Chương 77: Nghỉ Ngơi
TỚ NGHĨ LẠI R SỬA TỪNG CHƯƠNG MỆT QUÁ TẠI TỚ DÙNG CŨNG NHIỀU VÌ VẬY TỚ CHỈ SỬA TỪ CÁC CHƯƠNG VỀ SAU NHÉ^^ TẠI TỚ LƯỜI Á CHỨ K CÓ GÌ
-------------
Sau một ngày dài với những thử thách không ngừng nghỉ, các bé đã hoàn thành chặng cuối trong niềm vui sướng và tự hào. Họ quay về ngôi nhà chung nơi bình yên, ấm áp đang chờ đón. Không khí tràn ngập niềm vui và sự phấn khích sau khi hoàn thành các trò chơi và hoạt động.
---Về Nhà Chung - Thời Gian Thư Giãn---
Khi các bé bước vào ngôi nhà chung, không khí đầy sự náo nhiệt, vui tươi và ấm áp. Tiếng cười đùa vang lên, những câu chuyện rộn ràng, và âm thanh của những chiếc khăn bông mềm mại quấn quanh người. Không gian ngập tràn mùi xà phòng thơm ngát, hòa quyện với hơi ấm của nước nóng làm dịu đi mọi mệt mỏi trong người.
Tại phòng Quang Anh và Đức Duy
Duy và Quang Anh bước vào phòng tắm gần nhau, mỗi người đều có một không gian riêng, nhưng lại không thể tách rời nhau, chia sẻ những khoảnh khắc nhẹ nhàng, thư thái trong không gian riêng tư. Mỗi người đều tìm thấy sự bình yên giữa những xô bồ của cuộc sống.
Duy đứng trước gương, đôi tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc còn vương nước, cơ thể thư giãn như đang đắm chìm trong làn nước ấm áp. Cậu nhìn mình trong gương, đôi mắt dường như đang tìm kiếm điều gì đó chưa rõ ràng, như thể có một câu hỏi lơ lửng trong tâm trí. Một chút bối rối hiện lên, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị thay thế bằng một niềm háo hức, đầy kỳ vọng.
"Chắc chắn mình sẽ có một hành trình tuyệt vời tiếp theo."
Duy thì thầm trong lòng, mặc dù chưa thể biết trước điều gì sẽ đến, nhưng chắc chắn rằng những gì sắp tới sẽ là những điều không thể nào quên. Cậu tắm xong, cảm nhận làn nước giúp xua đi hết mọi căng thẳng trong người, và trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Quang Anh, sau khi tắm xong, đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn bên ngoài với một ánh mắt sâu lắng.
Anh có thể cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ giữa các đội, dù mới chỉ là một ngày trong hành trình này. Nhưng sự đoàn kết, tinh thần đồng đội, và sự ấm áp trong những mối quan hệ khiến mọi thứ trở nên vững vàng hơn.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình bộ đồ thoải mái, nhẹ nhàng nhìn về phía Duy.
- Anh nghĩ chúng ta sẽ làm được mọi thứ, bé con em cứ tậm hưởng đi nha.
Quang Anh mỉm cười, ánh mắt như những vì sao sáng bừng lên trong đêm tối. Trong câu nói ấy, là niềm tin, là sự quyết tâm không bao giờ lay chuyển, rằng dù có bất cứ thử thách nào, chỉ cần tất cả đồng lòng, mọi thứ đều có thể vượt qua.
---Bữa Tối, Mọi Người Quây Quần---
Buổi tối buông xuống, không khí trong nhà trở nên ấm cúng và dễ chịu, tạo cảm giác như được bao bọc trong một vòng tay dịu dàng. Mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp bay ra, quyện với ánh đèn ấm áp làm không gian trở nên thân thuộc và đầy sự chờ đón. Các bé quây quần bên bàn ăn, mỗi người đều háo hức với những món ăn quen thuộc nhưng lại được chế biến một cách đơn giản, đậm đà hương vị, khiến mỗi miếng ăn đều trở nên đặc biệt.
Duy và Quang Anh ngồi cạnh nhau, yên lặng thưởng thức bữa ăn trong sự ấm áp của không gian xung quanh. Mặc dù Duy không nói quá nhiều, nhưng ánh mắt cậu lại đầy suy tư, như muốn chia sẻ điều gì đó chưa thể diễn đạt bằng lời. Cậu không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt Duy là có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng, một cảm giác rất riêng, như thể cậu đang tìm cách lắng nghe chính mình.
Duy thì thầm trong lòng, một suy nghĩ ngọt ngào lướt qua tâm trí:
"Ngày hôm nay thật sự không thể quên. Mọi thứ quá mới mẻ nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc khi có anh Quang Anh và các bạn ở đây."
Cậu mỉm cười nhẹ, như thể cảm giác yên bình ấy đã lan tỏa từ trong trái tim ra ngoài, khiến mọi lo lắng trong lòng dần tan biến. Mọi thứ hôm nay dù có thử thách, nhưng lại không làm cậu cảm thấy sợ hãi, vì cậu biết rằng có những người bạn ở bên, giúp đỡ và chia sẻ từng khoảnh khắc.
Quang Anh thì lại rất cởi mở, luôn tìm cách kéo Duy vào những câu chuyện vui vẻ, tạo không gian thoải mái để cậu có thể chia sẻ những suy nghĩ trong lòng. Anh hỏi Duy về cảm giác của cậu khi tham gia trò chơi vừa rồi, và cả những mảnh ghép trong bản đồ mà họ đã cùng tạo nên. Quang Anh nói nhiều, nhưng trong giọng nói ấy có sự chân thành, sự quan tâm sâu sắc, như một người bạn thực sự muốn hiểu rõ hơn về người bạn của mình. Ánh mắt của Quang Anh sáng lên, nụ cười nở trên môi như một lời mời gọi, mong muốn những câu chuyện tiếp tục được chia sẻ, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt.
Duy không vội trả lời, nhưng ánh mắt của cậu lấp lánh, như đang trân trọng từng khoảnh khắc này, và trong thâm tâm, cậu biết rằng mỗi người bạn trong cuộc đời này đều có một vai trò đặc biệt, và hôm nay, với Quang Anh ở bên, mọi điều đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
---Những Khoảnh Khắc Thư Giãn---
Sau bữa tối, không khí trong nhà trở nên thư giãn hơn, các bé đều có khoảng thời gian tự do để làm những gì mình thích.
Mỗi nhóm bé, mỗi đội lại lựa chọn những hoạt động riêng biệt để tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ và thoải mái.
Một số bé tụ tập lại với nhau, chơi các trò chơi nhỏ đầy hào hứng.
Một số khác lại chọn ra sân chơi bóng, chạy nhảy, vung tay, cười đùa.
Còn lại, một số bé tìm đến sách vở, chìm đắm trong thế giới yên tĩnh của những trang sách.
Duy và Quang Anh như những người bạn thân thiết, lại rủ nhau chơi một trò chơi nhỏ trong khuôn viên ngôi nhà. Cả hai cùng nhau đuổi bắt, chạy quanh, đôi khi dừng lại dưới bóng cây để trò chuyện về những điều tưởng như đơn giản nhưng lại đầy ý nghĩa. Ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn chiếu xuống, làm tôn thêm vẻ đẹp của những khoảnh khắc bình yên đó.
Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc và nhẹ nhàng:
- Em nghĩ mình đã tìm được những người bạn thật sự. Một ngày dài như thế này mà vẫn muốn không dừng lại, muốn cùng nhau tiếp tục. Em vui quá khi được tham gia chương trình này.
Quang Anh gật đầu, mỉm cười nhìn Duy với ánh mắt thấu hiểu. Anh không nói gì nhiều, chỉ đơn giản nhìn về phía những đứa bạn đang vui chơi đùa giỡn, cảm giác tự nhiên và an toàn tràn ngập trong lòng.
Anh nói thì thầm:
- Chúng ta còn nhiều điều thú vị phía trước.
Câu nói nhẹ nhàng, không cần lời đáp, nhưng đã đủ để thể hiện tất cả những gì mà cả hai đang cảm nhận: một tình bạn chân thành và một hành trình đầy hy vọng phía trước.
Các camera của chương trình vẫn tiếp tục ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên của các bé.
Những ánh mắt chia sẻ, những nụ cười giòn tan, những bước chạy thoăn thoắt trên nền đất. Tất cả tạo thành một bức tranh đầy màu sắc, sinh động.
Những khoảnh khắc đó, dù giản đơn nhưng đầy cảm xúc, sẽ là những tập phim uncut đầy giá trị, lưu giữ những khoảnh khắc chân thật và đáng nhớ của tuổi trẻ. Để sau này lớn lên các bé sẽ nhớ lại một mùa hè đáng nhớ này!
---
Và cuối cùng... Ngủ Thôi!
Khi màn đêm buông xuống, cả ngôi nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những ánh đèn ngủ dịu nhẹ, phát ra những tia sáng ấm áp, len lỏi vào không gian tĩnh mịch.
Các bé, sau một ngày dài đầy ắp cảm xúc và những hoạt động sôi nổi, đã tụ tập trong phòng, chuẩn bị cho giấc ngủ.
Tiếng thì thầm, tiếng cười nhẹ nhàng từ những cuộc trò chuyện cuối cùng trong ngày dần dần lắng lại.
Duy và Quang Anh nằm cạnh nhau trên chiếc giường êm ái, mỗi người cảm nhận sự bình yên trong không gian xung quanh.
Duy nhắm mắt lại, đôi mắt vẫn còn ánh lên những suy nghĩ về hành trình hôm nay. Một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, cậu tự nhủ trong lòng rằng ngày mai sẽ lại có thêm những điều kỳ diệu đang chờ đợi.
Quang Anh, cũng như Duy, đã vùi đầu vào gối, cơ thể thả lỏng, đôi mắt khép lại với một sự thanh thản hiếm có. Anh cảm nhận được sự gắn kết trong lòng, như một lời hứa hẹn không lời giữa các bạn, rằng dù mai sau có thế nào, họ sẽ luôn đồng hành cùng nhau.
Mọi thứ dần chìm vào giấc ngủ. Cái lạnh nhẹ của đêm khuya như ôm lấy những cơ thể nhỏ bé, trong khi những ký ức về một ngày dài đầy ắp niềm vui, thử thách và những bước chân không mệt mỏi sẽ mãi ở lại trong trái tim của mỗi bé, như những viên đá quý luôn sáng lấp lánh, dù là trong giấc mơ hay trong thực tại.
Và như thế, đêm nay, mọi lo âu, mọi nỗi mệt mỏi đều được gác lại, để sáng mai, họ lại tiếp tục hành trình mới, tiếp tục tìm kiếm những điều tuyệt vời hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com