầy nghiêm túc nhân ngày hôm nay nào.

Toàn trường yên tĩnh, mọi người có chút đờ đẫn trước bài diễn văn "đầy nghiêm túc" của thầy. Có mấy tiếng vỗ tay lác đác không biết là của người có khả năng tiếp thụ tốt hay quá ngu để hiểu để hiểu vang lên. Mọi người dần dần tỉnh lại và hưởng ứng, tiếng vỗ tay rung trời. Bàn Gryffindor mở đầu màn tặng quà. Cái núi trước mặt Harry càng ngày khổng lồ. Khi đến nhà Slytherin, điều làm mọi người sửng sốt chính là Draco Malfoy lại chính là kẻ tặng quà đầu tiên. Cậu ta cầm một gói quà lớn màu hồng, in hình trái tim bay lượn chìa ra. Nụ cười ngọt ngào gượng gạo, giọng nói dịu dàng vô cùng cứng ngắc giữa những tràng cười hô hố kinh dị của bọn Slytherin và sự ngu ngơ của thành phần còn lại, bao gồm cả Harry:

-Potter, tao... tao... tao muốn nói là...

Parkinson rú lên man dại một cách không chút quý tộc:

-Lẹ lên đi Draco, đừng lắp bắp thế!

Nó quay lại gắt con bạn:

-Im đi Pansy, Malfoy không lắp bắp.

-Thế thì mong cậu Malfoy đây nói lẹ lên, còn cả một hàng dài đứng chờ đấy!

Bọn Slytherin phía sau cười nhăn nhở phụ họa:

-Phải, phải. Bọn này đứng chờ mày mỏi hết cả chân.

-Draco, cưng ngượng sao?

-Lúc đó cưng hùng hổ lắm mà!

-Đúng thế!

Mọi người mờ mịt nhìn tụi nó trong khi Malfoy tức điên lên, mặt mày đỏ gay quay lại rống lên:

-Tụi bây im hết, tao nói là được chứ gì?

Rồi nói quay về phía Harry, lúng búng trong miệng:

-Pott... tao...thi...ma...

Harry khó hiểu:

-Hả, mày nói gì, tao không nghe thấy?

Mặt Draco Malfoy không khác gì trái dâu chín, nó gào tướng lên:

-Đồ khốn Potter! Tao nói tao thích mày!

Cả trường:

-... ồ~

Giáo sư Snape đen mặt, sát khí vờn quanh. Còn thầy Riddle bên cạnh thì nhịn cười đến mặt mày đỏ gay gắt. Harry đơ, Malfoy bưng mặt chạy mất. Mọi người náo loạn đùa giỡn đến đầu giờ chiều.

Tối đó, Harry đi ngủ trong niềm vui. Chỉ là nó vẫn thấy có chút gì đó khó nói.

_____oOo_____

Đâu là mộng, đâu là thực, ngươi có còn muốn xác định?

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com