Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

paper hearts - VerKwan (requested)

title: paper hearts

gerne: POV, angst, hurt, OE/BE

pairing: VerKwan

rating: PG-13

length: oneshot (1618 words)

-

thân gửi  秋香 , với tất cả tấm lòng

-

choi hansol;


Giống như chiếc ống nghiệm vỡ tan khi tiếp xúc đột ngột với nhiệt độ cao, mối quan hệ của chúng tôi hẳn đã hằn những vết nứt ngay từ lúc tôi nhìn vào đôi mắt em.

Đó vốn dĩ nên là một ngày hè bình thường. 'Bình thường' ở đây, có nghĩa là gió vẫn vờn quanh chiếc chong chóng gắn ở thành ban công, mây vẫn trôi và thời gian vẫn chảy. Không có bất cứ sự xáo trộn nào đáng kể, và tuổi trẻ, chỉ là âm thầm trôi đi. Khi ngày tàn trên hiên nhà, tôi, người vừa già thêm một ngày tuổi, sẽ bình thản ngồi trên sofa, xem bản tin thời sự chán ngắt (như một thói quen nhạt nhẽo chẳng hợp thời). Thời gian biểu kín chỗ, còn tôi như một người máy được lập trình, làm xong việc này thì đến việc khác, nghỉ một chút rồi tiếp tục. Chẳng còn ô trống nào để xen vào đó chút ít nhớ nhung, chẳng có thời gian rảnh để mà ngồi lại, nhìn cái máy giặt xoay vòng vòng và lắng nghe thanh âm của sự im lặng đến từ chính không gian cuộn xoáy trong tâm hồn mình.

Không, đấy là trước khi tôi mở máy tính lên, và tình cờ tìm thấy bức ảnh em trong một góc nào đó ở tận cùng của bộ nhớ.

Vào lúc mười một giờ năm mươi chín phút đêm, thời gian được tính bằng giây như lúc người ta chuẩn bị đếm ngược đón năm mới. Tôi không nghĩ sẽ gặp lại em bằng cách này. Hình ảnh em đã gần như tan biến trong tâm trí tôi đấy thôi, chẳng để lại gì ngoài một vết sẹo mờ nhòa. Tôi đã cố gắng lơ đi, bằng cách này hay cách khác. Thế mà, dù có xóa hết mọi thứ, tôi vẫn chẳng thể xóa hình bóng em ra khỏi kí ức của mình.


Giả sử chỉ cần bấm dãy số xa lạ kia và đợi một vài hồi chuông, có lẽ tôi sẽ nghe được giọng em, thì thầm như đang kề sát cạnh bên. Dẫu phiếm định thế, nhưng tôi không làm. Trong đêm tối nhá nhem, hơi ấm của tình cũ tìm về. Hoang hoải, cô đơn. Trống vắng, lạnh lẽo. Giữa tất cả những cung bậc cảm xúc mông lung chẳng rõ hình hài ấy, bóng hình người tình ngày xưa hiện ra, rõ mồm một như ánh trăng khuya trong một đêm mất ngủ.

"Anh nhớ em." Câu mở đầu sẽ là như thế. Một cách kiệt cùng và tuyệt vọng. Và rồi, có lẽ em sẽ gật đầu bảo ừ, dù qua điện thoại tôi chỉ nghe thấy được tiếng ừ lạnh lẽo của em. Tiếng ừ lạnh lùng như trái tim em sắt đá.

Chẳng có gì khác.

-

Có lẽ tôi nên học lại cách nói câu "Xin chào". Một câu chào đúng kiểu lịch sự xã giao, không thân mà cũng chẳng sơ. Để có thể thản nhiên tiến về phía em, mà không sợ em phát hiện ra nỗi nhớ nhung vượt cả tầm kiểm soát. Chào em, dạo này tốt không? Cũng ổn. Không có tôi thì thế nào? Ừ, ổn. Chỉ sợ em thấy cơn giông ẩn chứa đằng sau đó. Chỉ sợ em hiểu nỗi nhớ nhung của tôi. Chỉ sợ em biết, để rồi, em quay lưng bước đi, chẳng chút do dự, chẳng câu di ly.

you come and go so easily,

your life is as you knew-

while mine is split in two. (1)

Phải làm thế nào để nói hết với em đây? Rằng những lúc như thế này, người tôi nhớ đến đầu tiên vẫn là em. Nhớ đôi mắt sáng, nụ cười trong. Nhớ mái tóc vương trên gối ngủ lấp lánh ánh sao rơi. Nỗi nhớ tạc vào giấc ngủ không tròn. Như thể tôi đang giữ một phần của em, cái mãi mãi nằm yên nơi ngăn tủ quá khứ. Như thể tôi đang sống trong những bức ảnh, nơi có em, có tình yêu, mà lại chẳng có gì. Chỉ là ảnh thôi mà.

Những tấm ảnh chỉ ghi được kỉ niệm; người đi, tình cũng chẳng còn gì.

Là em ở thì quá khứ nhìn tôi qua bức ảnh, hay là tôi đang loay hoay trong chiếc hộp kí ức kiếm tìm em?

-

"Đang nghĩ gì vậy?" Một ngày xám trời, tôi hỏi em. Em nhìn ra ngoài trời mưa, không nói, chỉ cười.

And I just can't reach out to tell you 
That I always wonder what you're up to

Nhịp-sinh-học yêu dấu, em đang nghĩ gì khi ở bên tôi? Về người khác ư? Về cuộc tình khác ư? Hay là em cũng giống tôi, nghĩ về chúng ta: luôn luôn bắt đầu bằng một cái liếc mắt và kết thúc bằng một cái thở dài.

Em bảo em yêu tôi. Ừ, em yêu tôi. Để rồi cuối cùng người quay quắt nỗi nhớ, vẫn chẳng phải là em. Liệu em có hay những xác ảnh vùi dưới đống tro tàn. Liệu em có biết những khung hình đã phủ bụi năm tháng. Em còn nhớ hay em đã quên, một thuở thanh xuân như thế?

Là ai đã đốt kỉ niệm đi?


-

boo seungkwan;



Có người bảo, trắng là màu rực rỡ nhất, vì nó có thể phản chiếu được tất cả những cung bậc của sắc màu.

Tôi vẫn luôn ước mình được mặc vest trắng, bước về phía anh nơi lễ đường lộng lẫy xa hoa. Về sau, đúng là điều đó đã thành sự thực; chẳng qua, chỉ là không phải vest trắng mà thôi.

Our life was cutting through so loud
Memories are playing in my dull mind

Nhiều lúc, tôi tự hỏi mình, không biết anh đang làm gì. Có đang xem thời sự trên TV vào đúng bảy giờ mười phút tối, cố tình bỏ mười phút đầu vì ghét chính trị phiền hà. Có đang ngồi yên trên chiếc ghế gỗ ngoài ban công, nhìn chằm chằm vào lồng quay máy giặt. Có đang uống café, ăn bánh ngọt như trong một thước phim cổ điển lãng mạn bậc nhất.

Và, liệu anh có đang nghĩ về tôi?

Anh đến và đi thật dễ, đời anh vẫn thế như thường, đời tôi hai nửa phân phương-

Giống như chiếc ống nghiệm vỡ tan khi tiếp xúc đột ngột với nhiệt độ cao, mối quan hệ của chúng tôi hẳn đã hằn những vết nứt ngay từ lúc tôi trót phải lòng anh.

Tôi vẫn hy vọng anh sẽ tìm thấy tôi. Ở những góc nhỏ nhặt nhất, náu mình trong yên lặng. Như là tấm ảnh trong máy tính. Như là bức polaroid giấu ở góc giá sách bộn bề. Như là bức thư tay sến sẩm kẹp giữa quyển thơ. Như là, bóng hình tạc vào trong nỗi nhớ, chỉ mờ đi chứ chẳng mất bao giờ.

Tôi vẫn luôn đợi anh, bước đến. Bằng một tâm thế thoải mái, tôi sẽ đáp lời anh, cẩn thận che đi những xúc cảm vụn vặt còn lại từ quá khứ. Anh chắc sẽ không nhận ra người mình thương đang bước đi trên thủy tinh khi cứ cố che giấu tình cảm của mình như thế. Nói ra ai sẽ cảm đây? Nói nhớ, ai cũng nói được. Nói thương, ai cũng nói được. Chẳng hiểu sao mỗi mình tôi do dự, chết trân tại khoảnh khắc mùa thu hóa điêu tàn.

"Em đang nghĩ về anh." Anh hỏi, còn tôi chỉ cười. Tôi cứ nghĩ một nụ cười sẽ làm dịu đi tất cả. Nỗi đau của ngày hôm qua, nỗi nhớ của ngày hôm nay, nỗi hoài niệm của ngày mai. Rồi anh sẽ quên hết tất cả. Kể cả những bức ảnh. Kể cả tình yêu này. Kể cả tôi.

Anh rồi sẽ quên tôi.

Như cái cách mà anh quên những sự kiện lịch sử. Như cái cách mà anh quên những công thức Toán Lý Hóa nhập nhằng. Quên tắt đèn khi đi ngủ; quên tưới cây ngoài ban công; quên không cho cá ăn; quên không đóng tiền nhà. Ai rồi cũng sẽ quên; và ai rồi cũng sẽ một lần bị người khác lãng quên.

I live through pictures as if I was right there by your side
But you'll be good without me and if I could just give it some time
I'll be alright-

Nếu được làm lại, tôi sẽ chọn việc sống một mình, thay vì việc bắt đầu mối quan hệ này. Anh luôn nói, tình đôi ta bắt đầu bằng một cái liếc mắt và kết thúc bằng một tiếng thở dài. Không biết tiếng thở dài ấy là của người ra đi hay kẻ ở lại.

Tôi vẫn luôn chờ anh, anh có đang chờ tôi?

Anh chỉ cần nói, anh muốn rời đi, rằng anh không thể chịu đựng nổi nữa. Nhưng anh đã không làm thế; để rồi cuối cùng, người vật vã giữa những đợt xạ trị và kỉ niệm vẫn luôn là tôi. Tại sao anh không bỏ đi, như bao người đã từng? Tại sao anh vẫn ở lại đến cùng, dù vẫn biết kết quả chỉ là một hằng số. Tại sao, cho đến giây cuối cùng, anh vẫn dịu dàng đến thế. Dịu dàng đến u mê.

Anh đi tìm tôi trong những bức ảnh, mà chẳng hay biết mình đang bị giam cầm trong vòng xoay năm tháng.

Choi Hansol, là ai trong chúng ta đang lạc loài nơi ấy?


-

Eror 101: spoiler alert!

- Viết fic này lâu hơn bình thường có lẽ tại vì ở ngoài đời thực, mình cũng đang ở trong tình trạng tương tự. Hopeless crush. Và cũng chẳng nói chuyện với nhau NỮA, dù ngày xưa rất thân. 

- Paper hearts (bài hát gốc) miêu tả tâm trạng một phía, khi người ở lại sống giữa những bức tranh mong tìm về quá khứ. Anh đặt mình vào một tâm thế cô đơn, thấy người cũ hạnh phúc với cuộc sống mới; "bắt đầu với nỗi tự thương và quay lại với nỗi tự đau". Thế nhưng, không ai biết rằng người rời đi cũng rất đau lòng.

- Nhất là vì, lí do chia tay không phải do tình đã cạn, mà là vì màu áo cưới đã hóa sắc áo tang.

-

(1) Thơ Lang Leav, dịch Zelda


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com